Đại Bát Hầu - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Đại Bát Hầu


Chương 38


Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Nước trong thùng vẫn sôi trào, hơi nóng bốc lên cao, nhìn xa xa giống như là khói bếp.

Từ một lầu các đằng xa, Đan Đồng Tử và Thanh Vân Tử đứng sóng vai, nhìn khỉ đá đang tận lực tu hành trong thùng nước.

Thanh Vân Tử hít hít hai hơi, có chút nghi ngờ nói:

– Lại còn bỏ thêm Lang Nha thảo. Mùi nồng thế này, bỏ thêm không ít. Trong Kỳ Lân giác có Lang Nha thảo từ bao giờ vậy nhỉ?

– Lang Nha thảo là cái gì?

Đan Đồng Tử mặt không thay đổi hỏi.

– Là một loại thảo dược tính nóng, chỉ mọc ở núi tuyết quanh năm tuyết đọng, số lượng không tính là ít, nhưng vì bên ngoài không khác cỏ dại mấy nên khó để phân biệt. Trải qua xử lý đặc biệt sẽ có công hiệu kích thích, nhưng… dùng nhiều sẽ xảy ra chuyện.

Thanh Vân Tử hơi chần chờ, nói:

– Trước kia đệ từng hái một ít để nghiên cứu, nhưng dược tính quá khó khống chế, còn có tác dụng phụ, cuối cùng bỏ qua. Hắn dùng như vậy có thể không sao ư?

Nói xong, Thanh Vân Tử thoáng liếc về hướng Tiềm Tâm điện ở phía xa.

Nếu có vấn đề, hẳn sư phụ sẽ nhắc nhở – Thanh Vân Tử nghĩ thầm.

– Sử dụng thuốc kích thích mạnh?

Trên mặt Đan Đồng Tử hiện vẻ tươi cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói:

– Dùng cách như vậy để đột phá thật sự là không thể tưởng tượng. Đừng để đến cuối cùng đi vào đường rẽ, rồi lại cần chúng ta ra tay chỉnh đốn là được.

– Theo đệ thấy, chắc sẽ không đến mức xảy ra sự cố. Ngọc Đỉnh chân nhân kia tuy rằng tu vi thường thường, nhưng dù sao cũng dạy dỗ ra được loại chiến tướng nhất đẳng là Dương Tiễn. Người tu hành trong thiên hạ mỗi người đều có một cái mạnh. Dương Thiền kia lại là muội muội của Dương nhị lang, cũng theo học Ngọc Đỉnh, thông hiểu phương pháp tu hành của Dương Tiễn cũng không có gì lạ.

Đan Đồng Tử liếc nhìn Thanh Vân Tử một cái, xoay người đi vào trong, để lại một mình Thanh Vân Tử đứng đó nhìn về phía xa.

Lăng Yến lý, nắng chiều trải một màu vàng hơi đỏ lên vạn vật. Hai ba đạo đồ bận rộn qua lại mang đồ ăn đến các nơi trong đạo quán, thi thoảng lại liếc mắt về một chỗ có ba người.

Phong Linh tựa vào cạnh Dương Thiền, nhìn chăm chú khỉ đá đang đau khổ giãy giụa trong thùng tắm, cố đè nén sự bối rối trong lòng. Nhớ lại câu Dương Thiền vừa nói, Phong Linh do dự một hồi lâu, mới hỏi:

– Có thể nói cho ta biết trước đây xảy ra chuyện gì không?

Gió nhẹ mơn trớn qua đôi má, Dương Thiền khẽ cười, hỏi ngược lại:

– Sao? Lại muốn ăn Khoát Linh đan nữa à? Vật kia là cấm dược, ăn một lần hao tổn ba năm tu vi. Nếu là ở núi Côn Lôn, kín đáo tặng cho đệ tử Khoát Linh đan, để dẫn phát nội đấu trong phái cũng không kỳ lạ. Thế nhưng tuổi tác của ngươi, có bao nhiêu năm tu vi để hao tổn chứ?

Phong Linh cúi đầu.

Nàng muốn làm gì đó cho khỉ đá, lại chẳng thể làm gì.

– Đủ rồi.

Dương Thiền hít sâu một hơi, thở dài:

– Ngươi đã làm đủ nhiều cho hắn, không có ngươi, ta nghĩ hắn còn không lăn lộn nổi trong quán đến giờ. Với hắn hiện tại, ngươi đừng làm gì là tốt nhất.

Tùy tay lấy ra một bình đan dược, mở nắp, lấy một viên đan dược tỏa ra khí lạnh đưa tới trước mặt Phong Linh, Dương Thiền khẽ nói:

– Ăn hết đi, đây là đan dược ta đặc chế, có thể giảm bớt tiêu cực từ Khoát Linh đan. Tốt xấu gì cũng nên để ý tới chính mình nhiều chút. Có bao giờ nghĩ, ngươi cứ tiếp tục tu vi thấp như vậy, tuổi thọ đương nhiên sẽ không dài. Đến lúc đó, còn làm thế nào canh giữ cạnh con khỉ điên này đây? Đừng ngốc như vậy.

Phong Linh nhìn chằm chằm viên đan dược hồi lâu, khẽ nói:

– Cảm ơn.

Cô bé nhận lấy viên đan, nuốt vào.

Trên chạc cây phía xa, một con chim ưng có bộ lông màu đen điểm vàng, dưới viền mắt hung ác là một đường trắng, nhìn chằm chằm Dương Thiền hồi lâu, rồi mở cánh bay về phía Đông, chỉ để lại chạc cây lay động.

Dương Thiền liếc thoáng chạc cây kia, thở dài:

– Thứ chướng mắt cuối cùng đi rồi.

– Cái gì?

Phong Linh xoay đầu, khó hiểu hỏi.

– Không có gì, ta lẩm bẩm linh tinh thôi.

Dương Thiền vuốt lọn tóc, thản nhiên cười nói:

– Phong Linh, ngươi có từng nghĩ, tương lai khi tu thành rồi sẽ làm gì không?

Phong Linh lắc đầu.

Cô bé từng hỏi khỉ đá vấn đề tương tự, nhưng chính mình cũng không có đáp án.

– Ta cũng không biết. Từ lúc ta còn nhỏ đã ở tại đạo quán này, tất cả đều là tự nhiên như vậy. Tu tiên đối với ta giống như hít thở hay ăn cơm. Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ ta tồn tại chính vì tu tiên. Còn tu tiên vì cái gì, tu thành lại muốn làm gì…

Phong Linh không nói thêm gì nữa.

Cuộc sống thường ngày của cô bé thật giống như không có màu sắc, mỗi ngày đều lặp lại từng đó việc: ăn cơm, ngủ, tu hành, đả tọa, đọc kinh thư.

Từ khi khỉ đá tới đây, nội tâm trống rỗng của cô bé như được lấp đầy. Cái cảm giác này thật sự kỳ diệu.

Nghĩ tới đây, Phong Linh không khỏi cười si ngốc.

Dương Thiền cuộn mình lại, tựa cằm lên đầu gối, nghiêng mặt nhìn chằm chằm Phong Linh thật lâu, để Phong Linh có chút ngượng ngùng.

Cả nửa ngày, Dương Thiền mới hỏi:

– Ngươi không biết cha mẹ của ngươi là ai sao?

Phong Linh lắc đầu, trong ánh mắt có chút thẫn thờ.

Đối với cô bé, khái niệm này thật là xa lạ. Sư phụ chưa bao giờ nhắc, cô bé cũng chưa bao giờ muốn tìm hiểu. Có lẽ, cô bé cũng giống như khỉ đá, là từ một viên đá mà ra.

Trong thế giới của Phong Linh, cho tới giờ đều chỉ có sư tổ sư phụ, sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội. À, còn có một con khỉ.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phong Linh, Dương Thiền khẽ cười, nói:

– Ta đang nghĩ là cha mẹ thế nào mới sinh ra được nữ nhi giống ngươi, đôi mắt cứ như phỉ thúy vậy. Trưởng thành nhất định là khuynh quốc khuynh thành. Là di truyền, hay có gì sâu xa đây?

Phong Linh mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Trời chiều chầm chậm buông xuống, vào đêm. Trong bụi cỏ nơi xa có nhiều người.

Đây là những đạo đồ tự quyết định tới tìm hiểu.

Hơi nóng bốc từng đợt như khói bếp, đứng ở bất kỳ chỗ nào trong đạo quán cũng thấy được. Đạo đồ phụ trách phòng bếp cũng sớm đã mang tin tức kèm đồ ăn tới mọi ngõ ngách trong quán.

Hiện tại, tất cả đều chú ý tới nơi đây. Nhưng không phải ai cũng dám đến.

Dù sao chuyện lúc trước còn rõ mồn một trước mắt. Ai cũng không muốn trải qua một lần đánh bạc với tính mạng như vậy nữa.

Chiều tà rồi cũng tàn, màn đêm buông xuống.

Tới giờ Tỵ, khỉ đá vẫn luôn ngâm mình trong làn nước thuốc và tu hành lại bỗng nhúc nhích, vẻ đau đớn trên mặt càng tăng hơn so với lúc trước.

Phong Linh vội vàng đứng lên nhìn qua:

– Hắn làm sao vậy?

Nói xong, cô bé muốn chạy tới, nhưng bị Dương Thiền níu lại.

– Đừng đi qua.

– Hắn… Hắn làm sao vậy?

– Muốn đột phá. Đây là dấu hiệu thông đạo để linh lực phóng ra ngoài sắp mở ra. Giờ đừng qua đó, nếu lúc này khiến hắn dừng lại, sẽ thành thất bại trong gang tấc.

Nghe Dương Thiền nói vậy, Phong Linh đành từ từ ngồi xuống, mày nhíu thật chặt, khẩn trương cắn môi, tay nhỏ nắm chặt phất trần, nhìn không chuyển mắt tới khỉ đá.

Vẻ mặt khẩn trương kia thật giống như chính cô bé mới là người đang tu luyện trong thùng nước.

Sau thời gian ba đốt hương ngắn ngủi, một luồng kình khí từ trong lòng bàn tay khỉ đá phóng ra, nháy mắt mở một thông đạo.

Vẫn là hấp thu linh khí, vẫn là phóng linh lực ra ngoài, nhưng linh lực trong cơ thể đã không còn chạy loạn. Linh lực dư thừa không còn luồn lách khắp ngõ ngách cơ thể, mà đều đặn phóng ra ngoài qua một thông đạo vô hình.

Đây tuyệt đối là trí mạng.

Linh lực không còn cần thoát ra ngoài qua toàn tầng da thịt, nghĩa là quá trình lặp đi lặp lại ban đầu bị đứt đoạn.

Tức thì, thân thể mất đi phòng hộ vốn có, nước nóng được tiếp xúc thẳng làn da, nhiệt lượng cũng theo đó xâm nhập cơ thể.

Một khắc trước còn đắm chìm trong tu hành, khỉ đá bỗng rùng mình, hay mắt mở to, kêu lên điên cuồng.

Tiếng kêu kinh khủng tê tâm liệt phế vang dội toàn bộ đạo quán, khiến mỗi người đều ngơ ngẩn.

Nhảy vọt lên khỏi thùng nước, khỉ đá ngã nhào trên đất, nằm úp sấp, thở khò khè gấp gáp.

Da thịt trên khuôn mặt và lòng bàn tay bị nung đỏ bừng, một thân lông lá ướt sũng nhỏ từng giọt nước trên mặt đất.

– Khỉ à!

Phong Linh định chạy tới gần, nhưng lại bị Dương Thiền giữ chặt.

Dương Thiền chậm rãi lắc lắc đầu, nói:

– Đừng đi qua. Hiện tại hắn không sao đâu, tu vi đã đột phá, đạt tới cảnh giới Nạp Thần.

– Vậy tại sao…

Phong Linh quay đầu đi, lập tức ngây người.

Lại là tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

Xa xa, khỉ đá ôm đầu của mình quay cuồng, mặt mũi hung tợn!

Hiển nhiên lúc này hắn đang phải chịu cơn đau đớn chưa từng có.

Thùng gỗ bên cạnh bị hắn đá trúng trong vô thức, chỉ một cước đã hoàn toàn hỏng, nước tung tóe lên không rồi rơi xuống, làm ướt đẫm mặt đất trống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đạo đồ trốn trong bụi cỏ đều kinh ngạc, từng người ngơ ngác như mất hồn phách, cằm sắp rơi xuống. Đây là lực đạo lớn cỡ nào chứ! Lại có thể một cước đá cái thùng gỗ lớn như vậy thành mảnh nhỏ!

Đây là thực lực đạo đồ cảnh giới Nạp Thần có được sao!

– Đây là chuyện gì vậy?

Phong Linh vội hỏi.

Dương Thiền bình thản vuốt tóc, cười nói:

– Hành giả đạo, tu hành đột phá, lệ khí bạo phát.

– Lệ khí?

Phong Linh hoảng sợ.

– Các ngươi nghĩ hành giả đạo là gì chứ? Hành giả đạo chính là ma công, chính là sát lục chi đạo. Trong thời gian thật ngắn tu thành pháp thuật thông thiên. Chỉ vài chục năm, đã tới mốc mà người khác hơn một ngàn năm mới có thể đạt tới, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Nhìn qua khỉ đá đang đau đớn giãy giụa, Dương Thiền mặt lạnh như băng nói tiếp:

– Ngày hôm nay ta muốn cho hắn biết chân lý của hành giả đạo.

Một câu nghe nhẹ như không, nhưng vào tới tai Phong Linh, lại tựa như sấm sét giữa trời quang!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN