Đại Bát Hầu - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Đại Bát Hầu


Chương 67


Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Toàn bộ núi Côn Lôn đều biết chuyện Dương Thiền chuyển qua Tà Nguyệt Tam Tinh động, nếu mình cũng có thể…

Nói xong một câu kia, Thi Vu Huyên mở to mắt nhìn khỉ đá, ánh mắt đầy trông đợi.

Đây có lẽ là hy vọng duy nhất của nàng rồi.

Mà nghe được câu kia, khỉ đá nhất thời trầm mặc.

– Đệ tử chỉ mong rời khỏi núi Côn Lôn. Kính xin sư thúc tổ thu nhận. Đời này kiếp này, xin được làm trâu làm ngựa cho sư thúc tổ!

Thi Vũ Huyên dập đầu, cái trán trắng nõn đập mạnh lên đất đá. Mặc dù không đến mức chảy máu, nhưng tiếng vang kia cũng làm người khác thấy đau lòng.

Trong giới tu tiên, mỹ nữ hoàn toàn không có ưu thế so với người thường. Thậm chí trong phần lớn thời điểm, mỹ nữ lại càng dễ rước họa vào thân.

Ví dụ như Vũ Hà chết oan kia.

Thi Vu Huyên mãi vẫn không ngẩng đầu, tựa như chờ đợi tuyên phán sinh tử.

Khỉ đá đứng nguyên tại chỗ, mãi vẫn không biết nên nói gì cho phải.

Tuy nói chỉ cần khỉ đá gật đầu, Thi Vũ Nguyên sẽ tính là vào Tà Nguyệt Tam Tinh động. Đến lúc đó tất cả cùng rời khỏi đây, trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động đã là chuyện hợp tình hợp lý.

Cho dù hắn không dạy được, cũng có thể gửi gắm Thanh Vân Tử. Đại đa số đạo đồ ở Tà Nguyệt Tam Tinh động đều thuộc trường hợp này.

Thế nhưng thân phận hiện tại của hắn là gì? Lại trong tình cảnh gì? Tu vi gì? Thậm chí cả phe cánh nào hắn cũng chưa rõ ràng, chẳng lẽ còn tha thêm một đồ đệ?

Nhìn về phía quân doanh đèn đuốc sáng trưng phía xa, khỉ đá thốt một câu:

– Cô xác định tình cảnh ta tốt hơn cô sao? Cô biết cô đang bái một con yêu làm sư phụ chứ? Như thế ý nghĩa gì, ta nghĩ cô sinh trưởng ở núi Côn Lôn phải rõ ràng hơn ta.

– Đệ tử chỉ cần một cơ hội sống sót, một cơ hội giúp Vũ Hà báo thù. Vũ Hà là tỷ muội tốt nhất của đệ tử, gắn bó từ nhỏ. Không ngờ… Sớm biết như thế, lúc trước nên ngăn nàng qua lại với súc sinh kia. Cầu sư thúc tổ thành toàn!

Thi Vũ Huyên ngẩng đầu lên, nói giọng nghẹn ngào.

Khỉ đá chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn kỹ cô gái đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại chỉ thở thật dài, không nói câu nào.

Đúng lúc này, Lăng Vân Tử không biết từ nơi nào xuất hiện, vừa cắn hạt dưa vừa tản bộ tới, nhìn hai người mà cất tiếng từ đằng xa:

– Thu cũng tốt. Trong các sư huynh đệ chỉ có đệ không có đồ đệ, thu một nữ đệ tử xinh xắn, về sau cũng có người giúp đệ châm trà đun nước gấp chăn, không phải tốt sao?

Nói xong, Lăng Vân Tử đưa bàn tay đang nắm hạt dưa tới trước mặt khỉ đá:

– Cắn không?

Không để ý đến hành động này, khỉ đá hỏi ngược lại:

– Thì ra sư huynh thu nhiều đồ đệ như vậy là để làm những chuyện kia sao?

– Cũng không phải. Ta thích du sơn ngoạn thủy, lại thích náo nhiệt, sao có thể bị trói vào những tục sự này. Đệ nói xem, người ta không phải là cầu cơ hội sống sao, đệ có thể nhẫn tâm từ chối không?

– Huynh cũng biết?

Khỉ đá nhìn Lăng Vân Tử, ánh mắt sâu xa.

