Đại Công Lý Hệ Thống
Chương 9: Giết
Quan Thất khởi động tốc độ như tia sao băng xoẹt qua bầu trời,y bay cực nhanh hướng về Phục Khang Trại.
Phục Khang Trại là trại,nhưng quy mô rất to lớn,nơi đây thu nạp tất cả trộm cướp,phạm tội người,nhân số thành viên đạt tới hàng ngàn người.
Trại chủ Phùng Khang tu vi Thánh Huyền Cảnh,khi xưa nghe nói nhặt được quyển công pháp Bạo Lực Tâm Huyên Công,thể lực mạnh mẽ vững chãi,một đôi song trùy tạo nên kỳ thế Phùng Khang Trại.
Phùng Khang Trại không những trắng trợn cướp giết,chúng còn ham hiếp,nô dịch nam tử,nữ tử,người già không tha,trẻ không bỏ.
Mặc dù là lũ trại cướp,nhưng những kẻ đầu lĩnh sống xa hoa ngang bậc vua chúa,thê thiếp thành đàn,của ngon vật lạ,quý hiếm tài dược…. vv đều có.
Quan Thất đi đến Phùng Khang Trại,ánh mắt y đảo xuống,một tòa thành lĩnh cao năm trượng,trải dài hàng trăm dặm,thổ phỉ mặc giáp sắt,tay cầm binh khí bóng loáng,đời trại cướp cứ như cấm quân trong cung.
Quan Thất nhìn xuống thành lĩnh,mặt cười khinh thường nói:””Lũ ô hợp này,giải quyết thật tốt,quyết một kẻ cũng không thể sống khỏi ta!””
“”Tiên Thiên Vô Tương Chỉ Kiếm – Vạn Kiếm Quy Vị.””
Quan Thất hét to một tiếng,bầu trời biến đỏ ngòm,hàng vạn kiếm khí màu đỏ sinh sôi không ngừng,che lấp bầu trời,theo tiếng hét của Quan Thất kiếm khí che trời dội xuống như cơn mưa kiếm khí.
“”Vụt vụt vụt…. vụt.””
Hàng vạn kiếm xé gió âm thanh rít gào,đâm xuống nát tan hàng ngàn người trong Phục Khang Trại,không quan tâm thổ phỉh hay thường dân lô nệ,Quan Thất chơi công kích hết.
Đây không phải Long Nhất Minh quên dặn y,mà theo tư tưởng của Long Nhất Minh,công lý mà mềm lòng yếu đuối tất sẽ thất bại,cần cái đầu lạnh và tâm sắt đá mới tạo ra công lý tối cao được.
“”Kẻ nào to gan dám tấn công trại của lão tử.””
Một tiếng bá đỉnh âm thanh vang lên,một đại hán cao to tay cầm song trùy bật lên bầu trời,tung thẳng một trùy như núi to hướng Quan Thất đập.
Quan Thất không hoảng,châm chọc khinh thường nói:””To con ngu ngốc,không cửa!””
“”Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí – Quy Tông Chi Kiếm.””
Quan Thất hét to một tiếng,lá cây,kiếm sắt, đá sỏi… vv vật xung quanh bán kính mười dặm đều theo y điều khiển hóa thành kiếm,lao nhanh bắn về tráng hán cao to này.
Tráng hán này chính là Phục Khang,y đứng trước thế hàng vạn kiếm này,cơ thể run bần bật,tay chuyển động song trùy xoay tròn,kiếm khí chạm phải xoay tròn trùy vòng xoáy đều bị diệt.
“”Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí – Tử Linh Chi Kiếm.””
Quan Thất lợi dụng tử khí của hàng ngàn thổ phỉ y vừa giết,tạo ra một màn mưa kiếm màu đen,khí tức tà kình khiến bầu trời biến sắc âm u,tử khí xung thiên kiếm khí tà lực bắn mạnh ở thập phương mọi hướng về Phục Khang.
“”Bạo Lực Tâm Huyên Công.””
Phục Khang hét lớn tỏa ra chấn kình phá nát thế kiếm,nhưng rất nhanh kiếm khí lại sinh sôi không ngừng đi ra lao đến.
“”Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí – Tử Linh Nhất Kiếm.””
Quan Thất hét to một tiếng,cả người y hóa thành một thanh kiếm khí màu đen,tử khí cột sáng tỏa ra từ người y xông thẳng phá bầu trời,đưa tay phải ra một kiếm tử kình sắc bén uy thế ngất trời đánh ra.
Phục Khang đang miệt mài phá kiếm khí,thấy Quan Thất công tới,y giận nộ mình nói:”Mẹ ngươi,ông đây chơi chết cùng ngươi!””
Dứt lời,y không phòng thủ nữa,để kiếm khí đâm tới,song chùy tụ thánh khí,đập ra hai chùy âm thế nặng rít gào không khí,hai trùy định thiên địa.
Thấy cảnh này,Quan Thất cười lạnh khinh bỉ nói:””Đồ ngu,ngươi không có cửa ngay từ đầu rồi!””
“”Xoạt.””
Quan Thất đâm xuyên người Phục Khang,âm thanh xé rách nổ vang lên,Phục Khang thân thể chia năm xẻ bảy chết.
Quan Thất nhìn xem Phục Khang Trại tan nát sau khi chịu hàng vạn kiếm khí của y,nhìn về phương xa,y chậm rãi lạnh lẽo ngữ ngâm””Mải đánh tên trâu mộng này,quên để lũ khốn kia chạy,nhưng không sao,một chiêu này sẽ tiễn bọn chúng xuống địa ngục!””
“”Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí – Tự Nhiên Chi Kiếm – Quy Tông Chi Kiếm.””
Quan Thất hét to một tiếng vọng xa trăm dặm,cây cối cảnh vật,mọi thứ xung quanh hai mươi dặm nghe theo y điều khiển hóa kiếm khí công liên miên bất diệt,xung quanh 20 dặm mọi sinh linh và mọi vật đều bị y dùng kiếm khí bắn thủng trăm ngàn lỗ.
Quan Thất dừng lại,bình tĩnh nói:”Xong!””
Dứt câu,y bay lên hư không biến mất.
Ở trong hang động đá,Long Nhất Minh đã nhận được thông báo nhận phần thưởng,y không để ý thông báo này.
“”Bồng.””
Cả người Long Nhất Minh tỏa ra phật quang thánh khiết,phật quang xuyên núi đá bắn thẳng nên bầu trời cao,khiến ở trăm dặm bên ngoài người đều nhìn thấy.
Phật quang hạo hãn bùng nổ rọi sáng thập phương,Long Nhất Minh tu thành công Đạo Thánh Chi Cảnh.
Đạo Thánh Chi Cảnh là bước sơ tìm hiểu thánh đạo của mình,khi tìm hiểu rõ thánh đạo của mình,liền có thể đột phá đến Bất Hủ Đại Thánh.
Long Nhất Minh muốn tìm hiểu phật đạo,y cần tìm ra bản tâm phật của y hình dung như nào,ngã phật của bản thân y.
Long Nhất Minh mở mắt ra,nói thầm:”Phật quang cột sáng rõ như vậy,kẻ địch nhất định sẽ chạy đến,cộng thêm lũ mù mắt coi là báu vật xuất thế nghé con nữa,ta sẽ có một hồi phiền phức đây.””
Dứt câu,Long Nhất Minh cười tiếu nói:”Vừa đột phá,có kẻ thử công phu cũng tốt.”
Sau đó Long Nhất Minh khí định thần nhàn mở ra Triệu hoán nhân vật.
“”Tich,Chúc mừng Chủ nhân Triệu hoán được nhân vật Bạch Sầu Phi.””
“”Tính Danh: Bạch Sầu Phi
“”Biệt Hiệu: Bạch U Mộng, Bạch Ưng Dương, Bạch Du Kim, Bạch Kim Long, Bạch Cao Đường,””Thiên Ngoại Thần Long”” Bạch Minh, Bạch Nhất Trình
“”Cảnh Giới: Huyền Long Cảnh
“”Võ Học:24 Tiết Kinh Thần Chỉ,Tam Chỉ Đạn Thiên
“”Xuất Xứ:Thuyết Anh Hùng
“”Tư Liệu: Bạch Sầu Phi là một kẻ hai mặt tính cách người,một mặt cạy tài khinh người,lời nói sắc bén tiêu sái xuất trần,đồng thời mặt còn lại,nham hiểm độc ác,bán huynh phản bạn,dã tâm to lớn,tính tình vừa chính vừa tà.””
Hệ thống bảng hiện một nam tử tóc trắng,y phục trắng,thân hình cao chắc khỏe,đôi mắt sắc bén bén tỏa ra hàn khí lạnh,khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú,một mỹ nam màu trắng.
Long Nhất Minh nhìn thấy ra nhân vật chỉ có Huyền Long Cảnh,y hơi nhụt lòng,nhưng thôi tên này cũng được.
Tên này ở trong Thuyết Anh Hùng tính cách là khó nắm bắt nhất,dã tâm to lớn nhưng đồng thời cũng bi đáp cho y.
Bạch Sầu Phi tuy ác,nhưng cũng thương cho số phận y bi đáp cuộc đời.
Nếu Bạch Sầu Phi sinh ra gia cảnh tốt hơn,thì y đã trở thành một hào kiệt,chứ không phải kẻ người người chính đạo đuổi giết.
Sinh thời làm cô nhi,trải qua từng đắng cay ngọt bùi trưởng thành gây lên tên tuổi,lại phải dưới người,y không phục,y có ước mơ,y theo đuổi,y không cảm thấy sai khi bán đứng huynh đệ,y theo đuổi ước mơ là sai sao,y không cho mình sai,y đứng trước cái chết vẫn không sợ hãi,y dám làm dám chịu.
…..
Ở ngoài cửa hang đá,lúc này xung quanh mọi phương đều đã bị người bao vậy,Quan Thất gác chân oai hùng ngồi ghế đá ở trước cửa hang,bên cạnh y ngồi Yêu Nguyệt,Lý Tầm Hoan,Thiết Thủ và Truy Mệnh,thêm cả bé nhỏ Lạc Tâm Tuệ.
Khí thế của Quan Thất dù không tỏa ra,nhưng trời sinh khí chất oai hùng lưỡng thệ thiên địa đều không sợ như y,cũng đã bạo cho người khác cảm giác là một tuyệt thế cao thủ.
Ở đây người đa số là Huyền Long Cảnh đến Thái Đạo Cảnh,còn có trẻ tuổi Võ Đạo Phàm Nhân được trưởng bối mang đến xem cảnh náo nhiệt.
“”Bạch bạch.””
Long Nhất Minh từ trong hang đá đi ra,Quan Thất dẫn đầu chúng thuộc hạ hướng y cung kính chào hỏi:”Công tử xuất quan!””
Lạc Tâm Tuệ hồn nhiên mỉm cười chúc mừng:””Chúc mừng sư tôn đột phá cảnh giới.””
“”Ừ.””
Long Nhất Minh cười gật đầu,bàn tay xoa lấy đầu nàng,tu vi của tiểu đồ này của y cũng đã đột phá đến Uẩn Cung Cảnh,tốc độ đu luyện khá tốt,không quá yếu so với y.
Thiên phú Long Nhất Minh đã qua hệ thống nâng,y thiên phú tăng cực cao,thiên tài bình thường cùng y đã là không cùng đẳng cấp.
Nhìn thấy Long Nhất Minh đi ra,người người vây xem chỉ trỏ.
“”Ra rồi,nhìn trẻ thế này,tu vi đã đạt đến trảm Bất Hủ Đại Thánh rồi sao,thật khó tin.””
“”Trú nhân thuật cũng có thể nha,chứ trẻ như này tu vi cao thật khó tin nổi.””
“”Đây là tà tăng giết người như nghóe sao,nhìn thật thánh khiết đức độ.””
“”Ui ui ngươi nhìn thấy nữ hài kia chứ,đó là Lạc gia Đại tiểu thư,nàng hiện giờ là đệ tử của vị hòa thượng này,nên có thể nói truyền ngôn của Thanh Ly Quốc tất nhiên là giả.””
“”Tiên Cơ Môn kia kìa,ngươi đến tìm thông tin là biết ngay,việc này do Phác Đại Lực làm,Thanh Ly Quốc đúng là không biết xấu hổ.””
“”Nhỏ mồm thôi,Thanh Ly Quốc cao thủ mà nghe thấy,là ngươi được đăng ký giấy xuống địa ngục đấy.””
“”Thanh Ly Quốc làm việc này biết thừa sẽ không lừa được nhiều người,nhưng họ vẫn làm vì cái danh dự thôi.””
“”Thiên hạ kẻ khôn ranh thì nhiều,kẻ dốt ngu cũng có,nên một vài kẻ đầu óc bã đậu sẽ tin.””
“”Sắp có náo nhiệt rồi,hehe.””
“”Hừ,huynh đệ ta đi Sát Lâm Thành thuê sát thủ báo thù người nhà,chả phải huynh đệ ta vô tội không có tư thù oán hay bất cứ liên hệ gì với Long Nhất Minh,nhưng hắn vẫn hạ tử thủ,chôn cất cả thành sinh mạng sao,quá tàn bạo.””
“”Đúng đấy ca ca ta đi đến đó vì hiếu kỳ,chẳng tội tình gì,sao vẫn bị hắn độc ác giết chết.””
“”Tà tăng,mẫu thân ta đi đến đó thuê sát thủ trả tư thù cho ta,chả phải vẫn bị hắn giết sao,thân xác bà thành mảnh vụn vùi trong đất đá,ta báo hiếu cũng vô pháp tìm ra thân xác về chôn.””
……..
Từ ngữ bàn tán huyên náo,đa số người chửi rủa Long Nhất Minh,đa phần là vì y đã tàn sát Sát Lâm Thành,còn lại số ít não bã đậu tin y tàn sát Bắc Liệp Thành cùng thôn dân.
Long Nhất Minh nghe hết vào tai,nhưng y không để ý,y ánh mắt nhìn lên bầu trời cao tầng mây,y mặt hiện cười tủm tỉm nói:”Ra đi,trốn làm gì!””
Người xung quanh cũng theo lời nói của y ngẩng đầu lên bầu trời nhìn,trên trời xuất hiện ba nam tử thân mặc áo giáp tướng quân cùng một đôi nam nữ.
“”Triệu Ly Hào,Đông Công Phượng cùng Niệm Hạ Tĩnh cao thủ của Thanh Ly Quốc,cả ba đều tu vi Bất Hủ Đại Thánh,lần này biến lớn rồi đây.””
“”Kia là vợ chồng Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ,hai người nhưng nổi tiếng trừ ác độc xấu xa,giương cao ngọn cờ chính nghĩa,tu vi đều là Bất Hủ Đại Thánh.””
“”Lần này đúng đánh lớn…””
….
Có người nhận ra năm người trên không,họ đều cảm nhận một hồi quyết liệt trận đấu sắp xảy ra.
Long Nhất Minh nhìn lên trên trời năm người,y mỉm cười nói:”Các ngươi nói gì đi chứ,muốn sao đều chiều.””
Triệu Ly Hào khuôn mặt trung niên,râu quai nón,oai hùng hổ khí noi:”Giết dân vô tội,tàn sát vô đạo,tội chết cho ngươi.””
Bên kia Đinh Tuấn Nghĩa trung niên khuôn mặt,giọng nói trầm ồ:”Vì chính nghĩa làm việc,thứ như ngươi cần diệt trừ.””
Hai người rất gọn lẹ câu nói,Long Nhất Minh ánh mắt quay sang nhìn Đinh Tuấn Nghĩa cùng Hinh Dư Huệ,âm thanh y nhẹ nhàng:”Các ngươi tin Thanh Ly Quốc lời đồn sao?”
Long Nhất Minh cũng không phải kẻ thích sát người,y hiện giờ sẽ chỉ giết kẻ xấu là nhất định,nhưng kẻ tốt đối đầu với y,tức là ngăn cản công lý của y,y cũng sẽ diệt,công lý của y là bất tận,diệt tận xấu xa đưa công lý đến tuyệt đối,công lý tuyệt tận,tận diệt của y sẽ phát quang đương đại thế gian.
Hinh Dư Huệ trả lời nói:”Không,hai bọn ta không tin lời đồn đó,kẻ gây ra là Phác Đại Lực đã bị ngươi trảm,hắn đã không nghe theo lời lệnh của Thanh Ly Quốc làm điều xằng bậy,đã chết trả tội.
Hai vợ chồng ta đến đây tham gia giết ngươi,vì ngươi đã tàn sát cả Sát Lâm Thành,nơi đó có cả người tốt và xấu,chính nghĩa của ngươi quá đen tối,máu me quá nhiều,ngươi thiên phú lại quá cao,cách hành xử ghét ác như cừu,nhưng cũng tàn nhẫn sát huyết vô cùng,nên hai vợ chồng ta sẽ đánh giết ngươi ở đây.””
Nàng cùng phu quân của mình,hai người đã tìm Tiên Cơ Môn mua tin tức,nên hai người cũng sơ bộ hiểu rõ lập trường của Long Nhất Minh,kẻ này ý nghĩ tốt,nhưng hành động lại xấu xa máu me. Kẻ này thiên phú có thể nói vạn cổ ra một,như này thiên phú đi với tư tưởng máu me như này,thiên hạ công lý của y sẽ ảnh hưởng thế gian giết chóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!