Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ
Chương 49: 49: Uy Hiếp
Sau khi mọi người bàn tính với nhau kĩ lưỡng về mọi thứ thì họ nhanh chóng lên xe tìm đến căn nhà hoang đó.
Họ đi chưa được bao lâu thì Hàn phu nhân nhận được một cuộc điện thoại, thật bất ngờ khi số gọi đến chính là số điện thoại của cô.
Bà nhanh chóng nghe máy thì ở đầu dây bên kia, một giọng nói không xa lạ đối với bà vang lên:
– Xin chào chị dâu! Không biết chị đã hay tin con gái cưng của chị đột nhiên mất tích chưa?
Bà hốt hoảng hét lên:
– Là chú sao? Sao chú lại bắt con gái của tôi hả? Chú đã làm gì con gái tôi rồi?
Anh và Bá Kỳ biết được người gọi đến là kẻ đang bắt giữ Thục Tâm nên ra dấu cho Hàn phu nhân bật loa ngoài điện thoại để họ cùng nghe cuộc hội thoại:
– Bà chị bình tĩnh! Dù gì cũng là cháu ruột của tôi, sao tôi có thể làm hại con bé được chứ!
– Chú muốn gì, nói mau đi!
– Chị đã nói vậy thì tôi cũng không dài dòng! Đến căn nhà hoang 7D ở ngoại ô thành phố rồi chúng ta mặt đối mặt bàn chuyện với nhau!
– Chú phải đảm bảo con gái tôi được an toàn! Tôi muốn nói chuyện với Song Lam!
– Không cần lôi thôi! Muốn gặp con gái thì tới không thì tôi sẽ tiễn con gái và cả đứa cháu chưa kịp nhìn thấy ánh sáng của bà lên thiên đàng!
– Đồ khốn nạn! Không được làm bậy, tôi sẽ đến ngay!
– Tốt lắm, tôi chờ! Nhớ đi cùng con rể quý của chị, đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát vì người nắm cán bây giờ là tôi! _ Hắn cười lớn rồi cúp máy.
Cuộc điện thoại kết thúc Hàn phu nhân như không giữ được bình tĩnh.
Điều khiến mọi người khó hiểu là hắn muốn gặp anh để làm gì, chuyện gia sản của Mai gia thực chất không liên quan đến anh, phải chăng còn mục đích khác ngoài vấn đề gia sản? Anh và Bá Kỳ đã cố gắng trấn an bà và họ tiếp tục chặng đường đi đến căn nhà hoang tìm gặp hắn.
Họ đậu xe ở ven đường vắng vẻ rồi đi bộ tiến gần đến căn nhà để tránh bị phát hiện, Bá Kỳ núp sau bụi cây gần cửa ra vào của căn nhà để tránh bị phát hiện.
Hắn nói Hàn phu nhân đến cùng Vĩnh Ân, lo sợ có thêm xuất hiện của Kỳ thì hắn sẽ gây hại đến Thục Tâm, Kỳ ở bên ngoài tìm cách đột nhập nhằm tiếp ứng.
Hàn phu nhân và anh cũng được hai tên áo tên dẫn vào bên trong để gặp Tuấn Nam.
Vừa bước vào căn phòng họ đã nhìn thấy ông ta đang đứng bên cạnh một bể thủy tinh lớn, bên trong bể thủy tinh chính là Thục Tâm.
Hai người hoảng hốt bước đến áp tay vào mặt kính của bể thủy tinh không ngừng gọi:
– Song Lam mẹ tới rồi! Con có nghe mẹ nói không? Mẹ tới cứu con đây!
– Thục Tâm em ổn không? Em đừng sợ, có anh ở đây rồi!
Cô nhìn thấy anh và mẹ thì hai hàng nước mắt bất giác rơi xuống, cô nói điều gì đó nhưng bà không thể nào nghe thấy được vì đây là loại kiếng cách âm.
Bà tức giận quay sang nhìn ngã đàn ông độc ác đang đứng thản nhiên nhìn hai mẹ con họ đau khổ.
– Đồ khốn nạn! Chú muốn làm gì con gái tôi hả? Mau thả nó ra!
– Bình tĩnh nào bà chị! Sao vừa gặp tôi chị đã lớn tiếng rồi!
– Chú muốn gì cứ nói, làm ơn đừng làm hại nó!_ Giọng bà khàn đi.
– Mẹ đừng kích động, để xem hắn muốn gì! _ Anh vỗ vai nói nhỏ vào tai bà.
– Tôi đã làm gì đâu mà chị khóc lóc, hai người mau lại đằng kia ngồi để chúng ta tiện trao đổi!
Hắn bước đến chiếc bàn đối diện, Hàn phu nhân và anh bước đến ngồi vào bàn đối mặt với hắn.
Bà không ngờ đứa em rể này lòng dạ chẳng những hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm khi chồng bà mất đi, để mặt công ty đang khó khăn trên bờ vực phá sản cho bà gồng gánh mà còn lòng dạ tàn nhẫn, vì gia sản vốn chẳng phải của hắn gầy dựng lại có thể làm hại đến cháu gái ruột của mình.
– Tôi muốn lấy lại những gì thuộc về tôi! _ Hắn châm điếu thuốc.
– Tôi chẳng giữ thứ gì của chú để chú phải lấy lại cả!
– Chị nói nghe nực cười thật! Công ty đá quý đó vốn là của cha mẹ để lại cho hai anh em chúng tôi, anh trai tôi đã mất từ lâu, tôi là em ruột của anh ấy dĩ nhiên phải được hưởng phần thuộc về mình! _ Hắn trơ trẽn nở nụ cười.
– Chú đừng có nói chuyện ngông cuồng như vậy, có cần tôi nhắc cho chú nhớ chú đã quay lưng bỏ mặt công ty tâm huyết của cha mẹ để lại như thế nào không hả? _ Bà nhìn hắn đầy tức giận.
– Tôi không hơi đâu dài dòng với chị!
Nói rồi hắn nhìn về phía cánh cửa nói lớn:
– Tụi bây đâu vào đây hành sự!
Hắn vừa dứt lời thì từ bên ngoài cửa hơn mười tên áo đen bịt kín mặt mũi đi vào.
Một tên tiến đến đứng sau lưng hắn, hắn nhìn về phía bể thủy tinh cười gian tà:
– Mày biết phải làm gì rồi đó!
Tên đó khẽ gật đầu rồi tiến về phía chiếc bể, hắn nhanh chóng mở chốt khóa nước ở góc tường, ngay lập tức mực nước trong bể từ từ dâng lên.
Anh và Hàn phu nhân thấy vậy vội đứng bật dậy.
– Ông điên rồi hả? Đồ khốn nạn, mau nói chúng khóa nước lại nhanh lên!_ Anh hét lên đấm vào mặt hắn.
Ngay lập tức hai tên áo đen giữ chặt hai tay của anh, hắn thừa cơ hội đánh trả.
– Vĩnh Ân con có sao không? _ Hàn phu nhân hoảng hốt.
– Mày nghĩ có thể làm càng ở đây được hả? _ Hắn hét lên.
– Rốt cuộc ông muốn gì từ tôi hả? Mau thả vợ tôi ra đồ khốn!
– Tao không muốn gì từ mày nhưng có một người lại rất muốn có được mày!
Hắn vừa dứt lời thì từ ngoài cửa một người phụ nữ dáng vẻ quen thuộc bước vào.
Hàn phu nhân kinh ngạc nhìn ả ta, anh căm ghét chỉ muốn xé xác ả ra hàng trăm mảnh.
Ả ỏng ẹo bước đến bên cạnh Mai Tuấn Nam, đặt lên bàn một tờ giấy rồi nghênh mặt nhìn anh.
– Chính anh ép em phải làm như vậy! Em biết anh bên cạnh em chỉ vì muốn điều tra, nhưng anh à, thứ Y Loan này đã muốn nhất định phải đoạt được! Một là anh ký vào đơn ly hôn với cô ta ngay bây giờ, còn hai là…anh cứ nhìn nước trong bể từ từ dìm chết cô ta! _ Ả cười đắc ý..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!