Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 11


Chúng tôi dừng chân tại một căn nhà khá an toàn. Trong gara có xe hơi, đáng tiếc là nó bị hỏng bàn đạp, và Xử Nữ đang phải sửa. Những người còn lại trốn sau chiếc xe hơi đề phòng có xác sống đi qua, ngăn chặn sự việc trở nên phức tạp, lằng nhằng.

“Từ bé Kim Ngưu đã được chiều rồi, nên anh ta quen làm theo ý mình mà chẳng bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác”

Xử Nữ bắt chuyện trong lúc đang sửa xe, phá tan bầu không khí im lặng.

“Tôi thấy hắn ta thật khó ưa, đáng ghét”

Dahyun nói.

“Dù sao anh ấy cũng đã mất đi đứa em gái nhỏ và ba mẹ, mọi người nên thông cảm…”

Tôi nhẹ giọng góp ý.

“Tôi nhường anh ta chiếc xe đó thôi”

Xử Nữ đáp, giọng có chút dỗi hờn, điều đó khiến tôi bật cười. Nhiều khi cậu ấy thật trẻ con.

“Đâu quan trọng. Ai mà chả có hoàn cảnh xấu. Nhưng cuộc sống không định hình tính cách chúng ta. Chị bênh vực hắn cũng vô ích, tôi sẽ chẳng thay đổi cái nhìn về Kim Ngưu đâu”

Dahyun khoanh tay gắt gỏng lên ý kiến. Đến đây thì tôi cũng đành cạn lời, chúng ta chẳng thể bắt ai yêu quý người mà họ vốn đã có ấn tượng xấu ngay từ đầu.

Mọi người ngó ra nhìn Xử Nữ sửa xe mà cảm thấy lo lắng, chúng tôi như đang chạy đua với thời gian vậy. Tốt nhất nên đến nơi trước khi trời tối.

“Được rồi!”

Xử Nữ vui mừng reo lên, chiếc xe đã được sửa xong hoàn toàn.

Sau đó chúng tôi đẩy nhanh tiến độ, gấp gáp bàn về cách thức và hướng đi. Xử Nữ khổ sở sử dụng tấm bản đồ rách kiếm được ở nhà trước vì máy tính đã mất trên chiếc xe xảy ra tai nạn.

Cuộc chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu…
.
.
.
Chiếc xe dừng lại tại một bãi đất hoang vắng vẻ, cằn cỗi, xác người thối rữa ở khắp nơi, màu máu như nhuộm đỏ cả khu đất.

Dẫm chân ra ngoài mà mùi hôi tanh xộc thẳng lên mũi khiến tôi không tài nào thở được. Cái mùi xác phân huỷ kinh tởm ấy, nội tạng vung vãi khắp nơi. Nhưng tôi đã chẳng còn sợ hãi hay yếu đuối như trước nữa, giờ tôi đã đủ can đảm tự tin cầm chắc con dao tự vệ.

Natsuko rất ngoan ngoãn lấy tay bịt mũi không kêu ca khóc lóc gì, con bé nấp sau người tôi run sợ. Dahyun tay cầm khẩu súng, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm xác sống. Còn Xử Nữ vẫn bình thản và lạnh lùng như mọi khi, chẳng thứ gì có thể khiến cậu ấy sợ hãi hay lo lắng.

Vì đây là nơi đông người qua lại nhất trong thành phố, nên khi dịch bệnh bùng nổ, tai nạn liên tiếp xảy ra trên đường. Những chiếc xe đỗ hàng loạt trên đường đã cản trở chúng tôi đi bằng phương tiện qua, bất đắc dĩ đành phải đi bộ.

“Lối này sẽ dẫn chúng ta ra đường chính”

Xử Nữ chỉ đường, nhìn vào chiếc la bàn nhỏ đang cầm trên tay.

“Cậu kiếm nó ở đâu vậy?”

Tôi thấy lạ nên hỏi.

“Trên xe”

Xử Nữ thản nhiên trả lời.

Ông trời như muốn cứu rỗi bốn linh hồn này vậy, dù chỉ là chiếc la bàn nhỏ thôi nhưng nó sẽ giúp ích rất nhiều trong cái hoàn cảnh trớ trêu này.

Mọi người đi theo Xử Nữ, từng bước chân nhẹ lướt trên mặt đất. Chúng tôi đều cố gắng không tạo tiếng động. Nhưng thật kỳ lạ… sao ở đây vắng xác sống vậy…

Lông mày tôi nheo lại, trán đổ rất nhiều mồ hôi, tim đập thình thịch sợ hãi. Chỉ cần một con xác sống xông ra trong cái không gian tĩnh lặng này cũng khiến tôi sợ đứng tim.

Con đường chật chội đâu đâu cũng toàn xe hơi bị bốc cháy, móp méo. Những mảnh kính vỡ lẫn vào vũng máu do vụ tàn tích gây ra. Trong vài chiếc xe còn chứa xác người, cổ bị cắn nát be bét máu. Thậm chí tôi còn chả thể nhìn rõ mặt họ, do quá trình phân huỷ xác chết đã khiến cơ thể con người bị biến dạng ở màu da. Cảnh tượng hiện giờ giống như một cuộc chiến tranh gây ra hơn là đơn thuần một vụ tai nạn.

Tiếng bước chân của chúng tôi ngày một rõ hơn do không gian quá yên lặng, tôi cố gắng suy nghĩ lạc quan rằng chúng đã di tản sang nơi khác.

Vẫn có vẻ hơi vô lý…

“Meowww”

Tiếng mèo kêu trước mặt khiến tôi giật mình quên béng đi mất những băn khoăn, tò mò, lo lắng trong đầu. Chú mèo tam thể nhỏ xinh xuất hiện ngay dưới chân chúng tôi.

“Ôi…không”

Dahyun như sắp ngất khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

“Chạy đi! Mẹ kiếp con mèo chết tiệt!”

Xử Nữ quát lên.

Tôi giật mình với phản ứng gay gắt của họ, theo phản xạ mà chuyển hướng nhìn từ chú mèo ở dưới chân lên phía trước. Tôi vô cùng sốc với những gì xuất hiện trước mắt, ngay trước mắt.

Xác sống.

Chúng đông kinh khủng, đang rên rỉ vì đói. Thành phố hẳn đã không còn thức ăn dễ tìm cho bầy xác sống này, đó là lý do chỉ duy nhất một con mèo bé cũng khiến chúng tranh nhau đuổi theo.

“Chỗ đó phải hơn trăm con”

Dahyun nói trong sự hoảng hốt.

“Hướng này! Đi thôi!”

Xử Nữ chỉ sang bên phải, chúng tôi theo hướng mà chạy bán sống bán chết. Lũ xác sống đuổi theo, tốc độ của chúng khá chậm.

Natsuko nằng nặc đòi bế theo con mèo. Ôi con mèo đáng chết, tôi cảm thấy bản thân thật có tâm khi đã không xiên chết con mèo ngu xuẩn đã gây ra rắc rối ngay lúc ấy.

Không chỉ duy nhất một phía mà ở khắp nơi đâu đâu cũng toàn xác sống. Tôi, Dahyun và Xử Nữ nổ súng liên tục để bắn những con cản trở lối đi. Chúng thật sự rất đông.

Một con xác sống với thân hình lớn đầu đàn đang đi rất nhanh tới đây. Điều kỳ lạ là cho dù tôi có bắn năm lần bảy lượt nó cũng không chết. Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi hoảng hốt nạp thêm đạn, liên tục bắn. Con xác sống to lớn ấy đang tiến gần hơn.

“Bắn vào đầu nó!”

Xử Nữ gào lên. Tôi lập tức theo phản xạ mà bắn một viên đạn chí mạng vào đầu nó, tuy trước đó có lệch vài phát, tất nhiên, vì tôi không phải người bắn súng giỏi.

“Chạy nhanh lên”

Xử Nữ nói.

Mặt mũi ai cũng lấm lem bẩn thỉu, quần áo vấy đầy máu của xác sống do bắn súng cự ly gần. Mùi hôi tanh ngày càng nồng nặc hơn. Tôi thở hổn hển như mất hơi, vận dụng nốt sức lực cuối cùng gồng mình lên mà chạy. Lũ xác sống vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, chúng ngày càng đông hơn.

“Ôi không…”

Dahyun nói như sắp khóc.

Mọi người chạy tới một ngã ba. Đối với tôi đây chẳng khác gì ngõ cụt, vì lối nào cũng ngập xác sống.

“Hướng này!”

Tôi chỉ vào tòa trung tâm thương mại ngay kế bên.

“Natsuko, bám lấy tay chị”

Tôi trèo lên nóc của chiếc xe hơi, kéo tay Natsuko lên ngay sau đó. Mọi người như hiểu ra ý tưởng, liền lặp lại hành động của tôi.

Hàng loạt chiếc xe đỗ rất gần nhau, thuận tiện cho việc di chuyển. Tôi nhảy những bước rất điêu luyện, uyển chuyển từ xe này qua xe khác, đồng thời giữ cho Natsuko và con mèo ngu ngốc không bị ngã.

Lũ xác sống bâu vào đông như kiến, nhưng chúng không đủ khả năng để với lên nóc xe. Những bàn tay xanh lè, lạnh ngắt, thối rữa ấy đang cố bắt lấy miếng thịt tươi ngon.

“AAAAAAAAAAA”

Dahyun hét ầm lên, một con xác sống đã kịp bắt lấy chân cô ấy.

Lũ xác sống di chuyển nhanh và gần hơn, chúng dẫm vào người nhau để leo lên tấn công Dahyun.

“Không! Dahyun!”

Tôi hét lên sợ hãi.

“Pằng”

Xử Nữ đã kịp thời bắn vào tay con xác sống đó từ đằng sau.

“Chạy đi! Mau lên!”

Xử Nữ chạy từ cuối hàng tới chỗ Dahyun và giúp cô ấy di chuyển, đồng thời chém những con xác sống đang lao lên nóc xe. Tôi thở phào nhẹ nhõm tiếp tục tiến tới khu trung tâm thương mại.

Nhìn xuống mặt đường hiện giờ mà cảm thấy kinh hãi, quả thật là một thảm họa khủng khiếp, bể xác sống ngập tràn.

Con đường thủ đô Seoul từ trước đến nay thật thơ mộng và lộng lẫy biết bao… Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má tôi, sao mọi thứ có thể thay đổi nhanh chỉ trong một đêm như vậy chứ?

Dịch bệnh khủng khiếp này còn tồi tệ hơn cả chiến tranh nữa. Nó đã khiến thế giới trở thành bãi chiến trường chỉ trong giây lát, phá huỷ toàn bộ thành phố và con người nơi đây. Biết bao nhiêu người vô tội, trẻ em, phụ nữ, người già phải ra đi trong đau đớn, biến đổi thành thứ kinh tởm chảy dãi vật vờ đi tìm thịt sống. Và còn những người sống sót… Xử Nữ, Dahyun, Natsuko, Nayoung… và tôi, phải chịu đựng nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất.

“Đi thôi Thiên Yết, chúng ta không có thời gian đâu”

Dahyun và Xử Nữ đã đuổi kịp tôi từ bao giờ.

Chúng tôi nhanh chóng nhảy khỏi nóc xe và tiến vào khu thoát hiểm của khu trung tâm thương mại.

Xử Nữ đóng rầm cửa vào. Lũ xác sống đập cửa ruỳnh ruỳnh bên ngoài được một lúc rồi cũng thôi.

Tôi gục người xuống mệt như sắp ngất.

“Meow”

Natsuko đặt tay lên cảm nhận bộ lông mềm mại đẹp đẽ của chú mèo tam thể. Tôi nhìn con bé mà mỉm cười, cảm thấy ấm áp, hiếm khi có những phút giây yên bình như thế này.

“Trong đây chưa chắc đã an toàn đâu. Ta phải tìm hướng thoát khỏi lũ xác sống đói kia”

Xử Nữ thở hổn hển dựa vào tường. Cậu ấy quay sang nói gì đó với Natsuko bằng tiếng Nhật, một vài lời hỏi thăm chăng?

“Con bé ổn chứ?”

Tôi hỏi.

“Ổn. Con bé nói rằng sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi đi cùng tôi”

Xử Nữ đáp, quả thật Natsuko chỉ tin tưởng mỗi Xử Nữ thôi mà. Tôi đã nhận ra điều đó ngay từ đầu. Natsuko luôn ấp ủ thứ cảm xúc gì đó rất đặc biệt trong lòng dành cho cậu ấy. Tình cảm nam nữ chăng?

“Mà Xử Nữ này?”

Tôi sực nhớ ra chuyện bắn vào đầu xác sống ban nãy, lập tức quay sang hỏi để giải đáp thắc mắc.

“Sao vậy?”

“Nãy cậu nói tôi bắn vào đầu là sao?”

“Tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần. Tin tôi đi, chỉ tấn công vào đầu mới chết được. Mấy con trước chị giết là do ăn may thôi, chúng chỉ gục ngã tạm thời. Lúc sau lại đứng lên đi bình thường ngay”

Xử Nữ giải thích cặn kẽ, chi tiết. Đúng là cậu ta cái gì cũng biết mà, tôi như vừa được khai sáng vậy.

“Shhhh”

Dahyun giơ ngón trỏ trước miệng yêu cầu sự im lặng.

“Grr gr…”

Tiếng rên rỉ của xác sống ngày một gần.

“GR GRRRRRR”

Không chỉ một con, mà rất nhiều con. Tiếng động phát ra phía dưới chân cầu thang. Tôi dịch chuyển chậm rãi lên tầng trên, mọi người lần lượt làm điều tương tự.

Muốn yên ổn vài phút thôi cũng không xong.

Giờ đến cả thở thôi tôi cũng không dám. Cầu thang thoát hiểm là nơi yên tĩnh vô cùng, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ vang khắp lối đi. Hẳn chúng đã bị kích thích bởi tiếng nói phát ra từ cuộc trò chuyện giữa chúng tôi ban nãy.

Xác sống đang tiến tới gần hơn, chúng tôi thì ngày càng mệt lử yếu dần đi, chả còn sức để chiến đấu mà không có súng. Tôi bước lùi, đôi chân run run. Dường như lũ xác sống không biết mọi người ở trên này, chúng chỉ ngó nghiêng đầu sau đó đi loanh quanh chỗ cũ.

Đi đi… Làm ơn đấy… Tôi nhăn mặt chắp hai tay cầu nguyện.

“Meow”

Tiếng mèo bất ngờ vang lên đã thu hút sự chú ý của xác sống, giây phút mèo kêu là tôi biết mình sắp đi đời rồi. Lũ xác sống ngoảnh mặt lên tầng trên nhìn chúng tôi mà lao tới.

“Mẹ kiếp”

Tôi cáu gắt quát lên. Đây là mạng sống, không phải trò đùa, tại sao lại để thứ nhỏ nhặt như con mèo đần độn đó khiến chúng tôi rơi vào bờ vực của cái chết chứ? Con mèo rắc rối đó kêu thì rõ ít mà mỗi lần kêu thì…

” Cửa dưới này khoá rồi, lên tầng trên thử xem!”

Dahyun nói trong sự tức giận không kém.

Tôi thở dài, cắm mặt cắm mũi vào chạy lên trên tầng.

“Aa”

Xử Nữ đột ngột kêu lên, đổ người về phía trước ngay giữa cầu thang khi đang chạy gấp gáp vội vàng. Cú vấp ngã đó có vẻ không đơn giản, Xử Nữ còn chẳng thể tự mình đứng dậy được. Mặt cậu ấy nhăn lại, môi cắn chặt đau đớn. Gương mặt cam chịu hiện lên rõ rệt, răng nghiến vào nhau. Xử Nữ thở dốc, dồn hết sức lực cuối cùng chống tay đứng dậy.

“Bị trẹo cổ chân sao?”

Tôi lo lắng hỏi. Xử Nữ gật đầu trong đau đớn đáp lại, mặt cậu ấy tội nghiệp vô cùng.

Lũ xác sống ngày càng lao tới gần hơn, làm tôi phải sử dụng nắm đấm, cú đạp tấn công. Sau đó huých đẩy chúng xuống cầu thang, kéo theo những con khác ngã cùng. Người đi cuối hàng luôn phải đương đầu với nguy hiểm cận kề cái chết.

“GRR”

Một con xác sống khốn khiếp vồ lấy tôi, khiến lưng tôi đập mạnh vào tay vịn cầu thang.

“Aaaa”

Tôi gào lên đau điếng, cố gắng gồng người lên để đẩy nó ra. Đồng đội không thể hỗ trợ vào lúc này vì họ đang phải bắn những con còn lại trên cầu thang, nếu không lũ xác sống sẽ vồ hết vào xé xác tôi. Đành phải tự lực gánh sinh vậy. Thật may khi chúng cũng chẳng đông lắm.

Mồ hôi tuôn ra như suối, mu bàn tay và cổ tôi nổi hết gân xanh lên, gằn giọng hét đẩy thứ kinh tởm này ra khỏi người, cảm tưởng như sắp bị dồn nén đến chết. Một tay tôi bóp, giữ lấy cổ nó đẩy ra xa, tay còn lại mon men lục lọi xuống phía dưới khó khăn tìm vị trí khẩu súng được gài trong bao gắn ở phần hông. Nó vẫn cố lao tới, bàn tay yếu ớt của tôi sắp không cầm cự nổi vì quá nặng.

“Đây rồi!”

Tôi rút khẩu súng ra dí vào trong khoang miệng nó.

“Đoàng”

Tôi bóp cò, máu của con xác sống như núi lửa phun trào bắn vào mặt tôi, cái mùi tanh ghê tởm ấy.

Con xác sống thả lỏng và dần dần kiệt sức ngã xuống chết.

“Đi thôi, mau lên”

Tôi nói, khua tay ra hiệu cho họ chạy lên trên. Tôi vừa chạy vừa quay lại đằng sau bắn những con ở khoảng cách gần.

“Lối này!”

Dahyun tìm được cửa vào trung tâm thương mại.

“Rầm”

Tôi đạp một con xác sống đang cố xông vào và đóng mạnh cửa lại.

“Xử Nữ? Cậu không sao chứ?”

Tôi quay sang lo lắng hỏi.

“Đừng lo cho tôi, nhìn kìa…”

Xử Nữ thở dốc, chỉ tay lên trên tầng.

Mọi người đều nhìn lên.

“Xác sống…”

Dahyun cất tiếng nói đầy run sợ, hoảng loạn…

Chúng đông gấp mười lần lũ ở cầu thang thoát hiểm. Bao giờ tôi mới thoát khỏi kiếp đuổi bắt với xác sống vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN