Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 44


Dưới bầu trời tối đen như mực, gió hùa về làm nghiêng ngả cây cối, gió từ mùa đông rét mướt đến như muốn cuốn trôi đi mọi thứ. Làn gió cứ thế vi vu thổi tạo thành cơn lốc xoáy làm bay tung đám lá khô xơ xác, tạo ra tiếng lạo xạo trong màn đêm yên tĩnh. Sương mù trắng phớ như kẹo bông bao phủ dày đặc đường phố kèm theo đó là những hạt mưa phùn; giọt bay, giọt ngã, giọt rơi, bụi nước tỏa trắng ngần. Một màn đêm u ám tối tăm mù mịt, tới mức ta không thể nhìn thấy gì, chỉ còn vầng trăng sáng lại bị mây đen che mất. Để lại duy nhất một vệt ánh sáng mờ ảo rọi xuống.

“Bảo Bình, chị chắc là ở đây không?”

Da Hyun nheo nheo mắt nhìn căn biệt thự lớn phía trước.

“Chắc mà”

Bảo Bình trả lời.

“Trông không giống như có người ở lắm…”

Na Young góp ý kiến.

“Nó mà giống như có người ở thì xác sống đã tấn công từ lâu rồi”

Thiên Bình lắc đầu phủ nhận, tay cầm ống nhòm soi. Tầm nhìn của anh bị tối tăm lu mờ bởi bóng đêm, thế nhưng chất liệu chính của căn biệt thự là kính nên anh vẫn có thể thăm dò một ít bên trong.

“Căn biệt thự hoàn toàn tách biệt với đô thị, xác sống ở đây rất ít. Vậy nên khả năng cao là tiến sĩ vẫn an toàn”

Thiên Bình nhỏ giọng phân tích.

“Anh nói có lý”

Xử Nữ gật gù công nhận.

“Chúng ta vào thôi, còn chần chừ gì nữa?”

Bảo Bình cuống quýt giục giã mọi người, cô gần như sắp mất hết kiên nhẫn.

“Chị bình tĩnh đã, ta không thể hành động tuỳ tiện được. Tôi cảm thấy nơi này không an toàn lắm”

Đôi mày rậm của Xử Nữ hơi nhíu lại, anh nhìn căn biệt thư hoang sơ u ám kia mà cảm thấy bất an. Rõ ràng có gì đó không ổn… Trực giác của anh chưa bao giờ sai.

“Xử Nữ nói đúng, nhỡ đâu ông ấy tưởng ta là xác sống…”

Da Hyun nói.

Quanh đi quẩn lại thì họ vẫn giẫm chân tại chỗ xem xét tìm hiểu về căn biệt thự. Xử Nữ nghĩ nghĩ suy suy mất hồi lâu, anh đưa tay lên cằm xoa xoa, não như bộ máy thu thập đủ các thông tin chứng cứ để kết luận rằng nơi này không ổn.

Nơi này so với đại sứ quán Nhật Bản còn sạch sẽ và gọn gàng chán. Xử Nữ thắc mắc không biết làm thế nào mà căn biệt thự vẫn đẹp đẽ lộng lẫy kể cả khi đại dịch đã diễn ra được mấy tháng rồi… Đó là điểm bất thường nhất. Nhưng mỗi thế vẫn chưa đủ chứng minh được, rõ ràng có gì đó vừa chạy qua trong đầu, nhưng Xử Nữ chẳng thể nhớ nổi đó là cái khỉ gì nữa.

“Này, sao tôi cứ có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi…”

Thiên Yết run run nói, mắt đảo xung quanh nhìn trong sợ hãi.

“Do chị lạnh quá nên hơi rợn gáy đó”

Na Young cởi áo của mình ra khoác lên người cô.

“Thế thì người theo dõi chúng ta đã bị phát hiện từ lâu rồi, trên đường tới đây gặp nhiều xác sống vậy mà. Trừ khi…”

Samuel nói, vẻ mặt cậu đăm chiêu suy nghĩ.

Mọi người cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên bèn hướng hết sự chú ý về phía Samuel lắng nghe.

“Người đó biết bay”

“Giờ này mà cậu còn đùa được sao?”

Na Young tức giận gõ vào đầu Samuel. Cậu ta mang tiếng thông minh lanh lợi nhưng lại không biết chọn đúng lúc để đùa cợt.

“Đồ điên!”

Da Hyun thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng cậu ta phải nói gì sâu xa và có ích lắm.

“Không, tôi nghiêm túc đấy. Tôi rất nhạy cảm với việc bị nhìn lén”

Thiên Yết một mực khẳng định. Người nghĩ do cô ảo tưởng, người lại sởn da gà vì lo bị theo dõi thật. Họ liên tục nhìn xung quanh để kiểm tra, và kết quả chỉ là những cành cây thổi rì rào trong màn đêm tăm tối. Đến một bóng người cũng chẳng có.

“Ở đằng kia không phải có camera sao?”

Tay cầm ống nhòm, Samuel không khỏi ngạc nhiên và sửng sốt khi phát hiện ra chiếc máy quay ở ngay trước cổng chính của căn biệt thự. Nó đang hướng về phía này, bao trùm mọi không gian.

“Đâu??”

Xử Nữ nhìn ra xa, máy quay dù rất nhỏ nhưng cái chấm đỏ liên tục nhấp nháy ấy đã nói lên tất cả. Vậy là Thiên Yết không sai.

“Đúng là có máy quay”

Anh nói, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc hơn.

Tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía trước, nheo nheo mắt để xác định vị trí của chiếc camera trước cổng căn biệt thự.

“Xoẹt”

Thứ kỳ lạ nào đó trong không trung xé gió lao tới và đâm sượt qua cánh tay Xử Nữ. Cũng may anh có phản xạ tốt nên đã nhanh chóng định hình ra nó và kịp thời né tránh, không thì cũng bị đâm giữa trán và tử vong ngay lập tức rồi.

“Cái quái gì vậy?!”

Xử Nữ kêu lên đau điếng, một tay ôm lấy vết thương.

“Cậu bị chảy máu…”

Na Young sốt ruột chạy tới đỡ lấy anh.

“Đi vào!!! Không được đứng trước camera!”

Anh gào lên, lao tới ôm cô kéo vào gốc cây. Mọi người ai cũng sợ hãi mà ẩn mình đi để tránh tầm nhìn của máy quay.

“Thứ gì vậy?…”

Da Hyun run rẩy hỏi, nhìn cánh tay máu ròng ròng chảy của Xử Nữ mà xanh mặt.

“Một vật gì đó sắc và nhọn”

Anh đáp, trên trán xuất hiện những đường gân tím, mồ hôi đổ ra như suối, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau cố gắng chịu đựng cơn đau đang ăn vào từng tế bào kia.

“Sao máu lại chảy nhiều thế này?? Rõ ràng chỉ là vết xước hơi sâu một tẹo thôi mà?”

Thiên Bình hoảng hốt cởi áo phông bên trong của mình ra và quấn chặt vào tay Xử Nữ để cầm máu.

“Cậu đã bị trúng độc rồi”

Bảo Bình quan sát một hồi lâu kỹ càng rồi mới dám lên tiếng.

“Độc?”

Da Hyun hỏi, nghe giống như đã có ai đó cố tình hãm hại Xử Nữ vậy.

“Loại độc này có tên Psetranous, gây tử vong bằng cách tác động lên các dây thần kinh của não. Tác dụng phụ là tủy xương tạo ra các tế bào bạch cầu bất thường khiến cơ thể dễ bị nhiễm trùng”

Bảo Bình giải thích.

“Giống như bệnh bạch cầu ư?”

Thiên Yết lo lắng nhìn Xử Nữ.

“Gần như là vậy, một vết thương nhỏ thôi cũng sẽ khiến nạn nhân mất nhiều máu, đó là thứ đáng sợ nhất”

Cô trả lời.

“Có thuốc giải không?”

Samuel hỏi.

Cậu còn nhiều điều muốn nói về vấn đề này nhưng hiện tại mạng sống của Xử Nữ là ưu tiên hàng đầu.

Thứ nhất, nếu loại độc này có khả năng làm chết não thì chứng tỏ nó được tạo ra để tiêu diệt xác sống. Thứ hai, Xử Nữ bị tấn công khi đứng đối diện với camera ở khoảng cách xa, điều đó chứng minh rằng có vũ khí tự động hoặc robot. Và vũ khí không phân biệt được giữa người và xác sống, đó là lý do vì sao anh đã bị tấn công bất ngờ như vậy. Đây mới chỉ là suy luận, cậu không chắc.

“Có, nhưng tôi e rằng…”

Bảo Bình thở dài nhìn máy quay.

“Chúng ta còn nhiều thời gian chứ?”

Thiên Bình đỡ lấy Xử Nữ khi thấy cậu có dấu hiệu sắp gục ngã.

“Bình thường trúng não là sẽ chết trong vòng 3 giây, nhưng tay thì có lẽ tầm 15 phút?..”

Cô tính nhẩm.

“Thế này không ổn, chúng ta phải làm gì đó!”

Na Young cắn móng tay bồn chồn lo lắng.

“Nếu như thứ vũ khí này tồn tại thì chắc chắn chủ của nó vẫn còn sống! Ta phải chứng minh cho ông ấy thấy rằng ở đây có người”

Samuel quả quyết nói.

“Phải làm thế nào chứ?? Khi đứng nấp ở gốc cây thế này?? Bắn camera sao?”

Da Hyun hoảng loạn, lúng túng không biết làm thế nào.

“Bắn camera sao…”

Samuel như nghĩ ra điều gì đó.

“Chiu”

Lại là một cái kim khác lao tới khi xác định được mục tiêu, nhưng may nó chỉ đâm trúng gốc cây. Mọi người bị thêm một pha hú hồn hú vía.

“Cẩn thận tí đi Da Hyun”

Thiên Yết nhắc nhở khi thấy cô suýt bị trúng độc.

“Vâng, xin lỗi mọi người”

Cô nói.

“Làm hỏng máy quay không giải quyết được gì, ta phải tìm cách khác”

Thiên Bình góp ý. Việc quan trọng nhất lúc này là cứu Xử Nữ.

“Để tôi”

Samuel giằng lấy khẩu súng từ tay Thiên Bình, ngắm về phía khung cửa sổ lớn và…

“Đoàng Đoàng Đoàng”

Vỏ đạn thi nhau rơi xuống mũi giày cậu, Samuel nhíu mày tập trung cao độ, cố gắng bắn không trượt phát nào. Tấm kính cũng vì thế mà vỡ toang ra, thuỷ tinh rơi từ trên cao xuống đất phát ra âm thanh lớn như cơn mưa rào.

“Cậu làm cái quái gì vậy???????”

Da Hyun nửa giận dữ nửa sợ hãi hỏi cậu. Âm thanh đó chắc chắn sẽ kéo xác sống tới đây, cậu ta là người biết rõ điều đó hơn ai hết! Vậy mà…

“Đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, chị không biết thì ngậm miệng lại đi!”

Samuel hoảng loạn không kém, tay run run thả khẩu súng xuống. Cậu đã quá liều lĩnh khi bất chấp làm như vậy.

“Ai mới là người không biết gì? Chúng ta đã phí công tới đây và giờ cậu đưa mọi người vào nguy hiểm ư? Cậu có não không thế?”

Cô cãi tay đôi với cậu cho bằng được thì thôi.

“Thiếu hiểu biết như chị không có tư cách dạy bảo tôi!”

Cậu tức giận đáp trả lại.

Dù sao thì Samuel vẫn chưa trưởng thành hết, và con trai luôn có dòng máu hiếu thắng chảy trong mình. Những lúc thế này thật khó để cam chịu và nhường nhịn.

“Cậu…”

“Dừng… dừng… dừng lại đi…”

Xử Nữ yếu ớt cất giọng nói, và đó cũng là lúc cậu đuối sức, ngã quỵ xuống đất trước cái nhìn bàng hoàng của tất cả mọi người.

“XỬ NỮ!”

Thiên Bình gào lên, anh đứng ngay bên cạnh nhưng lại không kịp đỡ cậu. Xử Nữ gục xuống, nửa người lộ diện trước camera. Một giây mọi người đứng tim trước cảnh tượng ấy, nó diễn ra quá nhanh và đột ngột, tới nỗi không ai kịp trở tay. Cứ nghĩ Xử Nữ sẽ bị trúng mũi kim lần nữa nhưng…

Một giây trôi qua…

Rồi hai giây trôi qua…

Thiên Bình nhanh chóng kéo chân lôi người cậu vào trong.

“Khoan đã…”

Bảo Bình như ngờ ngợ ra điều gì đó, chầm chậm bước ra khỏi nơi ẩn náu.

“Chị bị điên à???”

Da Hyun trố mắt hoảng hốt, Xử Nữ là do vô tình, còn đây là cô cố tình. Mọi người chưa kịp lấy lại hồn thì đã bị thêm một phen hồn bay phách lạc nữa đến từ nữ y tá đây.

Bảo Bình đứng im như tượng, mồ hôi trên trán cô đổ triền miên, cả người run rẩy vì sợ hãi lo lắng. Thế nhưng mọi thứ lại đúng như cô dự đoán, không có thứ độc hại sắc nhọn gì lao tới như ban nãy cả.

“Ra thử đây đi?”

Bảo Bình hí hửng vẫy tay gọi Da Hyun.

Cô mới đầu còn hơi bỡ ngỡ, nhưng quan sát một lúc không thấy nguy hiểm nên cũng rón rén bước từng bước ra.

“Đúng là không có gì thật”

Da Hyun ngạc nhiên nhìn camera.

“Tiến sĩ chắc chắn đã thấy chúng ta rồi!”

Bảo Bình mừng rỡ vẫy tay loạn xạ lên trước ống kính, miệng cười toe toét sung sướng, trong lòng dấy lên bao tia hy vọng.

Từ xa xuất hiện bóng dáng người đàn ông đang bước tới gần trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Bảo Bình. Thật tốt khi được gặp lại cháu!”

Người đàn ông cất giọng nói, gương mặt cũng dần lộ diện ra phía trước. Ông từ từ bước tới gần nhóm người hơn và nở nụ cười thân thiện. Ai cũng bối rối và ngạc nhiên trước vẻ ngoài của tiến sĩ Ji Young Chul. Trong tưởng tượng của họ tiến sĩ là người ăn mặc lịch sự, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, nét mặt thì toát lên sự uyên thâm tài giỏi, ai ngờ…

“Trông như ăn xin”

Samuel thẳng thắn nhận xét.

“Lễ phép tí đi Sammy!”

Thiên Bình cấu vào cánh tay cậu, cảm thấy xấu hổ thay cho Samuel. Anh cười trừ khách sáo nhìn ông.

Người đàn ông Ji Young Chul ăn mặc lôi thôi lếch nhếch, đầu tóc rũ rượi như tổ quạ, cơ thể toát ra mùi quần áo mặc cả tháng. Họ phải cố gắng lắm mới không đưa tay lên bịt mũi. Điều khiến họ mất tập trung nhất là cái nốt ruồi to đùng giữa mũi ông, nếu sơn màu đỏ thì trông chẳng khác gì tên hề.

“Uhm… vậy ông là Ji Young Chul… Người có thể cứu nhân loại, tìm ra loại thuốc ngăn dịch bệnh sao?”

Thiên Yết hỏi.

“Các cô cậu biết mỗi thế về tôi à? Chán thật đấy”

Ông buồn bã nói.

“Đó là thứ duy nhất chúng tôi quan tâm…”

Cô cười gượng trả lời. Không ngờ vị tiến sĩ đây lại là tên có lòng tự trọng cao và tôn thờ danh tiếng điên cuồng như vậy.

“Bảo Bình, cháu…”

“Bạn tôi đang bị thương, mau đưa thuốc giải cho cậu ấy!”

Na Young cướp lời của ông trước khi Ji Young Chul kịp bắt chuyện hỏi thăm Bảo Bình.

“Ôi không! Một người đã bị trúng độc rồi ư?!!!”
.
.
.

“Chính ông ta là người đã làm anh ấy bị thương, mà giờ nói cứ như sốc lắm”

Samuel chẹp miệng, lắc đầu khinh thường trước cái điệu bộ lố bịch của tiến sĩ.

“Ông ấy không biết mà, cậu đừng nên khắt khe quá như thế”

Thiên Yết mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười của cô chẳng khác gì thiên thần bay từ trên thiên đường xuống, nó ấm áp và đi sâu vào lòng người. Samuel như bị hút hồn trước nụ cười của mỹ nữ, im bặt không nói được gì, thầm cảm thấy tiếc cho Woo Jin vì đã bỏ lỡ một cô gái đẹp thế này.

“E hèm, Xử Nữ đang nghỉ ngơi rồi, chúng ta đi tham quan một vòng chứ?”

Da Hyun cùng Bảo Bình bước tới, mặt hằm hằm sát khí như vừa phát hiện ra chuyện gì đó sai trái.

“Cậu ấy ổn chứ? Có bị thương nặng không?”

Thiên Yết sốt sắng hỏi.

“Suýt chết”

Bảo Bình thản nhiên nói khiến Da Hyun đứng cạnh muốn đào hố chui xuống thay. Chị ấy lúc nào cũng độc mồm độc miệng như vậy, chẳng biết lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

“Cậu ấy gặp nguy hiểm, nhưng có thuốc giải nên không sao rồi”

Da Hyun vội bào chữa cho lời nói của Bảo Bình.

“Vậy chúng ta đi thôi?”

Họ quyết định đi lượn lờ vòng quanh căn biệt thự lớn của tiến sĩ. Nơi đây vừa to vừa rộng, không gian cũng rất thoáng mát và dễ chịu. Dưới tầng hầm là nơi làm việc của tiến sĩ, trông chẳng khác gì cái phòng thí nghiệm đầy dung dịch màu mè của Bảo Bình.

Điều tuyệt vời nhất là họ được sử dụng nước nóng để tắm và thức ăn ngon để lấp đầy chiếc bao tử đang biểu tình dữ dội kia. Đã lâu lắm rồi…

“Tuyệt quá chị ơi! Em cứ nghĩ mình sẽ chết trước khi được tắm nước nóng chứ!”

Na Young ngồi trong bồn tắm cùng Thiên Yết. Cô hất nước trêu đùa, vẻ mặt sung sướng tận hưởng những thứ tưởng chừng xa vời ấy.

“Ừ ha”

Thiên Yết mỉm cười, thoa sữa tắm lên bờ vai gầy trắng nõn nà không tì vết kia.

“Chị với Sư Tử khác nhau thật đấy. Cậu ấy năng động chị lại trầm tính, như nước với lửa vậy”

Na Young vừa nghịch nước vừa kể lại những câu chuyện ngày xưa về Sư Tử. Dòng nước ấm nóng len lỏi qua từng kẽ tay rồi chảy xuống kêu “róc rách”.

Thấy Thiên Yết không nói gì, cô đâm ra sợ sệt, hơi lo lắng.

“Xin lỗi… tại vì tắm chung với chị khiến em nhớ kỷ niệm ngày xưa của hai đứa thôi…”

“Không sao, chị thích có người nhắc về Sư Tử như vậy hơn. Giống như đó là chuyện bình thường ấy, em hiểu không?”

Thiên Yết nở nụ cười dịu dàng.

“Em kể về Sư Tử như thế khiến chị nghĩ rằng con bé vẫn còn trên đời này. Chị thích điều đó”

Na Young chăm chú nhìn ánh mắt đượm buồn của Thiên Yết. Chị ấy chắc hẳn đã nhớ Sư Tử rất nhiều. Cô bé ham sống yêu đời ấy, ai nào dám nghĩ tới chuyện một ngày cô sẽ biến mất mãi mãi đâu…

“Thôi nào. Lại đây em gội đầu cho”

Na Young cười khúc khích để xua tan đi không khí căng thẳng giữa hai người.

Ở phòng bên cạnh, Thiên Bình cũng đang hòa mình vào dòng nước ấm nóng chảy ào ào từ vòi hoa sen. Cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Anh đã đứng như vậy gần nửa tiếng trong nhà vệ sinh và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Giọt nước len lỏi qua từng múi cơ của anh, Thiên Bình khẽ nhắm mắt để tận hưởng. Lúc này đây ký ức lại tìm về, từng nỗi đau quá khứ, mất mát, nuối tiếc. Bao công sức xây dựng sự nghiệp giờ tan thành cát bụi. Anh bấu víu vào những đứa trẻ mồ côi làm động lực sống cuối cùng của mình, nhưng chúng cũng không còn trên đời này nữa. Thứ gì bắt đầu cũng kết thúc. Lý do tồn tại của anh đến bây giờ là gì, chính bản thân anh cũng không rõ. Những thứ mà anh yêu thương trân trọng nhất đã tan biến vào hư vô…

Samuel nằm lăn ngửa trên giường bên ngoài đợi Thiên Bình tắm xong mà suýt ngủ gật mấy lần.

“Đúng là tên quái thai ích kỷ. Mãi chưa tới lượt mình nữa! Hôi quá!”

Cậu cằn nhằn khó chịu, tự hít mùi cơ thể mình mà không chấp nhận nổi.

“Tôi nghe thấy hết đấy nhé”

Thiên Bình từ trong nhà tắm nói vọng ra.

“Thật đáng sợ”

Samuel khẽ rùng mình, hết cách mà đành phải lấy quyển tạp chí trên mặt bàn ra đọc giải trí giết thời gian. Bỗng chuyên mục những cô nàng người mẫu mặc bikini đã vội thu hút sự chú ý của cậu. Máu mũi tuôn ra ròng ròng, hai mắt cậu sáng lấp lánh như những vì sao.

“Trời, đẹp như thiên thần vậy áaa”

Cậu đang đến tuổi tò mò về con gái nên liền khơi dậy những cảm xúc bất thường khi nhìn thấy những bức ảnh khiêu gợi ấy.

Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến Samuel giật bắn mình vội vã giấu quyển tạp chí xuống gối. Cậu ngửa cổ lên để ngăn cho máu mũi không chảy nữa.

“Vào đi vào đi”

Cậu nói.

Khi được sự cho phép của người ở trong, Da Hyun mới từ từ bước vào. Cô cắn cắn môi nghĩ từ ngữ thích hợp để bắt đầu câu chuyện, vẻ mặt thể hiện rõ sự ăn năn hối lỗi rất sinh động.

“Chị tìm tôi hay Thiên Bình?”

Samuel vẫn đang trong bộ dạng ngửa mặt lên trời, cất giọng hỏi cô.

“Tôi đến để xin lỗi cậu”

Cô cúi gằm mặt đáp, nhưng Samuel lại chẳng mấy quan tâm. Chị ta là người đã khiến cậu cụt hứng tức thì, thật bứt rứt và bực mình.

“Xin lỗi?”

Cậu hỏi lại do chưa hiểu rõ ý của cô.

“Thì ban nãy cậu đã cầm súng bắn vào cửa kính để chứng minh cho tiến sĩ thấy chúng ta không phải xác sống. Nhờ có cậu nên tiến sĩ mới nhận ra chúng ta… Nhưng tôi lại hiểu lầm cậu… Tôi xin lỗi”

Cô áy náy nói.

“Ừ rồi không sao chị về phòng nghỉ đi”

Samuel xua xua tay.

Giờ này còn hơi đâu mà xin với chả lỗi. Nhìn thân hình như cái khúc gỗ của Da Hyun khiến cậu càng thêm bực mình hơn, nên cậu đành tự an ủi bản thân bằng cách thầm tưởng tượng ra cảnh tắm chung với cô nàng Thiên Yết nóng bỏng.

“Cậu không sao chứ?… Cậu chảy máu mũi kìa… Chẳng lẽ…”

Da Hyun hoang mang nhìn cậu, nghĩ lại những lời mình vừa nói với Samuel. Không phải vì cậu ta xúc động và sung sướng tới nỗi chảy máu mũi đấy chứ??? Chết, cậu ta mê cô quá rồi.

“Không phải như chị nghĩ đâu”

Samuel tức giận phủ nhận điều Da Hyun đang nghĩ.

“Tôi xin phép về phòng…”

Cô sợ hãi bỏ đi, tim đập thình thịch vì lý do bất khả thi nào đó.

“Không phải thế mà!!!!!”

Cậu kêu lên.

“Vào tắm đi? Định nằm đấy ăn vạ ai? Da Hyun đi rồi”

Thiên Bình từ trong nhà tắm bước ra, anh chỉ cuốn mỗi chiếc khăn mỏng dính ở phần thân dưới, để lộ thân hình cứng cáp săn chắc nóng bỏng còn đọng lại vài giọt nước của mình.

“Wow… anh tập gì thế??”

Samuel ngạc nhiên nhìn Thiên Bình, chẳng mấy khi được chiêm ngưỡng thân hình mơ ước của bao chàng trai.

“Tuyệt vời quá, cho em sờ thử đi?”

Cậu hí hửng chạy tới chọc vào bắp tay của Thiên Bình.

“Thôi kinh quá! Vào tắm đi!”

Anh sởn hết cả da gà da vịt với cậu nhóc này. Đang tuổi ăn tuổi lớn mà đến cả đàn ông cũng không tha, sợ thật…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN