Đại Bát Hầu - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Đại Bát Hầu


Chương 66


Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Vương Lộ Kỳ ho đến thở không ra hơi. Yêu hầu này, lại dám đả thương gã!

Phải giết, nhất định phải giết! Không chỉ phải giết, còn phải dùng thuật âm dương thu thập linh hồn, luyện chế thành ác hồn giam trong pháp khí, đêm ngày tra tấn!

Gã thích nhất là “chỉnh” loại người gã cho là đắc chí, thích nhìn khuôn mặt tự cho là đúng kia dần dần biến thành sợ hãi.

Ha ha ha, con khỉ này vẫn cho là mình có thể thắng ư?

Gã còn muốn mắng tiếp, thế nhưng gã đã ho đến độ chỉ thở ra không có hít vào, ho đến choáng váng đầu.

Vết thương ở ngực thật sự quá nặng, ít nhất gãy bốn cái xương sườn. Nếu là người thường, giờ khẳng định không đứng lên nổi.

Còn tốt mình cao hơn yêu hầu này một cấp, mặc cho hắn có mạnh hơn nữa, cũng không áp được đạo pháp!

Gã che miệng, nhắm mắt lại, thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh khí tức của mình.

Máu tràn từng giọt theo khóe miệng, xuyên qua kẽ tay gã mà rơi tong tỏng trên mặt đất.

Thật vất vả mới điều chỉnh xong khí tức, gã mở to mắt.

– Hả?

Gã có chút khó tin xoa nhẹ hai mắt, rồi lại mở ra, cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ.

Khom người, gã nhìn thấy hai chân của khỉ đá ngay trước mặt.

Không phải đã dùng thuật ẩn thân sao? Vì sao vẫn nhìn thấy được? Không thể nào.

Thuật ẩn thân này mặc dù không phải đạo pháp gì cao thâm, nhưng là bí pháp gia truyền của gã. Nếu chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần, không thể nào nhìn thấu được. Mà con khỉ trước mắt này mới chỉ là cảnh giới Nạp Thần thôi.

Gã bất an ngẩng đầu, thấy được một khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình.

Trong nháy mắt đó, gã kinh ngạc, mặt co rúm lại.

Ngay sau đó, không đợi gã kịp phản ứng, khỉ đá đã vung gậy đập tới.

Một tiếng trầm đục, cây gậy kia mạnh mẽ đánh vào ngang hông của gã.

Lại ba cái xương sườn, máu tươi phun ra điên cuồng.

Trước mắt gã thấy toàn là sao, sau đó con mắt cũng không mở ra được nữa.

Gã nặng nề đập thân lên vách đá, rồi nặng nề trượt xuống, máu tươi phun trào.

Thuật ẩn thân tự nhiên bị giải trừ.

Không đợi gã lấy lại sức lực, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay xù xì lông bóp trên cổ mình.

– Niệm đi! Sao không niệm chú tiếp? À, sợ ta run tay có phải không?

Khỉ đá hung tợn rít lên, hai ngón tay kẹp ở yết hầu hơi dùng sức, làm Vương Lộ Kỳ sợ tới mức trắng bệch mặt mày.

Gã há to miệng, mấp máy như muốn nói gì đó. Tiếc rằng gã chỉ phun ra toàn là máu, không nói nổi một câu.

Gã biết, mình xong đời rồi.

Nhưng ngay lúc này, khỉ đá lại do dự.

Cứ như vậy giết kẻ này sao?

Hắn không phải cảnh giới Luyện Thần. Nếu là cảnh giới Luyện Thần thì dễ rồi, giết người xong phá hủy luôn được cả hồn phách.

Nhưng hắn chỉ có cảnh giới Nạp Thần, còn chưa có cách hủy hồn phách.

Dù sao giờ hắn đang ở núi Côn Lôn, không phải núi Linh Đài Phương Thốn, mà Vương Lộ Kỳ dù có thế nào thì cũng còn chưa bị vạch trần. Đến lúc đó tông môn người ta không tìm thấy người, thử chiêu hồn, tức thì hắn mang tội danh hung thủ giết người rồi.

Nhìn chằm chằm Vương Lộ Kỳ đang hấp hối, khỉ đá thở thật sâu, đôi tay bóp cổ họng gã run nhè nhẹ.

Hắn không biết mình có nên giết hay không.

Tuy rằng Vương Lộ Kỳ chủ động đánh lén hắn, nhưng bằng chứng đâu? Lẽ nào trông cậy vào gã này chết biến thành quỷ thì chợt nổi lương tâm mà nói thật?

Chuyện này không so được chuyện bị Vũ Hoa quán chỉ trích giết Vũ Hà. Việc kia không có bằng chứng, nên lấy thân phận Ngọc Đỉnh chân nhân áp được. Còn giờ kẻ này chết rồi lại chạy đi làm chứng, đến lúc đó…

Núi Côn Lôn này có địch ý với yêu quái, tự khỉ đá sớm đã được lĩnh giáo.

Nếu theo tính cách của hắn, kẻ này giết Thi Vũ Huyên lại đánh lén mình, bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua mới phải. Thế nhưng… Nếu như dùng cách suy diễn của Ngộ giả đạo, kẻ này, không thể giết.

Đứng nguyên tại chỗ, hắn ngơ ngác nghĩ, nghĩ đến rất lâu sau đó.

Gió nhẹ thổi qua, mặt trời cũng chậm rãi ngả về Tây, thời không quanh mình biến hóa.

Cuối cùng, hắn hơi lỏng tay, lại đánh một chưởng vào sau gáy Vương Lộ Kỳ khiến gã ngất đi.

Cuối cùng vẫn là thực lực không đủ a.

Một cảm giác đè nén nặng nề, ép đến mức khiến khỉ đá không thở được dâng lên. Hắn chợt nhớ tới đám thiên binh luôn miệng hô “phụ trợ chính nghĩa”, cuối cùng bọn họ lại chỉ thẳng binh khí vào hắn.

Yêu mà muốn chính nghĩa, chỉ có thể dựa vào chính mình đi phụ trợ.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn phía Tây xa xăm.

Khi nào mới có thể trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động đây? Lăng Vân Tử lại đang muốn làm gì chứ!

Trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn Vương Lộ Kỳ nằm trên mặt đất. Chỉ một cái nhìn này, thiếu chút nữa hắn nổi sát tâm muốn một cước đạp nát đầu của Vương Lộ Kỳ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Nghĩ tới Thi Vũ Huyên bị súc sinh này giết, lòng hắn không khỏi hoảng hốt.

Có thể làm thế nào đây? Dùng mạng của mình đổi lấy mạng súc sinh sao?

Nỗi hận này, đành tạm thời ghi nhớ. Tiên lộ đằng đẵng, ngày sau nhất định còn gặp.

Một đêm ấy, khỉ đá không có ra ngoài động luyện côn như bình thường, mà thành thành thật thật ở trong động phủ đọc sách của Ngọc Đỉnh. Sẵn dịp hắn lại xin Ngọc Đỉnh chỉ giáo chút phương pháp truy tung linh lực.

Tìm một cơ hội, khỉ đá lại hỏi Lăng Vân Tử về việc trở lại Tà Nguyệt Tam Tinh động. Nhưng Lăng Vân Tử tiếp tục ấp úng cho qua chuyện.

Chỉ nói là mới gặp Ngọc Đỉnh chân nhân mà như đã thân quen, muốn ở lâu một chút. Ngọc Đỉnh ngồi ở một bên cũng hùa theo.

Núi Côn Lôn, nơi thị phi này, lấy tu vi hiện giờ của khỉ đá quả thật không nên ở lâu. Thế nhưng không hiểu sao Lăng Vân Tử lại cố kéo dài. Điều này làm khỉ đá không khỏi có chút nghi ngờ.

Sáng sớm hôm sau, khỉ đá ra ngoài động phủ đả tọa tu hành theo thói quen, lại nghe có người hô:

– Đạo hữu, đạo hữu.

Nhìn theo âm thanh, hắn thấy Thi Vũ Huyên từ phía sau cây nhô đầu ra, đang mỉm cười.

Điều này làm khỉ đá vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Thế nhưng ngạc nhiên qua đi, hắn không khỏi chần chờ, một bay nắm lấy Hành Vân côn.

– Đạo hữu, là ta. Đêm qua đợi ngươi một đêm, lại không thấy ngươi đi ra.

Nói xong, Thi Vũ Huyên ngáp một cái, vươn vai duỗi lưng, đi về phía khỉ đá.

– À. Đêm qua hơi mệt, nên đi nghỉ sớm.

Khỉ đá thản nhiên cười.

– Ngươi cũng mệt sao? Ta thấy ngươi tuy chỉ có cảnh giới Nạp Thần, nhưng tinh lực còn vượng hơn của đại tiên cảnh giới Hóa Thần ấy chứ.

Khỉ đá chỉ hơi nhếch miệng như đáp lại.

Chờ Thi Vũ Huyên đến gần, hắn mới trừng to mắt, vung Hành Vân côn quét tới trước mặt Thi Vũ Huyên.

Một đòn này quá đột ngột, Thi Vũ Huyên thậm chí còn không kịp phản ứng.

Gió từ cú đòn thổi phật qua hai má, thổi tung tóc dài của Thi Vũ Huyên.

Hành Vân côn không có đánh hết, dừng ở cách mặt Thi Vũ Huyên khoảng một tấc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia sợ tới mức trắng bệch, ngã ngồi lên mặt đất, thở hổn hển, nước mắt đảo quanh, hoảng sợ nhìn khỉ đá.

– Đạo hữu… Sao ngươi lại…

Khỉ đá buông Hành Vân côn, cất lời:

– Hôm qua gã sư huynh của cô tìm tới ta, gã nói với ta là đã giết cô rồi.

– Gã… Gã đã tới tìm ngươi sao?

– Ừ. Đánh một trận, ta thắng, nhưng không có giết gã. Ta sợ có người hóa thành hình dạng của cô để tới gần ta, nên vừa rồi mới thử. Hiện tại hẳn là gã còn không đứng dậy nổi mới đúng chứ?

– Gã… Là ngươi đánh sao? Lúc hoàng hôn hôm qua có một vị sư đệ nhìn thấy gã nằm trong vũng máu nơi sườn núi nên mang gã về… hóa ra…

Thi Vũ Huyên có chút khó tin nhìn khỉ đá.

– Gã không nói là ta đánh sao?

Thi Vũ Huyên chậm rãi lắc đầu:

– Không, gã không nói gì cả.

– Hừ, hẳn là biết có nói cũng vô dụng.

Khỉ đá hơi nhếch miệng:

– Kệ đi, cô không có chuyện gì là tốt rồi.

Thi Vũ Huyên hơi cúi đầu, thở dài:

– Gã muốn giết ta, may mà ta đã sớm cảnh giác, lại có sư phụ che chở. Nói với ngươi là gã đã giết chết ta, chỉ sợ cũng nghĩ làm cách nào đánh lén, rồi lại mượn đao giết người đi. Nếu vừa rồi ngươi không dừng tay, sợ là ta đã ở âm tào địa phủ rồi. Người này, âm hiểm tự đại. Lần này ta dùng kế để gã không được tuyển, gã làm sao có thể không động sát tâm chứ?

Hiện tại Vương Lộ Kỳ kia còn không đứng dậy nổi đương nhiên là không sao. Thế nhưng về sau thì sao? Gã nhất định sẽ có ngày khôi phục.

Khỉ đá nhìn ra tình cảnh nguy hiểm của Thi Vũ Huyên, hỏi:

– Vậy tiếp theo cô định làm gì?

Thi Vũ Huyên ngẩng đầu lên, ngóng nhìn những tán cây lay động, mờ mịt nói:

– Ta cũng không biết.

– Sư phụ của cô nói gì không?

– Sư phụ nửa tin nửa ngờ. Dù sao đại sư huynh cũng có chút thân thế, hoàn toàn không có chứng cớ, sư phụ cũng không dễ nói.

Khỉ đá cười lạnh một tiếng, nói:

– Theo ta thấy, chỉ có thể giết. Nếu đã cùng một chỗ mà ngày ngày bị tính kế, sớm muộn cũng có ngày gã đắc thủ.

Thi Vũ Huyên lắc lắc đầu nói:

– Giết không được.

– Giết không được sao lúc trước còn phải đắc tội gã? Chỉ vì nguôi cơn giận sao? Đã chết một sư muội, vì để gã không trúng tuyển, lại bồi thêm mạng của mình. Vụ mua bán này, rõ ràng là lỗ vốn. Đây cũng không phải Ngộ giả đạo mà ta biết.

Thi Vũ Huyên chậm rãi cúi đầu, có chút cô đơn thở dài:

– Cho nên, ta vốn không thích hợp tu tiên.

Gió lạnh sớm mai thổi đến, lướt nhẹ qua gương mặt xinh đẹp mang vẻ tuyệt vọng kia. Ngay cả khỉ đá nhìn cũng hơi xúc động.

Đây là một cô gái ngốc. Nàng không giống như Phong Linh được sư huynh sư phụ sư tổ che chở. Cũng không giống Dương Thiền giỏi về tâm kế. Thứ nàng có, chỉ là một trái tim hết sức chân thành.

Sư muội chết oan, liền muốn trả thù, hoàn toàn không bận tâm an nguy của bản thân. Có lẽ người như vậy quả thật không thích hợp tu tiên.

Thế nhưng nếu vậy thì tu thành tiên lại là người thế nào? Khỉ đá không khỏi thở thật dài.

– Ta cũng không có ý kiến gì. Dù sao mấy ngày nữa ta cũng đi. Thách gã cũng không có gan đuổi tới Tà Nguyệt Tam Tinh động đòi người.

– Tà Nguyệt Tam Tinh động… Tà Nguyệt Tam Tinh động…

Lẩm bẩm hai tiếng, Thi Vũ Huyên ngẩng mạnh đầu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn chằm chằm khỉ đá hỏi:

– Ngươi là môn hạ của Tu Bồ Đề tổ sư sao?

– Đúng.

Khỉ đá đáp.

– Ngươi là môn đồ của vị đại tiên nào trong Linh Đài cửu tử?

– Ta là đồ đệ của Tu Bồ Đề, mới vừa thu.

Khỉ đá thuận miệng đáp.

Vừa nghe đáp, Thi Vũ Huyên nhất thời giật mình, há to miệng, ngu ngơ hồi lâu, hỏi:

– Ngươi là…

Nàng giật mình nhớ lại đã gặp vài lần, mà ngay cả tên của khỉ đá còn không biết, vội hỏi:

– Xin hỏi đại tiên đạo hiệu là…

– Đạo hiệu còn chưa có, tục danh thì có một. Họ Tôn, tên Ngộ Không.

Thi Vũ Huyên vội quỳ gối, dập đầu nói:

– Tham kiến Ngộ Không sư thúc tổ!

– Này này này, gọi loạn gì đó?

– Không phải là gọi loạn, luận vai vế, ta nên gọi ngài là sư thúc tổ! Cầu sư thúc tổ thu ta làm đồ đệ.

Thi Vũ Huyên nói lớn, đầu dập liên tục, không hề định đứng dậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN