Đại Công Lý Hệ Thống - Chương 10: Giết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Đại Công Lý Hệ Thống


Chương 10: Giết


Long Nhất Minh nhìnxung quanh xem náo nhiệt đám đông,giọng nói chậm rãi:”Các ngươi bảo ta giết người thân,huynh đệ của các ngươi,là ta làm sai,ta làm ác.

Các ngươi đây là suy nghĩ ích kỉ,Sát Đạo Hội là một tổ chức vì tài mà giết,mỗi ngày có bao nhiêu người vô tội bị Sát Đạo Hội giết,các ngươi biết không,nó rất nhiều.

Tổ chức như Sát Đạo Hội muốn tồn tại,phải có cung mới có câu,các ngươi người thân bằng hữu,đang tạo ra nguồn cung để Sát Đạo Hội hoành hành,đó chính là tội.

Còn về những người không liên quan gì đến bị giết,ta cũng rất lấy làm tiếc,nhưng chính nghĩa đôi khi phải ác liệt.””

Từng lời từng chữ của Long Nhất Minh vọng vào tai mọi người,đám đông không khỏi bồn trồn suy ngẫm,lời của y quá sắc nhọn bén.

Đúng là lời y rất đúng,khiến những người có thân nhân mất ở Sát Lâm Thành,họ cũng phải ủ rũ suy nghĩ lại.

“”Phừng.””

Tiếng bừng cháy rít kêu lên,một hỏa chưởng cái thế từ trên trời đâm về Long Nhất Minh.

Long Nhất Minh tay vận công,miệng giọng ngữ trầm lạnh:””Chơi nhanh đấy,nhưng ta cũng rất thích nhanh lẹ,không chần chừ.””

“”Thiên Phật Chưởng – Phật Quang Sơ Hiện.””

Pháp tướng Đức Phật ngồi bồ đoàn hiện lên bao phủ Long Nhất Minh,phật quang hạo hãn soi sáng đất trời,hai tay hóa song chưởng dựng lên đánh ra.

“”Uỳnh.””

Âm thanh bạo động nổ lớn,xung quanh người xem náo nhiệt thổ máu tươi bật bay,có kẻ yếu chết luôn.

Trên bầu trời Triệu Ly Hào tay bốc lửa bừng bừng,nhìn về Long Nhất Minh với ánh mắt chấn động,y nhìn sang Đông Công Phượng cùng Niệm Hà Tĩnh và hai vợ chồng Đinh Tuần Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ,nói:”Giải quyết nhanh.””

Bốn người đều gật đầu.

“”Giết.””

Triệu Ly Hào kêu lớn,lấy ra một cây bảo đao màu xích đỏ,đi đầu công kích.

Niệm Hà Tĩnh,Đinh Tuấn Nghĩa,Hinh Dư Huệ cùng Đông Công Phượng theo sau đi lên công kích.

Người xung quanh xem cảnh này,nhanh chóng rút lui.

Long Nhất Minh ra lệnh Quan Thất mang Yêu Nguyệt,Thiết Thủ,Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh và Lạc Tâm Tuệ rời khỏi,đồng thời cũng ở bên bảo vệ họ.

Ở đây một mình y sẽ chiến tất.

Lạc Tâm Tuệ âm thanh từ xa vọng lại:”Sư tôn uy vũ nhất định thắng.”

Long Nhất Minh mỉm cười.

Lúc này kẻ địch đã công tới,Long Nhất Minh cũng đã vận chiêu xong.

Triệu Ly Hào trường dao hỏa kình vũ động,Niệm Hà Tĩnh kiếm ảo sát phạt,Đông Công Phượng thế thương hung ác đâm bật thế gian vạn vật,Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Tuệ thế kiếm xoay tròn tạo ra một vòng kiếm như lưỡi cưa công tới.

“”Lâm – Bất Động Căn Bản Ấn.””

Long Nhất Minh vận Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công,một chiếc kim luân chữ Vạn hoàng kim xuất triện,theo y điều khiển công đi lên,một ấn này lấy tĩnh chế động,lấy vô chiêu thắng hữu chiêu,công thủ toàn vẹn.

“”Uỳnh.””

Âm thanh bạo sóng kình phát nổ,núi đá tan tác thành vạn mảnh,hai bên đều bị đánh bay ra ngoài ba mươi mét.

Năm đấu một,Long Nhất Minh ngang tay,làm vây xem người đều thổn thức thất kinh,ba người Triệu Ly Hào,và hai vợ chồng Đinh Tuấn Nghĩa đều chấn động,họ trong lòng thầm kêu Long Nhất Minh thiên phú biến thái.

“”Bá Thối – Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ.””

Long Nhất Minh lần này tấn công trước,chân trái song phi lao lên tung ra một đá,hư ảnh trăm vạn quân kỵ mã chạy đạp tung đất trời.

“”Ly Đao Huyết Thệ Ngôn Sinh.””

Triệu Ly Hào trong tay bổ ra đao thế thiên động phách tâm đi đầu công kích,đao ý ngưng hỗn loạn định thiên địa,thế đao rạch khí phản thiên.

“”Uỳnh.””

Hai người đấu nhau,Triệu Ly Hào liền bị đá thổ máu bật lại cực mạnh,đâm vào một tòa núi đá,cú đâm mạnh khiến núi đá sụp đổ.

Đồng thời cùng lúc này bốn người đồng bọn của y,đãkiếm,thương công tới gần Long Nhất Minh.

“”Phích Lịch Thiền Chấn.””

Long Nhất Minh kêu to một tiếng,sóng kích từ trên người phản ra dữ dội,như boom nguyên tử tỏa phản chấn,đánh cho bốn người bật bay ngược lại.

“”Phụm.””

Bốn người miệng thổ huyết bật lui lại,Long Nhất Minh đắc thế không tha,thế chân vũ động một đá song phi đến Đông Công Phượng.

“”Bá Thối – Lôi Động Sơn Hà Chấn Cửu Châu.””

Long Nhất Minh tung thẳng một đá bạo phát lôi điện,thế công uy mãnh tuyệt luân,nhưng lúc này một thanh hảo đao thế kỳ công đang tới gần,Long Nhất Minh không hoảng loạn,y vẫn tiếp tục đá,đồng thời tay vận công áp đi ra chưởng.

“”Thiên Phật Chưởng – Nghênh Phật Tây Thiên.””

Đức Phật hư ảnh rạo sáng phật quang,ngài giang hai tay lên bầu trời thúc ra song chưởng kình,khí động vũ hồi.

“”Chết.””

Long Nhất Minh mắt lạnh nhìn Đông Công Phượng phun ra lạnh hai chữ.

“”Thiên Địa Hôn Kiếm Oách Tư Đồ.””

Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ song kiếm hợp bích,một vòng xoáy kiếm khí được hai người tạo ra đánh đập về Long Nhất Minh.

“”Uyển Thế Tà Cang Chấn Thiên Hạ.””

Niệm Hà Tĩnh thế kiếm tà kình vũ động,tà kình sắc bén tà ác hôn diệt thế gian sinh cơ,một kiếm trảm phá đại thiên đại địa.

“”Bảo Bình Ấn.””

Đứng trước thế công này,Long Nhất Minh không ngừng lại thế đá,y tay bắt ấn tạo ra một chiếc kim bình xuất hiện bao phủ cả cơ thể y,đồng thời cũng tạo ra lực phản chấn cực mạnh.

“”Đoành.””

Cao thủ công kích hôn địa diệt thiên,một đá của Long Nhất Minh đạp sụp ngực Đông Công Phượng,bốn thế công ngoài vào y,tức thì bị kim thân Đức Phật cùng Kim bình phản chấn bật lui bay ra ngoài,miệng ngòn ngọt máu tươi.

“”Xoành.””

Cả người Đông Công Phượng bị lôi điện nhập thể phá nát nội quan,xục thẳng tan não,chết.

“”Khốn khiếp.””

Triệu Ly Hào thấy cảnh này nộ âm nói,sau đó y xoay người nhanh chóng bay nhanh rời khỏi đây.

Long Nhất Minh nhìn về Triệu Ly Hào,cười khinh thường nói:””Muốn chạy,để mạng lại!””

“”Cửu Dương Thần Kiếm – Song Dương Kiếm.””

Long Nhất Minh hai đầu ngón cái chạm nhau,tụ chỉ bắn ra kiếm chỉ kình hóa thành kiếm mang thánh khiết phật quang,kình chỉ kiếm tầng tầng lớp lớp,thế kiếm nhanh như một tia ánh sáng,chớp ánh mắt đã xuyên thủng Triệu Ly Hào đầu não,chết.

Long Nhất Minh giờ đã đột phá đến Đạo Thánh Chi Cảnh,sức chiến đấu của y đã đật đến gần như Võ Đạo Nhập Thánh thuộc dạng vô đối.

Bên kia Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ thấy cảnh này,hai người cũng nhanh chóng rút lui,Niệm Hà Tĩnh cũng sợ tái mặt bay khỏi thật nhanh.

Long Nhất Minh thấy cảnh này,y hướng về chạy trốn Đông Công Phượng,tung ra mội chỉ kiếm sắn bén.

“”Cửu Dương Thần Kiếm – Thiếu Thương Kiếm.””

Ngón cái tay trái tụ chỉ kình,bắn ra kiếm khí uy thế bất tận,tầng tầng kình lực sâu dày mạnh mẽ,một chỉ kiếm bắn nát đầu Đông Công Phượng,quá dễ dàng.

Long Nhất Minh nhìn sang chạy trốn Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ,y mặt lạnh âm ngữ:”Hi vọng các ngươi biết điều sau việc này,đây là lòng nhân từ ta tha chết cho hai ngươi,hãy biết điều mà tránh ta ra!”

Âm thanh của y vọng xa,Đinh Tuần Nghĩa và Hinh Dư Huệ đều thở phào tai qua nạn khỏi,nếu Long Nhất Minh mà đổi,hai người cũng chả còn cách nào khác ngoài toi mạng ở đây.

“”Tich,Chủ nhân thể hiện sức mạnh cái thế,Hệ thống ban thưởng:Một lần Vòng Xoay Kỳ Diệu,Một lần Triệu hoán nhân vật.””

Hệ thống truyền đạt thông tin,Long Nhất Minh miệng nở nụ cười.

“”Xoàng.””

Một tiếng rít gào nặng âm vang lên,một chưởng thế kinh thiên động địa đánh tới úp thẳng về Long Nhất Minh.

“”Thiên Phật Chưởng – Phật Quang Sơ Hiện.””

Long Nhất Minh khởi phát bao tay long tượng,phật quang tỏa sắc rọi lóa mắt,pháp tướng Đức Phật uy mãnh trang nghiêm,từ ái hiện lên bao phủ y,song chưởng Đức Phật cái thế già thiên liệt hư không đánh ra.

“”Oành.””

Hai đòn so lực,sóng bạo mạnh bật xuống nát đại địa,bắn lên cao quét tan mây mù,thiên địa biến sắc,gió to khởi thổi vũ bão.

Long Nhất Minh bị đẩy lui mười trượng,ánh mắt y đề phòng nghiêm túc nhìn về đằng chân trời,một chiếc hoàng kim kiệu do bốn binh sĩ tráng hàn khênh di chuyển tới.

“”Dám giết dẫm nhiều như vậy cao thủ,ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết.””

Âm thanh từ trong truyền ra bá khí quyền uy,từ trong màn che kiệu xốc lên,một hùng tráng nam tử khí khái bá liệt thiên địa đi ra.

Nhìn thấy nam tử này,người người chấn kinh.

“”Thanh Ly Quốc đứng đầu Quốc Vương,nghe đồn y đã đạt tới Võ Đạo Nhập Thần cảnh.””

“”Đúng vậy,Nhập Thần Cảnh nha.””

“”Lần này Long Nhất Minh xong rồi.””

……..

Long Nhất Minh nghe từng lời vào tai,nhưng y không chấp với tép nhỏ,ánh mắt y nhìn về Quốc vương của Thanh Ly Quốc này,kẻ này mang cho y đúng là áp lực không nhỏ,nhưng y cũng không sợ.

Long Nhất Minh cười nói:”Đến đây để ta siêu độ người đi gặp bọn chúng,xuống địa ngục chúng sẽ lại đồng hành cùng ngươi,phục tùng ngươi!””

Y hiện tại bật kịch điểm võ học lên chưa chắc chưa ăn được tên Quốc Vương này,tên này cùng nắm là Thần Đạo Cảnh,chơi được.

Quốc vương mặt hiện tức giận,y lạnh lùng nói:”Hỗn láo xấc xược,đi lên bẻ tan người hắn cho ta.””

Dứt lời của y,bốn tráng hán to khỏe như thùng phi,nhanh chóng bật phi cấp tốc bắn đến Long Nhất Minh,bốn người khởi động bao tay sức mạnh,bốn đấm như núi đá thẳng về Long Nhất Minh.

“”Giả – Nội Sư Tử Ấn.””

Long Nhất Minh tay bắt ấn,một đầu sư tử xuất hiện hung bá khí tức bạo lệ trời đất,sư tử há miệng lao nhanh về phía bốn tráng hán.

“”Uỳnh.””

Sư tử cùng bốn tráng hán giằng co quyết liệt,không ai kém ai,đều ở thế cân bằng giằng co.

Long Nhất Minh không ngừng bổ trợ phật khí giúp sư tử,bên kia Quốc vương của Thanh Ly Quốc động,y tung người lên tay phải làm chưởng vỗ ra,một cái thế cách không chưởng kình màu vàng đánh ra.

“”Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công – Bát Nhã Ba La Mật Đa Thời.””

“”Giả – Nội Sư Tử Ấn.””

Long Nhất Minh tay bắt ấn đẩy phật lực lên kịch điểm,phật quang hạo sáng đất trời,sư tử vàng kim hóa thành một con sư tử khổng lồ cao ba chục trượng,gầm thét chấn bay bốn tráng hán,tiếp theo sư tử ngửa mặt lên trời cắn nuốt chưởng lực của Quốc Vương.

Nhưng chưởng kình Quốc Vương hạo hãn xé tan sư tử,uy thế chưởng kình đập mạnh xuống,nhưng đã không thấy Long Nhất Minh đâu.

“”Rầm.””

Đại địa nổ tung,đất đá bay tán loạn,người người xung quanh thổn thức việc này.

Quốc Vương chưởng đánh hụt,y tức giận ngửa mặt lên trời nói:”Long Nhất Minh trẫm thề trảm ngươi vạn mảnh.””

Long Nhất Minh chạy trốn việc này không ai nhìn thấy,y lựa thời điểm sư tử vàng vũ động uy thế ngập trời,sau đó y nhanh chóng dùng ra Nghênh Phật Tây Thiên bay xếp bằng chữ Vạn trốn,Quan Thất đã được y nói trước,nếu biến lớn hãy rút ngay,nên Quan Thất đám người cũng đã rời.

Y đấu công bằng với Quốc Vương,y không sợ,nhưng có bốn kẻ chặn chân thì đúng mệt,chưa kể khi đấu cùng Quốc Vương,kể cả y thắng,thắng cũng là rất thảm,nếu không có ai bảo hộ ở trường hợp đó,y nhất định sẽ bị kẻ xấu hạ tử thủ,tốt nhất bây giờ theo y là chạy,mọi việc đều có thể tính sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN