Đại Bát Hầu
Chương 39
Biên: Spring_Bird
Tu vi đã đột phá, linh lực trong cơ thể không còn tán loạn, thoát khỏi thùng nước cực nóng, cũng không sợ nước thuốc sôi trào nữa.
Thế nhưng khỉ đá căn bản không rảnh quan tâm những thứ này.
Trong lòng của hắn chỉ tràn ngập cảm xúc bi thương khó tả.
Mọi thứ trước mắt mông lung. Giữa lúc hoảng hốt, từng cảnh tượng đã trải qua lại tràn về trong đầu hắn.
Khi thì bị con mãnh hổ ở Hoa Quả Sơn đuổi theo, chạy trốn giữa lằn ranh sinh tử.
Khi thì quyết đấu cùng hai đệ tử của Đan Đồng Tử, rít gào trong tuyệt vọng.
Khi thì quỳ gối bên ngoài Tà Nguyệt Tam Tinh động, dập đầu, tận lực cầu xin.
Khi thì lại nhớ tới cái buổi tối mười một năm trước, cũng là buổi tối Tước Nhi bị giết, cùng cái cảm giác tim đập đến muốn nổ tung vĩnh viễn không thể quên nổi.
Leo lên núi tuyết, lẩn trốn trong hoang dã, ngạt thở ôm mảnh gỗ lao theo dòng nước xiết…
Những chuyện trong hơn mười năm, tất cả như cùng tràn về, đan vào nhau trong đầu hắn.
Hắn ôm đầu, không kiêng nể gì quay cuồng, kêu rên, khóc rống.
Từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt, bi thương, sợ hãi, bất lực, đau đớn, tất cả những cảm xúc tiêu cực đó đan vào nhau, lần lượt lần lượt!
Linh lực vốn bình tĩnh lại bắt đầu chạy loạn, nhưng không giống dĩ vãng, chúng nó không còn tạo thành tra tấn lên thân thể khỉ đá.
Những linh lực này rót vào mỗi chỗ trong thân thể khỉ đá. Tất cả kinh mạch trong nháy mắt sôi trào.
Lông mao dựng đứng hết lên, thậm chí lờ mờ thấy được gân xanh bên dưới lớp lông.
Bi thương, sợ hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng va chạm vào nhau.
Hắn đấm một cú thật mạnh lên mặt đất, tức thì tạo ra một cái hố sâu, đất cát tung tóe lên. Da tay bị phá, máu tươi rỉ ra, đau nhức, nhưng lại khó át được đau đớn từ linh hồn kia.
Một cảm giác áp lực kinh khủng rơi xuống ngực khỉ đá. Trái tim hắn nhảy lên kịch liệt, đẩy máu nóng phóng mạnh về mỗi chỗ trong thân thể.
– Đây là… Đây là… Sao lại thế này! Aaaa!
Hắn ôm đầu, ra sức giãy giụa, dùng đầu đập mạnh lên mặt đất, máu tươi bắn ra.
Các loại cảm xúc không ngừng lớn dần, đan xen va chạm với nhau. Khi thì khóc, khi thì cười, khi thì gầm lên giận dữ, khi thì kêu rên, khi thì im lìm như tuyệt vọng, mặc cho nước mắt chảy xuôi.
Mặt khỉ đá sớm đã vặn vẹo đến độ không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Phong Linh thất kinh mà nhìn tất cả chuyện này.
Dương Thiền lại nhếch miệng, cười gian xảo.
– Đây là chuyện gì? Sao lại thế này?
Phong Linh giãy giụa muốn chạy tới phía khỉ đá, nhưng lại bị Dương Thiền níu lấy.
– Đừng đi qua, nghe ta đừng đi qua! Hắn sẽ không sao đâu.
Đã sống qua ngàn năm, nàng có được một trái tim cứng như sắt thép.
Lúc này, ngay cả Thanh Vân Tử ở trên lầu các cũng thấy bất ngờ, mở to mắt nhìn chăm chú cảnh tượng phía xa.
– Đây là… Xảy ra chuyện gì vậy?
Thanh Vân Tử từng thấy vô số người đột phá cảnh giới Nạp Thần, dù tu hành giả đạo cũng không thấy xuất hiện tình huống này.
Tiếng kêu thống khổ kia truyền khắp toàn bộ đạo quán.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề đang cầm trong tay một mảnh gỗ màu đen, cẩn thận khắc gọt, lúc này lỗ tai hơi rung lên, vội vàng bấm tay tính thử.
Diễn cảm trên khuôn mặt già nua hơi đổi, con mắt ông híp thành một đường nhỏ.
– Dương Thiền… Hừ!
Tới khi khỉ đá dần dần khống chế được tâm tình của mình, hoặc phải nói là các loại cảm xúc trong lòng hắn dần dần dung hợp, hắn thẳng người lên, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý quét nhìn bốn phía.
Lưng hơi gù, hơi thở gấp gáp nặng nề, thân hình run run, mồ hôi xen lẫn máu tươi chảy một đường từ trán xuống mũi, thẳng đến bên môi.
Hắn lè lưỡi liếm, mùi máu tanh giờ phút này lại mang đến cảm giác an bình khó tin.
Nhưng mà, cuối cùng lại không thể dập tắt được ngọn lửa đã bùng lên trong lòng, ngược lại còn khiến nó cháy mãnh liệt hơn.
Cơ thể hắn phồng lớn đến cực hạn, run rẩy. Khuôn mặt vặn vẹo đau đớn nổi đầy gân xanh. Miệng há to lộ răng nanh. Cảm giác đau nhức cực độ từ sâu trong tận linh hồn truyền đến, thật giống như có một ác ma muốn xé rách thân thể hắn mà tiến vào thế giới này vậy.
Trong ánh mắt kia phóng ra những tia sáng đỏ làm cho người ta sợ hãi.
– Sát khí!
Tay Thanh Vân Tử run lên, cái chén trong tay rơi xuống làm vương vãi nước trà trên mặt đất.
Khỉ đá từ từ nghiêng mặt, đôi mắt đỏ quạch chuyển dời theo, nhìn phía Dương Thiền và Phong Linh.
Giờ này khắc này, ngay cả Phong Linh cũng nhịn không được nữa rùng mình một cái, hơi hơi lùi bước.
Đây là con khỉ mà Phong Linh biết sao?
Gương mặt lạnh băng của Dương Thiền nở nụ cười, giơ tay lên, chỉ hướng bụi cỏ cách đó không xa.
Khỉ đá nhìn theo hướng chỉ. Trong nháy mắt đối diện với cặp mắt kia, tất cả đạo đồ trong bụi cỏ đều nổi hết da gà.
Không cần ngôn ngữ, trực giác đã nói tất cả cho bọn họ.
Cảm giác sợ hãi thật sâu lan tràn ra, trong một tích tắc liền đánh tan ý chí của mọi người.
– Chạy mau! Hắn muốn giết người rồi!
Một tiếng thét kinh hãi, mọi người nhanh chân bỏ chạy, thậm chí không ai dám nhắc tới việc quần công phản kháng.
Cần nhắc tới sao? Người và thú, cho tới bây giờ vốn chẳng có cách hay nào.
Nhìn thấy đám đạo đồ chạy trối chết, khỉ đá gầm nhẹ, vươn móng tay sắc nhọn ra, trong mắt lộ vẻ khát máu, bước từng bước tới, nhưng rồi lại khựng lại.
Tay kia cứ thế giữ nguyên trên không.
Mọi thứ trước mắt lại trở nên không rõ, rồi lại đến một hồi chiến đấu kịch liệt, trận đấu giữa thiên tính và lý trí. Cảm giác đau đớn giống như muốn xé rách cả linh hồn hắn.
Hắn không ngừng kêu thét, ôm lấy đầu mình mà quay cuồng, khiến cát bụi bốc lên đầy trời.
Hồi lâu sau, hắn mới run run bỏ đôi tay ôm đầu xuống.
Tựa như thiên tính và lý trí đã có được thỏa thuận nào đó.
Thở hổn hển, nuốt ngụm nước bọt, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Thiền.
Trong nháy mắt này, Dương Thiền cứng đờ toàn thân, mắt không nhịn được co rúm lại.
Hai người đối diện thật lâu. Khỉ đá mặt dữ tợn, thở hổn hển, nước dãi chảy ra theo răng nanh, bộ dáng giống như tình trạng mất kiểm soát bản thân.
Mà Dương Thiền sớm đã đạt tới cảnh giới Luyện Thần lại bị khí thế kia ép đến không thở được.
Nếu một người tu hành giả đạo đạt tới cảnh giới Nạp Thần cực hạn bỗng bổ nhào tới nàng, trong tình huống không hề chuẩn bị, thì nàng ta đến một chút phần thắng cũng chẳng có.
Dương Tiễn ở cảnh giới Nạp Thần mạnh cỡ nào – điểm này, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai.
– Ngươi… đã làm gì… Ta biết ngay… ngươi không có ý tốt…
Khỉ đá run run khóe miệng, nói đứt quãng.
Âm thanh kia khàn đục, giống như đã dùng tất cả khí lực.
Phong Linh sớm cả kinh nói không ra lời, theo bản năng túm lấy góc áo Dương Thiền.
Đang lúc Dương Thiền đã muốn âm thầm chuẩn bị, sẵn sàng động thủ, trên mặt khỉ đá bỗng thoáng hiện một nét cười chua xót, quay đầu nhìn phía Tàng Kinh các, bật người, nhẹ nhàng nhảy cao quá năm trượng, trực tiếp vượt qua vách núi và chìm vào trong cánh rừng trên núi. Chỉ để lại Dương Thiền sửng sốt nhìn theo.
– Hắn lại… khống chế được.
Dương Thiền khó có thể tin thì thào lẩm bẩm.
Dùng số lượng Lang Nha thảo gấp mười lần Dương Tiễn lúc ấy, hắn lại khống chế được. Hắn làm thế nào chứ…
– Có chuyện rồi!
Thanh Vân Tử kinh hô.
– Có gì đáng ngạc nhiên, không phải là đột phá Nạp Thần sao? Mỗi năm đều không phải có mấy người?
Từ trong phòng truyền ra tiếng của Đan Đồng Tử.
– Hắn đi về phía Tàng Kinh các rồi!
– Cái gì?!
Đan Đồng Tử chạy vọt ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!