Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 53
“Xin chào, tôi là Dylan Kim, rất vui được làm quen”
Dylan tự giới thiệu.
“Tôi là học trò của tiến sĩ Ji Young Chul. Chuyện xảy ra với ông ấy tôi sẽ giải thích sau…”
Cô hơi khách sáo trả lời.
“Được rồi. Mọi người chắc hẳn đã mệt. Đi theo tôi”
Ông nói, đóng vai trò như người hướng dẫn viên chuyên nghiệp.
Mọi người lần lượt rời khỏi trực thăng và làm theo từng chỉ dẫn của Dylan. Ai cũng ngơ ngác lạ lẫm như ngày đầu tiên đến lớp, họ vừa đi vừa quan sát xung quanh. Quân đội phòng thủ với các thiết bị cao cấp hỗ trợ 24/24. Vũ khí và bẫy giăng lối khắp nơi trong thành phố. Họ được tận mắt chứng kiến bom, pháo, đao, và muôn vàn vũ khí lợi hại khác với kích cỡ lớn. Ai nấy đều trầm trồ ca ngợi sự an toàn ở nơi đây so với những gì đang diễn ra ngoài kia. Ông dẫn họ vào một tòa nhà lớn, bên trong sạch sẽ ấm cúng, lối đi trải thảm rất sang trọng và lịch thiệp. Vài tên vệ sĩ cầm súng đi kè kè hai bên khiến họ cảm thấy hơi mất tự nhiên. Đêm muộn rồi nhưng vẫn có nhiều người đi qua lại bên trong tòa nhà, tay cầm xấp tài liệu dày nhìn rất bận rộn và vội vã. Họ tò mò không biết đám người đó đang làm gì mà như ở công sở thế nhỉ…
“Chúng tôi có đầy đủ nước nóng, điện dùng, lương thực và chỗ ở thoải mái cho mọi người”
Dylan giới thiệu qua.
“Ở Ulsan chia ra làm bốn quận, mỗi quận đại diện cho công việc và ngành nghề mọi người sẽ theo trong tương lai, mục đích là để duy trì sự sống của nhân dân. Tôi sẽ nói về từng quận”
Ông vừa đi vừa giải thích cặn kẽ cho họ.
Họ gật gù làm vẻ hiểu biết, nhưng thực chất lại đang hoang mang tột độ vì cảm thấy chưa sẵn sàng cho cuộc hành trang vào thế giới mới này. Cái gì cũng thấy lạ hoắc chưa quen. Quá nhiều đèn kết hợp lối đi tông trắng khiến Xử Nữ hơi nhức mắt, anh suy nghĩ về tương lai mà chưa gì đã thấy chán chường mệt mỏi. Nhẽ ra giờ này Xử Nữ đang tận hưởng thời khắc thanh xuân, tuổi học trò đẹp đẽ của mình chứ không phải ở đây làm mấy công việc ngu ngốc này.
“Quận 1, nói thế nào nhỉ, họ là những người cần cù, chăm chỉ và rất giản dị. Họ làm những công việc trồng trọt, chăn nuôi, cung cấp lương thực hàng tháng cho nhân dân”
Ai cũng lắc đầu ngao ngán vì cảm thấy Quận 1 không hợp với tính cách của mình. Cả đời họ chưa bao giờ nghĩ tới ngày trở thành người nông dân cần cù chịu khó.
“Quận 2 là những người có trí tuệ cao. Họ có vai trò như bác sĩ, y tá, chăm sóc các bệnh nhân ở nơi đây. Ngoài ra họ còn nghiên cứu và chế tạo ra các phát minh độc đáo mới lạ để phòng thủ thứ biến dị ấy”
Bảo Bình nghe tới đây liền chột dạ mà cảm thấy hứng thú. Đây là một trong những mục đích của cô khi tới Ulsan mà. Cơ hội quý báu ngàn năm có một.
“Quận 3 là nơi vô cùng có trật tự và nghiêm túc. Họ kiểm soát chặt chẽ luật pháp và đảm bảo người dân tuân theo luật lệ nơi đây. Ví dụ như chúng tôi có luật không được tới khu vực bị cách ly phong tỏa”
Dylan giải thích chi tiết từng công việc nhiệm vụ của nhân dân Ulsan.
“Và cuối cùng là Quận 4, nơi tôi cho rằng thú vị và độc đáo nhất trong bốn quận. Họ là những người mạnh mẽ, dũng cảm, có kỹ thuật tốt và sẽ sẵn sàng đứng lên hy sinh để bảo vệ Ulsan bất cứ khi nào nguy hiểm ập tới”
Ai cũng tò mò khi Dylan nhắc tới Quận 4. Họ chắc hẳn ngầu lắm… Khi đã chọn chiến đấu và đổ máu vì nhân dân. Đây là nơi vắng người nhất trong 4 quận. Cũng phải thôi, chẳng mấy ai đủ dũng cảm và bản lĩnh để đứng lên hy sinh vì đất nước. Nghĩ tới cái chết thôi đã sợ run cả người.
“Tới nơi rồi! Mọi người sẽ ở tạm nơi đây tối nay để lấy sức cho bài kiểm tra ngày mai”
Dylan nhìn đồng hồ.
“Cũng đã bốn rưỡi sáng. Trước khi nghỉ ngơi tôi cần mọi người qua bên kia khử trùng và kiểm tra tổng quát sức khoẻ nhé”
“Khoan đã, ngày mai chúng tôi phải kiểm tra gì nữa?”
Thiên Bình tò mò hỏi. Cả người anh mỏi rã rời suốt mấy ngày nay, giờ chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc mà cũng khó khăn.
“Việc của ngày mai hãy để ngày mai giải quyết. Giờ thì vui lòng qua bên kia giúp tôi nhé”
Dylan đáp.
Sáu người họ làm theo lời của Dylan. Nhanh tay nhanh chân sang toà khu bên đối diện để kiểm tra sức khoẻ. Mấy tên vệ sĩ bám theo dai dẳng như đỉa, mặt hằm hằm nhìn như thể họ là tù nhân.
Lần lượt từng người bước vào phòng khử trùng. Họ phải lột sạch quần áo và bỏ vào lò thiêu cháy. Dylan nói quần áo có nguy cơ bị nhiễm khuẩn cao, ông ta không chấp nhận mảnh vải nào được mang từ Seoul tới. Thật ngớ ngẩn vì quần áo họ đã mặc suốt bao lâu nay rồi.
Thiên Yết là người đi đầu tiên. Cô ngượng ngùng bước vào phòng khử trùng, chậm rãi lột từng lớp áo của mình ra cho tới khi không còn mảnh vải nào trên người nữa. Cô theo phản xạ mà ôm hai tay lên che bầu ngực trần trụi của mình, mắt liếc nhìn xung quanh dè chừng, sợ hãi. Đây giống như căn phòng thử đồ nhỏ ở khu trung tâm mua sắm, khác là cô phải đi qua nhiều phòng như thế mỗi khi kết thúc từng bước khử trùng. Thiên Yết đang đứng ở phòng đầu tiên, nơi đây tối tới mức cô không nhìn thấy gì.
Nước nóng bất ngờ dội từ trên xuống khiến cô giật bắn mình mà hét ầm lên.
“Chú định xông vào đấy à? Có ý định xấu xa gì với Thiên Yết ư?”
Thiên Bình đặt tay trước ngực ngăn cản khi thấy Xử Nữ có ý định lao vào.
“Tôi chỉ lo lắng thôi, nhỡ cô ấy có mệnh hệ gì…”
Xử Nữ nói.
“Tôi cũng muốn vào…”
Samuel ngó ngó vào trong.
“Cậu đúng là đồ biến thái!”
Da Hyun gõ mạnh vào đầu cậu.
“Người tiếp theo”
Màn hình thông minh trước căn phòng thông báo.
“Á”
Chưa kịp làm gì Samuel đã bị ông anh Thiên Bình ác độc tống thẳng cổ vào.
“Bạn hãy cởi quần áo và bỏ vào chiếc rổ ở bên tay trái, sau đó đợi hướng dẫn tiếp theo”
Giọng nói robot vang lên. Cậu ngơ ngác một lúc rồi cũng làm theo chỉ dẫn.
“Ối nóng quá!”
Samuel kêu lên trước sự tấn công bất ngờ của nước.
“Mời bạn sang phòng tiếp theo”
Anh chậm rãi di chuyển sang phòng kế bên. Nơi đây cũng tối tăm và lạnh lẽo không kém gì bên kia.
“Argh rát quá!”
Sau màn phun thuốc khử trùng như khói thuốc lá mù mịt là hàng loạt tia laze chiếu vào từng ngóc ngách trên cơ thể cậu. Mùi của thuốc khử trùng còn tởm hơn cả mùi thuốc lá nữa. Xong xuôi, căn phòng sấy khô người cậu và nhả quần áo ra. Samuel thích thú mặc quần áo mới lên người, là áo hoodie trắng dày và quần thun đen. Xem ra không phải đồ tù nhân hay bệnh nhân như cậu tưởng tượng.
Sau gần hai tiếng kiểm tra mắt mũi họng và khử trùng an toàn thì cuối cùng sáu chàng trai cô gái cũng được nhận phòng nghỉ ngơi và thư giãn. Căn phòng nhỏ gồm ba giường tầng, vừa đủ cho mọi người.
“Họ còn tổ chức khám miễn phí nữa à?”
Da Hyun ngả lưng xuống giường, miệng không ngừng than phiền.
“Không phải đâu. Họ kiểm tra để đảm bảo chúng ta chưa bị nhiễm bệnh thôi mà”
Thiên Yết nằm ở tầng dưới ngó đầu lên giải thích.
“Đói bụng quá”
Samuel kêu ca
“Họ nói năm phút nữa sẽ mang đồ ăn tới cho chúng ta”
Bảo Bình nói.
“Chị thân thiết với Dylan lắm hả? Ông ấy là người thế nào?”
Xử Nữ tò mò hỏi.
“Tôi không rõ, chỉ biết ông ta là người rất quyền lực ở Ulsan”
Cô trả lời, rồi tiếp tục hỏi:
“Mọi người đã suy nghĩ tới việc chọn gia nhập Quận nào chưa?”
“Em khá hứng thú với Quận 1. Cảm giác nơi đó rất yên bình và giản dị”
Da Hyun đáp
“Em cũng nghĩ vậy”
Thiên Yết góp lời.
“Tôi muốn tới Quận 3, đơn giản vì nó hợp với mình nhất thôi”
Thiên Bình gối đầu lên cánh tay, vẻ mặt nghĩ ngợi suy tư.
“Samuel và Xử Nữ thì sao?”
Thiên Yết hỏi khi thấy hai chàng trai đều giữ im lặng trước câu hỏi.
“Quận 4”
Xử Nữ trả lời ngắn gọn.
“Wow… Cậu thật sự nghiêm túc đó hả? Tôi nghe nói Quận 4 vất vả lắm đấy. Có lúc họ còn phải qua thành phố khác để thực hiện nhiệm vụ nữa. Cậu có thể chết bất cứ lúc nào…”
Bảo Bình ngạc nhiên trước ý định gia nhập vào địa ngục của Xử Nữ.
Anh không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhếch mép cười. Con người sinh ra để trở nên dũng cảm và liều lĩnh. Anh theo quan niệm sống mỗi ngày như ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Sư phụ đã dạy rằng sống trên đời phải biết dũng cảm, vị tha, thông minh và mạnh mẽ.
“Samuel thì sao?”
Bảo Bình thắc mắc.
“Khò khò…”
Ai ngờ cậu nhóc đã say giấc nồng từ đời nào rồi. Chắc hẳn Samuel mệt lắm. Cậu ấy là người có đóng góp lớn trong những lúc nước sôi lửa bỏng mà. Mới năm phút trước còn kêu đói bụng mà giờ đã lăn ra ngáy rồi. Cậu ta tuy nguy hiểm và bí ẩn nhiều lúc nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.
“Mọi người không tranh thủ chớp mắt một lúc đi à?”
Song Tử nãy giờ nghe người lớn nói chuyện mà chẳng hiểu sất gì. Đợi mãi mới được lên tiếng.
“Sáng rồi, chị chẳng muốn ngủ nữa”
Bảo Bình thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã rạng sáng từ bao giờ.
“Bài kiểm tra họ nhắc tới là gì nhỉ. Em tò mò quá”
Da Hyun chợt nhớ ra.
“Chị cũng không rõ nữa. Dylan dặn cứ coi như đó là một cuộc phỏng vấn xin việc…”
Cô trả lời.
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ loáng thoáng tiếng khóc của ai đó thương tiếc và đau lòng cho cái chết của Na Young. Họ đã phải cố gắng thế nào mới coi khoảng trống của cô là vô hình và tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Na Young… Thiên Yết đã mất đi người em gái thứ hai của mình, còn gì đau đớn hơn thế nữa? Mỗi khi ta mở lòng và trở nên gần gũi thân thiết với ai đó, sự vắng mặt của họ sẽ trở thành mối bận tâm lớn khiến ta chùn bước. Đời là thế. Vượt qua nỗi đau cái chết của người thân, bạn bè, gia đình là điều tất yếu để tiếp tục cuộc sống khốc liệt này. Nói là phải làm ngơ, phải làm quen với mỗi cuộc chia ly đầy đau khổ, nhưng có thật sự là đã quen không? Hết ba mẹ, Sư Tử, Woo Jin và giờ đến cả Na Young cũng bỏ cô mà đi. Liệu tương lai mọi người sẽ ở lại hay rời đi? Hay thậm chí chính cô sẽ là người phải rời bỏ họ…
Sự lạc quan, vui vẻ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Bên trong Thiên Yết là bể rộng của nỗi cô đơn đau đớn. Liệu mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ hay chỉ thêm tệ đi?
.
.
.
“Woaaaa… chúng ta đang ở Quận 3 sao? Đẹp thật đấy”
Song Tử thốt lên.
Quận 3- nơi pháp luật là duy nhất. Ngoài cổng vào là bức tượng nữ thần công lý, hình ảnh biểu tượng quen thuộc của pháp luật. Đi vào sâu bên trong ta sẽ bắt gặp những biểu tượng thường thấy trong ngành nghề như cán cân công lý, chiếc búa thẩm phán,.. Người phác hoạ ra Quận 3 chắc hẳn rất sáng tạo và có năng lực. Người ở Quận 3 tuy không đông nhưng lại vô cùng chất lượng. Trẻ có, già có, ai cũng toát ra khí thế chuyên nghiệp tài giỏi. Qua cách ăn mặc cho tới cử chỉ lời nói thường ngày, đều nghiêm túc và lịch sự. Bảo sao Thiên Bình thấy mình hợp cũng không sai, quả thực rất phù hợp.
Dylan dẫn sáu người họ vào bên trong căn phòng lớn. Ai cũng rón rén sợ hãi trước không khí lạnh lẽo nơi đây. Ở giữa là khu vực hình tròn giống như sân khấu lớn dành riêng cho họ. Ở trên sân khấu là các thiết bị hiện đại hình dạng quả trứng khổng lồ. Bên trong quả trứng là chiếc ghế cong dài.
“Chúng ta như bị cáo sắp lên thớt vậy á”
Samuel nói thầm vào tai Xử Nữ.
“Đừng nói linh tinh”
Anh suỵt miệng ám chỉ cậu giữ trật tự.
“Chào mừng ông tới đây. Tôi cá chắc đây là sáu người mà ông nhắc tới hôm qua?”
Người đàn ông mặc vest bước tới và bắt tay Dylan. Theo sau ông ta là các trợ lý và thư ký phụ giúp việc.
“Đúng vậy. Họ tới để làm bài kiểm tra”
Dylan đáp.
“Xin chào, tôi là Aidan Choi, người quản lý Quận 3. Mời mọi người đi theo tôi”
Aidan lịch sự chào hỏi.
Aidan dẫn họ tới một góc trong căn phòng và giúp mọi người điền nguyện vọng gia nhập Quận. Người thì chưa nghĩ đã điền vào giấy, người đắn đo một lúc rồi mới ghi, người ghi rồi lại tẩy đi thay đổi ý định. Họ nộp giấy cho Aidan Choi, tò mò về thử thách sắp tới.
“Mọi người đã sẵn sàng làm bài kiểm tra chưa?”
Aidan hỏi.
“Chúng tôi phải làm gì? Ông giải thích được không?”
Samuel thẳng thắn đáp.
“Dylan, ông chưa nói cho họ sao?”
Aidan ngạc nhiên nhìn chằm chằm Dylan.
“Rồi mọi người sẽ rõ thôi. Tôi đã nói, cứ coi như đó là cuộc phỏng vấn xin việc bình thường”
Ông thản nhiên đáp.
“Chúng tôi không thể bắt đầu ‘cuộc phỏng vấn’ mà không hiểu mục đích của việc đó?”
Da Hyun nổi cơn thịnh nộ vì mọi thứ quá nhập nhằng và rối rắm.
“Vậy các cô các cậu trở về Seoul và sống chết với lũ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó đi?”
Dylan thản nhiên đáp. Xem ra ông ta không đơn giản như cô nghĩ. Con người bí ẩn đáng sợ ấy luôn có những phát ngôn dứt khoát khiến người khác phải răm rắp tuân lệnh.
Da Hyun biết điều mà vội ngậm miệng lại ngay lập tức.
Sáu người lần lượt ngồi lên ghế, họ đeo headphone và kính mắt che toàn bộ tầm nhìn được chuẩn bị sẵn. Da Hyun tức giận ngồi phập xuống làm suýt gãy ghế của người ta. Cô cáu kỉnh đeo tai nghe vào như muốn bẻ gãy nó luôn cho rồi.
Song Tử run run làm theo hướng dẫn mà cảm thấy hoang mang lạc lối. Cô bé không có bất cứ dự đoán khả thi gì về những thứ mình đang làm. Trợ lý của Aidan cẩn thận tiêm vào cánh tay cô “bài kiểm tra” và đóng “quả trứng” lại. Song Tử sợ suýt khóc, dù bình thường có ranh mãnh và thông minh thế nào khi ở một mình với tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn thế này khiến cô hoảng loạn và sợ hãi vô cùng.
Chiếc ghế bất ngờ chuyển động và xoay vòng vòng như động đất. Song Tử bị hất cả người ra khỏi ghế. Cô ngã mạnh xuống đất đau điếng, toàn thân ê ẩm nhức nhối.
“Khoan đã…”
Mặt đất có hơi là lạ. Nhiệt độ thì càng lúc càng giảm, gió thổi vù vù khiến cả người cô như sắp đóng băng. Song Tử nhẹ chạm tay xuống đất và phát hiện nó lạnh lẽo và trơn ướt như tảng băng ngân hà. Cô nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng sấm chớp nổ đùng đùng bên tai. Chưa dừng lại ở đó, mặt đất mất cân bằng và rung chuyển dữ dội khiến Song Tử phải giữ hai tay lên mặt đất để giữ thăng bằng.
“Tôi bỏ kính ra được chưa??”
Song Tử hoảng hốt gào lên khi cảm nhận được mọi thứ xung quanh thay đổi theo chiều hướng tồi tệ. Nhưng không một ai trả lời cô bé.
“Tôi bỏ kính ra nhé?? Tôi làm đây!”
Cô nói là làm, liền lấy tay tháo bỏ chiếc kính đi.
“Cái.. cái quái gì thế này…???”
Song Tử chết lặng với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Đây không phải Quận 3… Không phải Ulsan… Không phải Hàn Quốc.
Cô đang ở đâu đây…
“Giữa đại dương sao?…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!