– Có thể không biết sao? Đệ cho rằng sư huynh của đệ có cảnh giới Hóa Thần là để chơi sao? Đêm đầu tiên nàng ta tới đánh lén đệ ta đã biết rồi. Ài… Nếu là ta thì ta sẽ thu, căn bản không nỡ từ chối. Đệ xem, người ta đáng thương cỡ nào chứ. Mà mới tu vi Nạp Thần đã có người chịu bái đệ làm thầy, đệ nên vui vẻ mới phải.

– Được, vậy để cô ta bái huynh làm thầy.

Dứt lời, khỉ đá quay đầu nói với Thi Vũ Huyên:

– Này, vị này chính là Lăng Vân Tử, lão bát trong Linh Đài cửu tử. Nghe nói hắn thu bất kể người nào, ngay cả tội phạm bị Thiên Đình truy nã cũng không ngại.

Vừa nghe lời này, Thi Vũ Huyên vội vàng sửa lại phương hướng, dập đầu với Lăng Vân Tử, hô:

– Cầu Lăng Vân sư thúc tổ thu Thi Vũ Huyên làm đồ đệ!

Vừa nghe lời này, Lăng Vân Tử thiếu chút ngã ngửa.

– Không phải nói nếu là huynh thì sẽ thu sao?

Khỉ đá cười trộm, nói:

– Nào, để đệ xem Lăng Vân sư huynh là người nói lời giữ lời thế nào đi.

– Đệ cho là ta không dám thu chắc?

Lăng Vân Tử phủi hết hạt dưa trong tay, lại chùi chùi mấy cái lên áo, rồi đưa tay đỡ Thi Vũ Huyên dậy, đoạn quay đầu nói với khỉ đá:

– Ta thu đấy, có sao. Lăng Vân các của ta đang cần một nữ đệ tử quản lý nội vụ. Quản lý hiện tại là một con chim cút thành tinh, chữ viết của nó một nửa từ ta cũng không hiểu.

– Vậy chúc mừng nhị vị kết lương duyên sư đồ.

– Tạ ơn sư phụ!

Thi Vũ Huyên mừng phát khóc, vội tránh thoát cánh tay đang đỡ mình, lại dập đầu ba cái thật mạnh.

– Đừng đừng đừng, mỏng manh thế này, dập hỏng đầu sư phụ sẽ đau lòng. Đứng lên đi. Vi sư không quan trọng lễ tiết đâu.

Lăng Vân Tử kéo Thi Vũ Huyên đứng dậy, lại kéo chỉnh thắt lưng, làm bộ dáng đảm bảo nói:

– Trở về ta dẫn con đi nói một câu với sư phụ con, gọi là Mai Kỳ đúng không? Là môn hạ của ai?

– Là môn hạ Ngọc Nặc chân nhân ạ.

– Ngọc Nặc? Đây lại là môn hạ của ai?

– Của Tiềm Hư pháp sư.

Lăng Vân Tử ngơ ngẩn, gãi gãi cái đầu, thở dài:

– Xiển giáo không phải nhiều người bình thường đâu, tận mấy đời đệ tử rồi. Ài… Chỉ cần không phải là môn hạ của Thái Ất chân nhân là được. Lão ta chào giá ta không bỏ ra nổi.

– Không phải thuộc dòng Thái Ất chân nhân, là dòng của Cụ Lưu Tôn.

Thi Vũ Huyên lại xòe mười ngón tay bắt đầu tính từng sư phụ sư tổ, đếm khiến khỉ đá nghe cũng choáng váng.

Môn phái trong tu tiên khác với môn phái tu đạo của thế gian, đặc biệt là những môn phái tu được đại đạo, sư tổ sư phụ phân tầng phân lớp, thành một chuỗi thật dài. Muốn nói rõ xuất thân của mình thật đúng là không phải chuyện vài phút xong được.

– Cụ Lưu Tôn…

Lăng Vân Tử nheo mắt suy nghĩ một hồi lâu, hỏi:

– Không phải ông ta đã thành Phật rồi sao?

– Vâng. Nhưng tại Xiển giáo còn để lại chút đệ tử.

– À. Các dòng này dễ giải quyết. Tu vi của con mới cảnh giới Nạp Thần, không như nha đầu Dương Thiền kia. Lại nói đã bán Dương Thiền giá cao, thêm đầu cho ta cũng là hợp lý. Việc này nói với sư phụ của con một chút là có thể giải quyết.

– Sao ạ? Bán Dương Thiền? Thêm đầu?

Thi Vũ Huyên nghe mà bối rối.

– Ài, về sau con sẽ hiểu.

Nói Lăng Vân Tử này thích thu đồ đệ là không đúng, mà phải nói là rất thích. Vừa rồi còn làm ra vẻ bị bắt buộc, quay đầu lại đã hớn hở dắt Thi Vũ Huyên đi giới thiệu cho Ngọc Đỉnh và Dương Thiền.

Ngọc Đỉnh chúc mừng, còn Dương Thiền thân là sư tỷ lại xa cách, khiến Lăng Vân Tử xấu hổ một phen.

Có điều Lăng Vân Tử cũng quen xấu hổ rồi.

Khỉ đá chống côn nhìn theo từ xa, thấy Thi Vũ Huyên cười tươi như một đóa hoa, trong lòng cũng nhẹ hẳn đi.

Chờ đến xế chiều, Lăng Vân Tử liền dẫn Thi Vũ Huyên đi Vũ Hoa quán. Ngọc Đỉnh sợ Mai Kỳ không dễ nói chuyện, cũng cùng đi.

Trước khi đi, Lăng Vân Tử kéo khỉ đá qua một bên, hạ giọng hỏi:

– Có muốn sư huynh tiện tay làm thịt Vương Lộ Kỳ chướng mắt kia không?

– Được sao?

Khỉ đá hồ nghi nhìn Lăng Vân Tử.

– Được thì được. Ta muốn giết thì lúc nào cũng được, đừng mơ chạy. Có điều giết người tại núi Côn Lôn sợ là sẽ có chút phiền toái nhỏ. Đệ có biết Thái Ất chân nhân kia là đức hạnh gì không? Chẳng qua nếu đệ đáp ứng ở lại Kim Hà động một năm, sư huynh ta không sợ phiền toái.

– Vậy thì quên đi.

Lăng Vân Tử chau mày, ý sâu xa nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh như băng của khỉ đá, nói:

– Quên đi thì quên đi. Đệ đã nói vậy, ta cũng mặc kệ đấy nhé. Về sau gặp phải phiền toái gì, cũng đừng trách ta mặc kệ.

– Mặc kệ thì mặc kệ.

Nghe khỉ đá trả lời như đinh đóng cột, Lăng Vân Tử cũng không nói thêm, lắc đầu mà dẫn Thi Vũ Huyên cùng Ngọc Đỉnh đi tới Vũ Hoa quán.

Đợi khi mặt trời đã lặn về Tây mới thấy bọn họ trở về từ trên sơn đạo.

Sau lưng Thi Vũ Huyên đeo một cái bao, mặt tươi cười, khóe mắt lại vương chút nước mắt.

Khỉ đá dựng côn đứng ở cửa, tò mò hỏi Lăng Vân Tử:

– Làm sao vậy?

Lăng Vân Tử cười toe toét, quay đầu liếc nhìn Thi Vũ Huyên một cái, nói:

– Nữ hài tử mà, ly biệt là lại rớt mấy giọt nước mắt. Dù sao cũng là sư phụ nuôi dạy nhiều năm.

– Sư phụ cô ta không nói gì sao?

– Không, chỉ hỏi ý của Vũ Huyên, sau đó đồng ý. Còn cảm tạ nữa. Linh Đài cửu tử của Tà Nguyện Tam Tinh động kém hơn Thập nhị Kim tiên một chút, nhưng so với đám đời sau thì không biết hơn bao nhiêu lần. Huống chi dòng của bọn họ ở Côn Lôn này vốn đã không gốc rễ. À, không đúng, sau này phải gọi là Linh Đài thập tử chứ. Ngộ Không sư đệ, về sau đạo hiệu của đệ dùng là gì nhỉ? Ngộ Không Tử… nghe là lạ.

Khỉ đá trợn trắng mắt, nói:

– Kêu là Ngộ Không đạo nhân được không?

Lăng Vân Tử nhíu mày nói:

– Không được. Khác vần với chúng ta. Nếu không thì sư huynh ta chọn một ngày tốt làm cái nghi lễ, lại tìm mấy cao thủ thi từ chọn cho đệ một tên vừa dễ nghe vừa phù hợp vậy?

– Ai muốn cùng các huynh một vần.

Khỉ đá lườm Lăng Vân Tử, đoạn xoay người đi vào động phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN