Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 12


“Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi không thể chạy được nữa đâu”

Dahyun ôm mặt run sợ khóc ầm lên.

Lũ xác sống phát hiện ra mọi người do tiếng rầm cửa mạnh bạo ban nãy, chúng lần lượt nhảy hết từ trên các tầng xuống. Âm thanh rên rỉ quen thuộc, thèm khát thịt người ấy ngày càng to và gần hơn. Ở tầng nơi chúng tôi đứng cũng có vài con đang lao tới, khắp nơi tràn ngập xác sống. Quả nhiên không sai, trung tâm thành phố giờ đã không còn thuộc về loài người nữa. Tôi mất bình tĩnh với cảnh tượng trước mắt, hơi thở trở nên gấp gáp và dồn dập hơn bao giờ hết.

Từng con ào ạt thi nhau phi từ trên tầng xuống, tôi có thể nghe thấy rất rõ tiếng xương vỡ giòn giã đau đớn của chúng. Là người bình thường rơi tự do với độ cao như vậy chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, nhưng lũ quái thai này vẫn đứng dậy di chuyển như chả hề hấn hay đau đớn gì. Cổ vặn ra đằng sau, phần thân vẹo sang một bên vì gãy xương, đôi mắt đỏ lòm đục ngầu hướng về phía này, chúng ngoạc cái mồm bẩn thỉu ghê tởm ra kêu lên.

Loài người đã hoàn toàn biến đổi thật rồi!

“Đừng bỏ cuộc dễ dàng thế. Cố lên mọi người!”

Tôi nói, hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má.

Tôi và Dahyun đỡ Xử Nữ cùng chạy, không quên quay lại bắn những con xác sống đang đuổi theo.

“Súng tôi hết đạn rồi”

Dahyun lo lắng nói.

Tôi vẫn nghiến răng nghiến lợi vào bắn tiếp. Viên đạn bay tứ tung về hướng xác sống, vài con bị trúng đạn ngã gục xuống, nhưng chả giải quyết được gì hết! Chúng vẫn đông như cũ, thậm chí còn đông hơn. Tôi cứ cắm cúi mải mê bắn mà không nhận ra súng mình cũng đã hết đạn từ bao giờ.

“Mọi người đi đi. Chân tôi không thể chạy nữa đâu.”

Xử Nữ cất tiếng trong sự bất lực, kiệt sức. Đúng là cậu ấy đang làm chậm tiến độ của mọi người, nhưng không đời nào tôi sẽ bỏ đồng đội của mình ở lại!

“Im đi!”

Tôi gào lên.

Hoàn cảnh bế tắc và trớ trêu thật sự, mọi người đều đã kiệt sức. Xử Nữ bị thương nặng ở chân, súng của tôi và Dahyun thì hết đạn. Còn cách vài mét nữa thôi là tới lối ra khỏi trung tâm thương mại, tôi sẽ cố gắng cho đến hơi thở cuối cùng để đưa tất cả mọi người ra khỏi đây. Suy nghĩ rằng Sư Tử đang chờ đợi càng khiến người chị như tôi không thể bỏ cuộc.

Không chỉ phía sau mà phía trước cũng bị bao vây. Xử Nữ phản xạ rất nhanh đã rút kiếm ra chém những con phía trước đang cản trở lối đi. Dù chân đau nhưng cậu ấy vẫn cố tạo điều kiện cho bản thân tiến lên và giết xác sống.

“Không còn cách nào khác nữa đâu! Bỏ tôi ở lại đi!”

Xử Nữ quát lên, ánh mắt căm thù nhìn về hướng lũ xác sống đang đứng giữa đường ngăn chặn lối ra. Cậu ấy chém liên tục, máu cứ thế bắn khắp nơi.

“Tôi sẽ giúp mọi người xử lý bớt, trong khi đó hãy chạy nhanh ra ngoài”

Xử Nữ nói.

“Không. Tôi đã nói là không mà!”

Tôi quát lại, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi bất chấp đôi co với cậu ta vào cái thời điểm ẩm ương, đầy trớ trêu này.

“Thiên Yết…”

Natsuko đột nhiên gọi khiến tôi giật mình. Nhưng chưa kịp trả lời, con bé đã vội vàng đặt mèo vào tay tôi, hướng đôi mắt đen láy trong veo nhìn Xử Nữ say đắm như muốn nói điều gì đó. Hành động này…

“Khôngggg! Natsukoooooo!”

Natsuko chạy về phía sau, hướng lũ xác sống đông nghịt ấy đang vồ tới, trước mặt tất cả mọi người. Tôi suýt ngã gục xuống vì sốc, không thể nào!

“Natsuko!”

Tôi định chạy tới kéo con bé về nhưng đã quá muộn. Lũ xác sống xông tập thể vào Natsuko, chúng cào cấu, cắn nát cơ thể con bé trong tiếng hét thảm thương. Cả ba chúng tôi đều đứng hình như bị đóng băng vì sốc, nhưng rồi cũng sớm ngộ nhận ra hoàn cảnh bây giờ, mọi thứ đều đang chạy đua với thời gian. Chậm một giây thôi là sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.

Lũ xác sống đuổi theo đã vơi đi đáng kể, vì chúng đang bận ăn Natsuko… Tôi gào khóc trong đau khổ, nó chỉ là một đứa trẻ, có ước mơ, có hy vọng… Tại sao mọi thứ xảy ra đột ngột vậy chứ? Con bé chắc hẳn muốn lấy thân mình ra làm bia đỡ đạn cho mọi người. Natsuko đã cầm chân xác sống bằng cách hy sinh mạng sống nhỏ bé của mình… Con bé muốn chúng tôi được an toàn, được sống sót… Natsuko đã cứu tất cả mọi người, nhưng ngay cả một lời từ biệt nó cũng chẳng thể nói được vì chúng tôi không cùng ngôn ngữ. Càng nghĩ càng đau lòng, tôi nhất định sẽ không để cái chết của Natsuko trở nên vô nghĩa!

Tan nát cõi lòng, tôi đành bất chấp cắn răng ngoảnh mặt đi không nhìn cảnh tượng kinh khủng đó nữa.

“Đi thôi, nhanh lên!”

Tôi sụt sịt nói không nên lời, cùng Dahyun cũng đang khóc trong thương tiếc phải đỡ Xử Nữ chạy tiếp. Cậu ấy như hoá tượng trước cái chết của Natsuko, cứ ngoảnh đầu lại nhìn không nói bất cứ điều gì. Mặt tái mét, đồng tử giãn to hết cỡ, lông mày nhướn lên vì sốc.

Lũ xác sống vẫn đang đuổi theo, còn chúng tôi vẫn đang cố chạy bằng những năng lượng sức lực cuối cùng.

“Phải nhanh chóng trước khi chúng đuổi kịp!”

Tôi nói.

Ra ngoài là bãi đỗ xe, xác sống không đông lắm, chỉ một vài con đi qua đi lại lởn vởn. Tôi nhanh chóng kiếm một chiếc xe gần nhất và vứt đồ vào, giúp Xử Nữ ngồi xuống, nét mặt của cậu ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào.

“Để đấy cho tôi”

Dahyun nhận nhiệm vụ lái xe, thật may khi trên chiếc xe còn chìa khoá và động cơ vẫn hoạt động tốt. Con xác sống ngồi ở ghế lái nhanh chóng bị Dahyun xiên chết và lôi ra ngoài.

Lũ xác sống thấy chiếc xe di chuyển với người ngồi bên trong bèn lẽo đẽo đi theo, nhưng tất nhiên là chúng không thể đuổi kịp so với tốc độ của chiếc xe.
.
.
.

Lời kể của tác giả :

1 năm trước…

Natsuko ngồi trên sân cỏ, khoanh chân ngoan ngoãn giữ trật tự. Cô bé say đắm ngắm nhìn chàng trai ấy khi anh đang mải mê luyện tập với thanh kiếm hăng say, đầy tâm huyết. Bờ môi chúm chím khẽ cong lên thích thú, đôi mắt đen láy tròn như hai viên bi nhìn anh không rời mắt.

Chiếc váy màu hồng đáng yêu càng tô thêm nét đẹp hồn nhiên, trẻ con nhí nhảnh của Natsuko. Mái tóc cô bé được tết sang hai bên trông rất dễ thương, mộc mạc. Chiếc bờm màu trắng đeo trên đầu thoáng chốc lại được Natsuko đưa tay lên chỉnh gọn gàng. Cô bé say mê ngắm nhìn chàng trai cách mình ba tuổi mà mơ mộng, bay bổng lên chín tầng mây, thỉnh thoảng lại che miệng cười đầy ẩn ý.

Thời gian như trôi chậm lại, cả thế giới chỉ có mình Natsuko và Xử Nữ.

Anh nhìn từ góc nghiêng thật quyến rũ và nam tính. Mồ hôi nhỏ từng giọt thấm ướt chiếc áo võ phục. Anh hết đổi dáng này lại sang dáng khác, tư thế cứng rắn chắc chắn, anh khua những đường cong nét lượn từ thanh kiếm. Làn da trắng mịn màng và đôi mắt híp đáng yêu ấy khiến bao cô nàng trong đại sứ quán đi qua phải liếc nhìn mà tan chảy ngay tức thời.

“Này Natsuko, trời lạnh lắm, em không vào trong đi?”

Xử Nữ đút thanh kiếm vào bao được gài sau lưng, tới chỗ cô bé quan tâm hỏi han. Cậu nhăn mặt, thở gấp vì mệt, tay đưa lên trán lau mồ hôi.

“Này Xử Nữ. Anh có phải một Samurai thực thụ không?”

Natsuko ngây thơ hỏi, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn chằm chằm vào Xử Nữ, khoé môi cô bé chu ra thể hiện vẻ tò mò thắc mắc.

“Không. Tất nhiên rồi”

Xử Nữ bật cười, ngồi phịch xuống cạnh Natsuko, vòng tay qua hai đầu gối đang co vào.

“Vì sao? Em thấy từ bé anh đã luyện tập rất nhiều mà?”

Natsuko vẫn thắc mắc.

“Muốn làm Samurai, phải hội tụ đủ ba yếu tố. Trung thành-Can đảm-Danh dự”

Xử Nữ nhìn cô bé âu yếm đáp lại.

“Nhưng anh chả thể trở thành một người có toàn bộ những tố chất đó. Anh không hoàn hảo…”

Anh cứ nói mà còn chẳng biết mình đang nói gì. Tâm sự với cô bé nhỏ tuổi thế này khác gì tự nói với mình đâu, nhưng Xử Nữ chỉ muốn trút bầu tâm sự bấy lâu nay mà thôi. Anh luôn ám ảnh với kỳ vọng của bản thân là phải trở thành người hoàn hảo, để cuộc sống có thể bớt gánh nặng, để mọi người có thể nhìn vào anh với con mắt khác. Nhưng xem ra, thật sự rất khó. Hơn mười năm theo đuổi bộ môn võ đạo này, anh chưa bao giờ ngừng cố gắng để tạo ra sự khác biệt, không những để phòng thân, bảo vệ người khác, mà còn tu luyện cả nhân phẩm và tính cách. Nền tảng và kỹ năng thôi không thể tạo nên một võ sĩ thực thụ được, mà còn là bản chất, linh hồn ở mỗi người nữa.

Nhiều khi Xử Nữ ghét chính bản thân mình vì không có được những phẩm chất hay tài năng mà người khác sở hữu. Anh ghen tị mù quáng tới mức ích kỷ. Anh không biết làm thế nào để có thể trở nên hoàn hảo…

“Mẹ nói với em rằng, trên đời này không có ai hoàn hảo cả. Mình chỉ cần hạnh phúc thôi, thế là đủ rồi!”

Natsuko mỉm cười, nói một cách ngẫu hứng, đầy sự hồn nhiên, vô tư.

“Thế em có hạnh phúc không?”

Xử Nữ hoà theo dòng cảm xúc và suy nghĩ của đứa trẻ mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Có chứ! Em có ba và mẹ hết mực yêu thương chiều chuộng em. Cuối tuần mẹ luôn đưa em đi ăn món cá hồi sống mà em rất thích nữa chứ!”

Natsuko cười khúc khích, ngả người xuống bãi cỏ xanh ngát, mềm mại. Lần này tới Xử Nữ chăm chú nhìn cô bé. Cái vẻ ngây thơ hồn nhiên ấy, anh luôn muốn mình được hạnh phúc như vậy…

“À… Nhưng mà…”

Natsuko chợt nhận ra điều gì đó, chau mày khó chịu.

“Sao vậy?”

Xử Nữ vẫn ngoảnh đầu ra phía sau nhìn Natsuko, sau đó anh cũng nằm xuống bãi cỏ. Hai cơ thể ở gần nhau, cánh tay Xử Nữ lỡ chạm nhẹ vào Natsuko, da con bé mát lịm.

“Em cũng muốn được như anh”

Natsuko phụng phịu nói, giọng cô bé thật ngọt ngào và dễ nghe.

“Như anh?”

Xử Nữ cười khểnh. Có rất nhiều người nói họ muốn được tài năng, hay đơn giản là đẹp trai, giàu có như anh. Nhưng Xử Nữ cảm thấy mình thật bất tài, tự ti, chả có gì tới mức để họ phải muốn được “như anh” cả. Anh cho rằng những suy nghĩ đó thật ngu ngốc, trở nên giống mình là điều sai lầm. Vì mỗi khi Xử Nữ cố gắng làm việc gì đó, mọi thứ đều không vừa ý, anh chả thể hoàn thiện những mục tiêu mà mình đề ra.

“Anh là người rất chăm chỉ, siêng năng, ngày nào cũng luyện tập, đâu phải ai cũng được như thế?”

Natsuko nói, quay sang nhìn Xử Nữ mà không hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Đúng là cái đầu trẻ con gặp một cái đầu trẻ con nhưng phức tạp. Yêu bản thân, tự tin về bản thân là điều mỗi đứa trẻ đều làm tốt, nhưng Xử Nữ lại không thể… Anh còn chẳng bằng nổi một đứa trẻ con. Lời nhắc nhở của Natsuko khiến Xử Nữ ngộ nhận ra bao công sức đam mê vào thanh kiếm Katana suốt quãng thời gian qua. Đúng vậy, anh chưa bao giờ bỏ cuộc mỗi khi gặp khó khăn.

“Vậy à…”

Xử Nữ cười trừ, có lẽ anh đang ép bản thân mình quá chăng? Theo đuổi một thứ xa vời ngoài tầm với… sự hoàn hảo? Anh cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc.

“Em tin rằng nếu sau này trái đất gặp nguy hiểm. Mọi người chắc chắn sẽ cần anh hơn em.”

Natsuko thốt ra những lời nói đùa cợt.

Xử Nữ cười khểnh, không thể hiểu nổi sự cợt nhả linh tinh vớ vẩn ấy của Natsuko, đúng là trẻ con, trí tưởng tượng thật phong phú.

“Như người ngoài hành tinh đột nhập chăng. Anh sẽ dạy em đấu kiếm để bảo vệ loài người chứ?”

Cô bé cười ầm lên sảng khoái.

Hai người họ cứ thế nằm trên sân cỏ tâm sự những chuyện trẻ con vẩn vơ đến tận chiều tối. Xử Nữ cảm thấy nhẹ lòng vô cùng khi được trút ra những bầu tâm sự khó nói. Thật kỳ lạ khi người giúp anh trở nên thoải mái và tĩnh tâm hơn sau khoảng thời gian chán ghét, đấu tranh với bản thân không phải chuyên gia tư vấn chữa trị cảm xúc hay ai mà lại là Natsuko, cô bé gắn bó gần gũi suốt bấy lâu nay anh chưa từng có cơ hội được gần gũi, tiếp xúc.

“Lớn lên cho em cưới anh nhé! Hehe”
.
.
.

Lời kể của Thiên Yết :

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã thoát khỏi khu vực xảy ra hàng loạt vụ tai nạn làm cản trở lối đi ấy. Tôi nhìn ra ngoài, trời đang tối dần. Dahyun phải di chuyển rất vòng vèo để tránh những địa điểm ở khu vực trung tâm thành phố, lái sang con đường vắng vẻ ít xe cộ và người qua lại. Tôi ôm mèo của Natsuko thật chặt, cố gắng không khóc để động viên mọi người, phải thật mạnh mẽ trong những tình huống thử thách này.

“Natsuko phải chết, con bé không thể sống trên cái thế giới đầy cặn bã này”

Xử Nữ lên tiếng sau một hồi im lặng, cậu ấy ngả người ra đằng sau, mắt nhìn chằm chằm lên trần xe, khoé mi ươn ướt. Xử Nữ đã ngồi im suốt một tiếng đồng hồ không nhúc nhích khiến tôi và Dahyun lo lắng. Nhưng tất cả đều đã trưởng thành, ai cũng có nỗi buồn của riêng mình, và tôi chọn cách là không dỗ dành Xử Nữ như thể cậu ấy là đứa trẻ con bị mất đồ chơi.

“Cậu có biết mình đang nói gì không vậy?”

Tôi hỏi lại. Tại sao cậu ấy có thể nói Natsuko nên chết? Con bé đâu có làm sai điều gì? Vô lý…

Thế giới này thật khốc liệt, nhưng Natsuko không làm sai điều gì để mà phải chết cả. Tôi giận dữ lườm Xử Nữ bằng ánh mắt hình viên đạn. Có lẽ do cậu ta mất bình tĩnh nên đã có những phát ngôn thiếu suy nghĩ. Kể cả thế, tôi cũng sẽ không chấp nhận bỏ qua. Natsuko chắc chắn vì muốn bảo vệ riêng Xử Nữ nên đã hy sinh mạng sống, con bé ý thức được một điều rằng cậu ấy không có khả năng chạy nếu xác sống cứ tiếp tục đuổi theo như thế. Và giờ cậu ta nói ân nhân của mình nên chết?

Dù mới chỉ quen Natsuko được một tuần, chưa đủ tư cách để lên giọng với người anh thân thiết của cô bé. Nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ? Tôi không thể nhắm mắt bỏ qua, coi cái chết của Natsuko là điều hiển nhiên như vậy được..

“Sao cậu lại nói vậy?”

Tôi gằn giọng hỏi khi không thấy Xử Nữ trả lời.

“Chị thấy đấy. Chết thì dễ, sống mới khó…”

Xử Nữ thở dài, giọng như đang dồn nén cảm xúc, cảm tưởng như chỉ một chút kích động nữa thôi sẽ khiến cậu ấy vỡ oà trong nước mắt.

“Càng khó người ta lại càng muốn chinh phục, không phải sao?”

Tôi nói, vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo.

Xử Nữ đang bi quan, hoàn toàn yếu lòng trước tình cảnh hiện giờ. Tôi hiểu, Natsuko và Hatake là hai người thân cận duy nhất cậu ấy tin tưởng và muốn bảo vệ, nhưng giờ họ đã không còn trên cõi đời này nữa. Xử Nữ đã mất tất cả.

“Natsuko là một cô bé ngoan ngoãn. Nó xứng đáng nhận một cuộc sống tốt đẹp hơn”

Xử Nữ gục mặt xuống, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt toát lên sự buồn bã.

“Cậu có nghĩ con bé sẽ buồn khi nghe cậu nói vậy không? Tôi dám cá cuộc sống tốt đẹp của con bé là được ở bên và cứu sống người nó yêu thương, đó chính là cậu. Natsuko muốn hy sinh vì cậu,đó là lý do con bé chọn cái chết”

Tôi nói, ngày một gắt gỏng và dồn dập hơn.

“Con bé chưa bao giờ coi cái chết là sự giải thoát. Nên cậu hãy biết ơn và sống tốt phần đời còn lại của Natsuko, thay vì mặc định cái chết là để khiến con bé thanh thản hơn!”

Kết thúc câu, không ai nói thêm gì nữa. Dahyun ngồi trên nghe mà cũng phải toát mồ hôi, miệng lẩm bẩm: “Thiên Yết đáng sợ quá”.

Tôi chỉ làm những gì trực giác mách bảo mà thôi, đây không phải lúc để sợ mất lòng nhau.

“Meow”

Tiếng mèo kêu đã làm giảm đi độ căng thẳng của bầu không khí trong xe.

Trời đã tối, có lẽ cũng sắp tới nơi rồi. Cả người tôi mỏi rã rời, chân tay xước xát rỉ máu, mặt lấm lem cát bụi. Dahyun và Xử Nữ cũng không khác gì. Hơn nữa, chúng tôi đã mất hai người, đó là điều hoàn toàn nằm ngoài mong muốn, đau lòng nhất ngày qua.

“Tới nơi rồi…”

Tiếng “két” của lốp xe vang lên, Dahyun dừng xe khiến cơ thể tôi bật nhẹ lên, đổ dồn về phía trước.

“Đây sao?”

Tôi ngạc nhiên ngó ra ngoài, 2 cánh rừng tối om, chiếc xe đậu ở một bên ven đường.

“Chúng ta tìm họ kiểu gì bây giờ? Trong khi không biết trong rừng ẩn chứa những nguy hiểm gì?”

Dahyun hỏi, tay nắm chặt vô lăng mà run sợ.

“Cứ theo hướng này mà đi”

Xử Nữ chỉ tay sang bên trái, xác định hướng theo chiếc la bàn nhỏ nhắn đeo trên cổ.

“Chúng ta sẽ phải đi qua rừng…”

Dahyun run rẩy nói. Tôi thở dài nhìn bầu trời tối đen như mực mà cũng lo theo. Nhưng không thể kéo dài thời gian thêm nữa, phải tới đó càng nhanh càng tốt. Em gái tôi có thể đang ở đó cùng Nayoung, mong ngóng, sốt sắng, và còn cả ba mẹ, biết đâu họ đang chờ đợi tôi. Sự lo lắng, nóng lòng, háo hức được đoàn tụ cùng gia đình khiến tôi chẳng thể nghỉ ngơi thêm giây phút nào nữa.

“Chúng ta phải đi!”

Tôi nói.

“Nếu chúng ta gặp đông xác sống như ở mạn đường chính trong thành phố, chị định tính sao?”

Dahyun hỏi.

“Đây là một nơi xa trung tâm thành phố, chúng sẽ không tới được đây đâu”

Tôi đáp, nhất quyết muốn đi.

“Giống như ở Hadong?”

Dahyun cãi lại, giữ chính kiến về việc không liều lĩnh đi qua rừng. Cô ấy thật bảo thủ và cứng nhắc.

“Thiên Yết à, tôi biết chị đang rất lo cho em gái. Nhưng tôi không muốn trở thành bữa ăn tối cho chúng. Trong rừng có thể tràn ngập đầy xác sống, và chị không biết chúng sẽ ập ra lúc nào? Còn Xử Nữ nữa, chân cậu ấy…”

Dahyun gắt lên.

Đúng là tôi rất ích kỷ khi đã nằng nặc đòi đi khi trời tối nguy hiểm như vậy. Nhưng phải vượt qua khu rừng là điều tồi tệ nằm ngoài dự kiến mà tôi cũng cũng chẳng ngờ tới. Nó khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn. Và giờ tôi đang tốn thời gian đôi co với Dahyun về việc đi qua rừng hay không.

Xử Nữ im lặng từ nãy giờ, tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

“Không còn hướng khác sao?”

Tôi hỏi.

“Không”

Xử Nữ thở dài, nhướn người lên ghế trên nói chuyện với Dahyun.

“Nếu giờ không đi qua khu rừng này, thì chị muốn quay về sao, tới Ulsan cùng Kim Ngưu? Tôi nghĩ cậu ấy vẫn chưa đi xa đâu, chị có thể đuổi kịp cậu ấy!”

Xử Nữ giở giọng mỉa mai, cà khịa vào lòng tự trọng của Dahyun. Nói như vậy không khác gì chê bai cô ấy là kẻ yếu đuối…

Tôi biết Dahyun không phải người như thế, chỉ là cô ấy sợ chết mà thôi… Xử Nữ luôn dùng những lời nói thật sắc bén khiến người khác chả thế giữ được bình tĩnh. Tôi cũng rất khó xử trong tình huống này, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ phải xích mích như thế này.

“Cậu…”

Dahyun cáu giận, quay ra đằng sau với vẻ mặt hậm hực. Nhưng chưa kịp cãi nhau với Xử Nữ, tiếng còi ô tô bất ngờ vang lên liên hồi khiến mọi người đều ngạc nhiên.

“Ôi! Tôi lỡ tay!”

Dahyun hốt hoảng, cố gắng khắc phục tình huống bằng cách tìm chỗ để tắt, nhưng chả có gì thay đổi, tiếng còi vẫn kêu chẳng dừng.

“Cái xe chết tiệt này bị hỏng còi xe”

Xử Nữ thất vọng nói.

Tất cả chúng tôi đều biết xác sống rất nhạy cảm với âm thanh…

Quả này thì chết thật rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN