Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 10


“Chúng ta sẽ lấy hết những gì cần thiết và rời khỏi đây.”

Kim Ngưu đưa ra gợi ý trước khi rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc hành trình tới Ulsan.

Trong căn nhà cũng chẳng có gì hữu ích mấy, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết, chăn ga gối đệm cũng không thể vác theo được vì quá chật chội, tốn diện tích. Tôi đành lấy một ít quần áo sạch trong phòng ngủ và thuốc giảm đau trên bàn nhét vào ba lô.

Tôi bước xuống cầu thang, bất ngờ bắt gặp Natsuko đang loay hoay nghịch khẩu súng lục lấy từ cái xác tối qua. Con bé đã lấy nó từ lúc nào vậy chứ? Tôi ngạc nhiên lao tới giật lại khẩu súng.

“Nats?”

Tôi khẽ chau mày, tỏ ra trách móc.

Natsuko như không thể giải thích, con bé chỉ biết nhảy cẫng lên đòi lại khẩu súng. Tất nhiên với chiều cao khiêm tốn của Natsuko thì chả thể với tới được. Mặc kệ đứa trẻ ấy có năn nỉ khao khát thế nào, tôi vẫn giương ánh mắt đầy hoài nghi trách móc ra nhìn con bé.

“Trả lại cho nó đi”

Xử Nữ bất ngờ xuất hiện đằng sau, giật khẩu súng ra khỏi tay tôi và đặt nó vào đôi tay đang khao khát mong mỏi của Natsuko.

“Cậu làm gì thế? Nó mới chỉ mười bốn tuổi?”

Tôi quát lên đầy giận dữ.

“Thiên Yết, đây không phải thế giới mà chị đã từng sống đâu”

Xử Nữ nói.

Tôi còn có thể cãi thêm được gì nữa…

Cũng có lý, Natsuko cần khẩu súng để bảo vệ bản thân. Đây là một thế giới khác hoàn toàn, chúng ta không thể nương tựa vào bất cứ ai mà phải tự chiến đấu bằng chính sức lực của mình.  Trẻ con hay người già không quan trọng, giờ chỉ còn là thịt sống.

Tôi không chắc chắn về việc giữ cho Natsuko được sống sót an toàn, nên việc cấm đoán con bé sử dụng súng là điều hoàn toàn vô lý.

“Xin lỗi… Thế cậu cảm thấy khá hơn chưa?”

Tôi hỏi, chính xác hơn là lái sang chủ đề khác, không muốn giữ bầu không khí căng thẳng này.

“Nhìn mà không biết sao?”

Xử Nữ hỏi lại, cái giọng đáng ghét ấy khiến tôi cảm thấy ức chế, hụt hẫng.

Tôi đảo mắt chán nản không thèm nhìn vào cái bản mặt vênh váo xấu xa của cậu ta nữa.

Tiếp tục chuẩn bị đồ, tôi cầm hai chiếc điện thoại quả táo cắn dở lên mà cảm thấy chán chường. Có điện thoại lúc này cũng chả để làm gì, chưa bao giờ tôi nghĩ nó sẽ trở thành vật dụng thừa thãi như bây giờ.

Tôi nghịch điện thoại theo thói quen, vào các ứng dụng kiểm tra, dù biết cũng chả có gì hay ho, chả có gì đáng để mong chờ.

Bất ngờ, tôi phát hiện ra một tin nhắn được gửi bằng số lạ cách đây từ tuần trước.

Lẽ nào…

“Sư Tử! Ba mẹ!”

“Xử Nữ, nhìn này! Có tin nhắn!”

Tôi háo hức vội vã ấn vào dòng tin nhắn chưa đọc ấy. Xử Nữ cũng tò mò nhìn theo chăm chú, mong đợi tin tức tốt lành.

Là một tin nhắn đến từ người lạ… Không phải ba mẹ, cũng chẳng phải Sư Tử…

“Im Na Young

Thiên Yết, em là bạn thân của Sư Tử, chị còn nhớ em chứ? Hiện tại em và một nhóm người khá đông đã may mắn chạy thoát khỏi đám ăn thịt người ở thành phố và đang ẩn trú trong rừng, cạnh một bờ hồ. Nơi đây khá an toàn, nếu chị còn sống thì hãy tới địa chỉ này: …. “

Im Na Young, bạn thân Sư Tử sao…

“À nhớ rồi…”

Đây là cô bé hay đi cùng Sư Tử ở trường học, thỉnh thoảng cũng hay đến nhà chơi. Nghe Sư Tử kể thì có vẻ như Na Young là một người có ngoại hình không nổi bật nhưng lại cực kỳ vui tính và đáng yêu. Hơn nữa, Na Young cũng rất ngoan ngoãn và lễ phép.

Nhưng Na Young có ở cùng Sư Tử không??

Tôi vội vã nhấn máy gọi lại, nhưng cô ấy không bắt máy.

“Mẹ kiếp”

Tôi tức giận ném điện thoại xuống đất, cảm xúc trở nên lo lắng dồn dập hơn bao giờ hết. Sư Tử… Tại sao nó không nhắn tin cho tôi mà lại là Na Young? Nếu như giả thiết của tôi không sai, đêm hôm Sư Tử bỏ nhà ra đi, khả năng rất cao con bé đã ở cùng Na Young. Nhưng tại sao dù chỉ một câu nhắc về Sư Tử cũng không có vậy? Có lẽ nào Sư Tử giận không thèm nói chuyện, con bé muốn trừng phạt chị nó lo đến phát điên sao?

Hoặc có thể Sư Tử đang ở cùng Na Young, và con bé là người đã nhờ Nayoung nhắn tin cho tôi.

“Bình tĩnh đi Thiên Yết”

Xử Nữ giữ chặt hai cánh tay để ngăn cản tôi làm điều gì đó ngu xuẩn.

“Tôi phải gọi lại!”

Tôi bật khóc, hy vọng lại được thắp sáng lên.

Xử Nữ nhặt chiếc điện thoại đã bị vỡ ở chính giữa màn hình lên, đọc tin nhắn sau đó đưa cho tôi.

Cuộc gọi thất bại.

Lần thứ hai, ba, bốn, năm đều không gọi được. Tôi cáu như sắp phát điên.

“Chúng ta hãy tới đó, tôi xin cậu, Xử Nữ…!”

Tôi thở hổn hển vì mất bình tĩnh.
.
.
.

“Nơi này ở hướng Tây Bắc, tức là ngược lại hoàn toàn so với đường chúng ta đang đi. Và nếu muốn tới đó, mọi người phải đi qua khu trung tâm thành phố”

Xử Nữ kể lại câu chuyện cho mọi người nghe. Sau đó cậu ấy giở tấm bản đồ ra giải thích, chỉ hướng đi chi tiết và kỹ càng.

Tôi cảm thấy thật may mắn khi không chỉ duy nhất nhóm mình sống sót, mà còn có cả những người khác nữa. Nhưng… Để đến được chỗ họ không hề dễ dàng hay đơn giản gì, mà gần như là liều lĩnh cả mạng sống. Quãng đường khá dài và gian nan.

Dịch bệnh bùng nổ đã hơn một tuần, đến giờ họ vẫn sống sót được thì quả thật rất giỏi và kiên cường. Nhưng sớm muộn gì thì nơi đó cũng tràn ngập xác sống mà thôi, tôi phải đến giải cứu họ, đưa mọi người tới Ulsan an toàn.

“Sao cô ấy không nghe máy nhỉ?”

Tôi lo lắng đắn đo.

“Có thể là trước khi chạy thoát cô ấy chỉ kịp nhắn một cái tin, sau đó người không mà chạy. Chẳng ai quan tâm tới cái điện thoại vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này cả”

Xử Nữ nói.

“Tôi không muốn quay lại đó, đó là nơi gia đình tôi đã chết”

Dahyun nói trong sợ hãi.

“Tôi sẽ không quay lại nơi đông nghịt xác sống đó đâu. Các người bị điên sao?”

Kim Ngưu gắt lên, nếp nhăn trên trán xô lại vào nhau, thái độ anh ta dần trở nên mất kiểm soát hơn.

“Nếu anh là họ, anh có mong được cứu không?”

Xử Nữ nhẹ nhàng đối đáp lại,  câu nói đầy sát khí và mỉa mai.

“Chúng ta đang liều mạng sống vì điều gì vậy? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chưa kịp tới đó đã thành mồi cho xác sống? Mà chắc gì, họ đã còn sống sót?”

Kim Ngưu phản đối.

“Tôi biết tôi đang liều mạng sống vì điều gì. Và tôi sẽ không hối hận”

Tôi mạnh dạn nói.

“Đó là đám người chẳng thân quen gì với cậu, vậy mà cậu vẫn muốn giải cứu sao? Cậu muốn chơi trò anh hùng ư Xử Nữ? Cậu hài hước hơn tôi tưởng đấy”

Kim Ngưu khiêu khích Xử Nữ. Anh ta bật cười lớn tiếng, giọng đầy bông đùa chế giễu.

“Thằng chó”

Xử Nữ lao đến đấm vào mặt Kim Ngưu khiến anh ta ngã mạnh xuống đất. Cậu ấy chẳng thể kiềm chế khi người khác tự tiện lấy lòng tự trọng của mình ra làm trò đùa như vậy. Kim Ngưu cũng bị sự tức giận kiểm soát mà lao tới đánh trả Xử Nữ, họ lại gây sự nữa rồi. Dahyun thấy vậy bèn dẫn Natsuko ra chỗ khác bịt tai bịt mắt vào. Đồ đạc trong nhà rơi vỡ, đổ lần lượt hết xuống vì cuộc gây sự vô nghĩa này. Tôi hoàn toàn bất lực, chẳng biết phải làm gì. Họ chỉ quan tâm tới cái tôi cá nhân mà làm ảnh hưởng tới cả tập thể. Nếu Hatake còn sống, chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản Xử Nữ.

Dường như tiếng ồn trong nhà đã thu hút vài con xác sống. Khoảng hai, ba con đang bước tới.

“Chết tiệt”

Tôi như hết cách, lấy súng bắn chúng. Viên đạn xuyên qua cửa sổ làm thủng tấm kính, thuỷ tinh rơi vỡ xuống sàn. Chỉ trong chốc lát, tất cả đã bị hạ gục. Hành động vừa rồi khiến Kim Ngưu và Xử Nữ giật mình, dừng việc đánh nhau lại. Gương mặt hai người họ áy náy như nhận ra hành động nóng nảy, bộc trực, ngu xuẩn vừa rồi.

“Không đi thì thôi. Tôi sẽ đi một mình.”

Tôi nắm chặt khẩu súng tức giận.

“Tôi sẽ đi với chị”

Xử Nữ đứng dậy phủi quần áo, nhẹ giọng nói.

“Dahyun, chị có thể không muốn đi hay sao cũng được. Tôi tôn trọng quyết định của chị. Nhưng tôi chỉ muốn chị nhớ rằng… Lúc đó, tôi đã có quyền chạy thoát, bỏ mặc chị ở đó, nhưng tôi đã không làm vậy”

Cậu ấy cất tấm bản đồ vào ba lô, nói với Dahyun. Tôi có thể nhận thấy ánh mắt đắn đo, đang suy nghĩ lại của cô ấy.

Xử Nữ đã từng kể rằng, cậu ấy gặp Dahyun ở trung tâm thành phố tối hôm đại dịch bắt đầu xuất hiện rõ rệt. Vào thời điểm đó, xác sống đông vô cùng, xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Tiếng còi ô tô kết hợp với tiếng la hét ở khắp nơi. Xử Nữ, Kim Ngưu và Hatake đang trên đường chạy thoát khỏi khách sạn – nơi trung tâm hội nghị diễn ra, và họ đã gặp Dahyun.

Lũ xác sống từ khắp nơi xông ào ạt ra đường gây nên sự hoảng hốt, mất kiểm soát của mọi người. Việc chạy thoát giữa nơi đông đúc như vậy thật sự rất khó. Chúng chặn xe, bâu vào cho tới khi nào bắt được con mồi thì thôi. Có người đã quá sợ hãi mà cắn lưỡi tự tử ngay trong xe. Dòng người chạy loạn lên trong tiếng hét, Dahyun đã phải chứng kiến cảnh chúng ăn thịt người, hết kéo mảng thịt từ cổ ra khiến máu phun tứ tung, rồi lại cắn bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mà chúng tóm được. Thậm chí là dùng răng rạch bụng lôi nội tạng ra ăn trước, khiến con người chết dần trong đau đớn thấu đến tận xương tuỷ. Cứ thấy người là chúng lao đến.

Và cô đã chứng kiến tận mắt sự biến đổi của loài người khi bị cắn…

Dahyun ngồi trên chiếc xe bốn chỗ ở hàng ghế sau. Hai tay bịt tai, mắt nhắm tịt vào khóc lóc cầu nguyện. Cả ba lẫn mẹ ngồi trên ghế trước đều đã bị xác sống vồ vào xé nát, máu me bắn tung toé khắp khoang xe. Tưởng như chúng sắp vồ lấy nốt Dahyun nhưng không, Xử Nữ đã may mắn phát hiện và giết chết lũ xác sống ấy để cứu cô. Vũ khí dùng để chiến đấu không phải súng, cũng chả phải kiếm, mà là cái dĩa Xử Nữ lấy được ở khách sạn trong lúc hoạn nạn.
.
.
.

“Xử Nữ…”

Dahyun gọi.

“Tôi sẽ đi cùng anh”

Xử Nữ cũng chẳng có vẻ gì bất ngờ gì trước quyết định của Dahyun, cậu ấy tin rằng Dahyun là người biết cư xử đúng mực và sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn khi đặt mình vào hoàn cảnh của những người đang gặp nguy hiểm.

“Ừ”

Xử Nữ gật đầu mỉm cười, có vẻ như rất tin tưởng và yêu quý Dahyun.

Natsuko thì một mực đòi đi theo Xử Nữ, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn hợp lý dành cho cô bé. Thứ nhất, Xử Nữ là người Nhật, có thể hiểu và chăm lo Natsuko chu đáo. Thứ hai, khi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ lại đồng đội mình, như tên ích kỷ, cục cằn Kim Ngưu kia.

Chúng tôi quyết định đường ai người nấy đi để khỏi phải xích mích đôi co, dù sao tách được Xử Nữ và Kim Ngưu cũng đã bớt đi một gánh nặng lớn rồi.

“Này, Xử Nữ”

Kim Ngưu lên tiếng.

Anh ta đổi ý định rồi sao? Tôi ngạc nhiên nheo mắt đầy ngờ vực nhìn Kim Ngưu.

“Còn chiếc xe, tôi không thể tới Ulsan mà không có nó.”

Kim Ngưu nói. Anh ta là thứ mặt dày hay gì vậy? Anh ta nghĩ chúng tôi quay lại cứu người không xe mà nghe được sao? Hơn nữa nhóm tôi còn dễ chết và gặp đầy rẫy nguy hiểm hơn anh ta gấp vạn lần, cái tên ích kỷ đáng chết. Tôi như không thể giữ được bình tĩnh mà gắt lên:

“Này! Anh…”

“Thôi”

Xử Nữ đã kịp thời ngăn chặn cơn thịnh nộ của tôi.

Tôi hít một hơi cố lấy lại bình tĩnh, nể trọng Xử Nữ mà im lặng trong cơn sôi máu. Thầm nghĩ Xử Nữ không thèm gây sự thì sao mình lại phải tốn sức cãi nhau vì tên khốn nạn này chứ.

“Bảo trọng”

Xử Nữ ném chiếc chìa khoá xe trên bàn đưa cho Kim Ngưu, sau đó chúng tôi chia tay tại đó.
.
.
.

“Này, sao cậu không đòi lại chiếc xe đi? Tôi biết cậu giỏi hơn hắn mà?”

Dahyun bực tức hỏi. Tôi cũng khó hiểu và bực mình không kém, vậy mà vẫn phải im lặng cố gắng không lắm lời, vì tôi biết Xử Nữ làm gì cũng có lý do của cậu ấy.

“Không sao. So với những người đang đồng hành cùng tôi thì chiếc xe đó có là gì, tôi nhường anh ta đó”

Xử Nữ mỉm cười trêu đùa.

Câu nói đó khiến tất cả mọi người phải cười theo mà quên đi cơn cáu giận bực tức trong lòng, cậu ấy thật sự rất đáng yêu.

Chúng tôi đã đi bộ được nửa tiếng dọc theo con đường để tìm xe. Tôi còn phải cõng Natsuko đang ngủ rất ngon trên lưng, dù sao con bé cũng không nên chứng kiến cảnh Xử Nữ chặt đầu xác sống như chơi nãy giờ.

“Mà này Xử Nữ”

Tôi nói.

“Hmm?”

Cậu ấy hỏi với thái độ không tập trung lắm, mắt vẫn mải mê tìm kiếm xe hơi xung quanh đây.

“Tôi thấy Kim Ngưu nói cũng có lý. Dù sao thì những người khiến cậu phải liều lĩnh mạng sống cũng không thân thiết gì đối với cậu cả. Cậu có thể tới Ulsan và có cuộc sống yên bình ở đó, nhưng tại sao…”

Tôi thắc mắc.

Tới đây Xử Nữ dừng hẳn chân lại như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt nhỏ bé như sợi chỉ ấy quay ra nhìn tôi mà cười tít lên tươi tắn :

“Đơn giản, vì tôi chẳng còn gì để mất nữa. Tôi cũng giống chị, biết mình đang liều lĩnh vì điều gì”

“Còn tôi thì biết cảm giác gặp nguy hiểm nó như thế nào, nên tôi không thể bỏ mặc nhìn những người vô tội chết được”

Dahyun góp thêm lời.

Nghe tới đây, tôi xúc động vô cùng. Những điều họ nói, tôi đều đã trải qua, có một sự đồng cảm sâu sắc xuất hiện trong cuộc trò chuyện khiến tôi chẳng thể kìm nổi nước mắt.

“Thôi nào, Thiên Yết.”

Dahyun xoa vai tôi an ủi, cô ấy thật sự rất ngọt ngào và ấm áp.

Và cứ thế chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan nguy hiểm, không biết sẽ còn những thử thách khó khăn gì đang chờ ở phía trước…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN