Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 54
Song Tử hoang mang tột độ, dần bị hoa mắt chóng mặt vì thời tiết buốt giá lạnh lẽo nơi đây. Một chiếc áo nỉ mỏng không đủ để sưởi ấm cơ thể cô. Cô bé mất thăng bằng trên lớp băng trôi nổi lênh đênh giữa đại dương, hoàn toàn mất phương hướng và vô vọng. Lạc trôi giữa đại dương bao la thế này còn đáng sợ hơn cả dịch bệnh tử thần kia nữa.
Trong lúc Song Tử đang hoảng loạn, một đàn cá mập bất ngờ kéo đến và bơi thành vòng tròn xung quanh cô. Chúng to lớn và hiện hình rõ trên mặt nước. Cô nuốt nước bọt “ực” cái vì sợ, cả người run rẩy lẩy bẩy, tay bấu chặt lấy mép lớp băng mỏng, hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Thiên Bình… Samuel… Các anh đang ở đâu… Mau mau… Cứu em với!!”
Cô gào khóc.
Chúng chậm rãi di chuyển gần cô, không có dấu hiệu tấn công. Song Tử cố gắng gạt bỏ cảnh tượng bản thân bị ăn nát xương nát thịt bởi hàm răng sắc nhọn to lớn kia. Cô hít thở thật sâu, cố lấy can đảm để giải thoát bản thân.
“Xác suất bị cá mập tấn công là rất thấp. Mình phải nghĩ cách rời khỏi đây”
Cô nói, nheo mắt tìm kiếm đích đến an toàn.
“Kia là…”
Cô phát hiện một chiếc thuyền nhỏ cách mình khoảng hai mươi mét. Song Tử liền động não suy nghĩ cách băng qua đàn cá mập an toàn để tới đó.
“Thường thì cá mập không thích vị thịt người, nên chắc không sao đâu…”
Cô trấn an bản thân.
Song Tử mà lại dễ bỏ cuộc ư? Cô bé vốn thông minh nhanh nhẹn và nhanh thích nghi với mọi hoàn cảnh. Không gì có thể làm khó cô được.
Tuy đã bình tĩnh hơn nhưng với tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì thử cách nào cũng không hiệu quả. Cô cắn móng tay nghĩ kế để tới được chiếc thuyền đó. Nếu di chuyển thì cá mập sẽ tấn công cô ngay lập tức, mà ngồi im mãi thế này chờ chết thì lại càng không.
“ÁAAAAAA”
Một con cá mập lớn bất ngờ lao tới với tốc độ ánh sáng tấn công khiến cả mặt biển rung chuyển dữ dội. Song Tử liền lập tức mất đà rơi xuống nước. Cô nín thở chịu đựng sự lạnh lẽo thấu xương thấu thịt này, cố mở hí mắt để cảnh giác cá mập. Làm gì thì làm nhưng không được để chúng ở ngoài tầm nhìn.
Thấy con mồi ngay trước mắt, gần chục con cá mập lao tới tấn công cô bé. Song Tử nhanh trí phát hiện ra rạn san hô ngầm dưới đáy biển và quyết định bơi tới đó để náu thân.
Vừa khó thở vừa lạnh lẽo, cô gồng mình bơi ếch tới nơi ẩn náu. Hai má Song Tử phồng lên nín thở bức bối, mọi thứ sắp vượt quá giới hạn rồi. Cô sẽ bỏ cuộc ở đây sao? Cô sẽ chết đuối hay chết vì bị cá mập cắn đây? Mọi thứ đều là một ẩn số. Quan trọng là phải giải thoát khỏi chúng đã.
Song Tử nghiến răng đau đớn vì bị cá mập cắn vào phần đùi. Máu đỏ trào ra pha lẫn vào màu xanh dương của biển cả. Bong bóng hơi thở từ mũi cô bay lên và biến mất, Song Tử dần kiệt sức và yếu ớt hơn.
“Không được… Không được bỏ cuộc…”
Cô nghĩ thầm.
Song Tử quay người lại, chấp nhận đối mặt với cá mập bằng mọi giá. Cũng may sau lưng cô là rạn san hô rắn chắc nên cá mập không thể vòng ra đằng sau tấn công được. Thẳng mặt thế này tốt hơn.
Cô nhanh tay dồn hết sức mạnh đấm vào mũi nó. Đó là điểm yếu của cá mập; Mắt, mũi và mang. Vừa đấm cô vừa lùi gần vào nơi ẩn náu hơn. Hàm răng sắc nhọn và cái miệng to gần bằng cơ thể con người kia khiến cô bé phải khiếp sợ.
“Được rồi!”
Cô chui vào trong và ngoái đầu lại nhìn. Cá mập đuổi theo nhưng ngay lập tức đã bị chặn lại bởi kích cỡ nhỏ của rạn san hô. Nó bị tắc thân ở đó và điên cuồng cựa quậy trong đau đớn.
Song Tử tiếp tục bơi tìm lối giải thoát mà không biết bản thân đang đi đâu về đâu. Cô bơi tới nơi ánh sáng mập mờ ảo ảo chiếu qua mặt nước và ngoi lên.
“Sống rồi!”
Song Tử thở hổn hển như sắp chết.
“Song Tử! Em có sao không?”
Bàn tay chìa ra trước mặt cô ngỏ ý muốn giúp đỡ. Giọng nói này… Tuy hai mắt cô bé cay và đau vì vừa tiếp xúc lâu với nước, nhưng Song Tử vẫn nhận ra người trước mặt là ai.
“Chị Seung Hee?”
Chẳng phải chị ấy đã chết từ rất lâu rồi sao? Có phải cô đang nằm mơ không?!
“Em lại nghịch nước rồi! Thiên Bình chiều các em nên mới xây bể bơi. Không phải để em nghịch đâu nhé!”
Seung Hee nổi cơn thịnh nộ mà ra sức quát mắng cô bé. Lâu lắm rồi Song Tử không được nghe giọng nói của chị ấy… Tại sao mọi thứ lại thật đến như vậy? Không lẽ…
“Chị sống lại rồi sao?”
Song Tử bỡ ngỡ nhìn cô.
“Em nói linh tinh gì thế? Lên thay quần áo đi chứ định ngâm nước đến bao giờ?”
Seung Hee gắt gỏng mắng mỏ.
“Nghịch nước gì chứ? Chị có biết em vừa gặp cả đàn cá mập không? Chị có biết nó đáng sợ thế nào không?”
Cô ra sức biện minh.
“Em nói gì? Cá mập nào cơ?”
Seung Hee bật cười.
“Không tin thì chị…”
Song Tử sốc đến nỗi không nói nên lời. Gì vậy chứ? Mọi thứ xung quanh… Đại dương… Biển cả… Cá mập… Con thuyền… Rạn san hô… Mọi thứ biến mất hết rồi… Thay vào đó là khung cảnh nơi trại trẻ mồ côi gắn bó quen thuộc từ nhỏ của cô. Và Song Tử đang ở dưới bể bơi thay vì biển… Không thể nào…
“Chuyện này là sao?…”
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh. Không lẽ đây là thế giới bên kia… Cô đã chết rồi ư?
“Em định ở đó đến bao giờ? Mau lên thay đồ đi. Chị vào trước nhé, bọn trẻ đói rồi”
Seung Hee xoa cái đầu ướt sũng của Song Tử rồi đứng dậy rời đi.
“Khoan đã! Chuyện này là sao?”
Cô bé vội vã leo lên bậc và đuổi theo Seung Hee. Cảm giác này không giống mơ tẹo nào, nó rất thực. Đầu tóc ướt nhẹp rũ rượi, bờ môi trắng bệch run cầm cập vì lạnh, Song Tử bất chấp đuổi theo Seung Hee bằng mọi giá. Không thể để chị ấy biến mất thêm lần nào nữa.
“Chị à! Em nhớ chị lắm”
Cô oà khóc. Nước trên người vẩy khắp mặt đất theo từng bước chân cô.
“Chị…?”
Bên trong căn nhà trẻ mẫu giáo rộn ràng tiếng cười đùa hằng ngày mà cô biết giờ đã biến mất. Xung quanh là xác những đứa trẻ bị cháy đen thui, nội tạng vương vãi khắp nơi kèm theo máu bắn tung toé. Đây chính xác là những gì đã xảy ra ngày hôm ấy… Ngay sau khi xác sống tấn công, chị Seung Hee đã tự tử bằng quả lựu đạn tử thần ấy. Sao có thể chứ…
Song Tử bất lực ngồi thụp xuống, hai đầu gối chạm mặt sàn. Cô ôm mặt gào khóc vì đau khổ. Đây là cơn ác mộng tàn nhẫn và đáng sợ nhất cô từng trải qua trong cuộc đời. Mà không, nó là hiện thực. Phũ phàng và đau đớn.
“Đừng khóc… Song Tử à… Đừng khóc…”
“Chị Seung Hee?…”
Cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn Seung Hee đang chậm rãi bước tới với con dao sắc nhọn trên tay.
“Chỉ một trong hai người chúng ta được thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này thôi… Em chọn đi”
Seung Hee nhẹ nhàng đặt con dao vào tay cô.
“Chị… Chuyện này là sao… Em chưa hiểu?”
“Chọn đi”
Seung Hee lạnh lùng đáp. Ánh mắt đáng sợ này… Có gì đó không đúng với cô ấy.
“GRAOOO GRAOOO KHRAAAA”
Ngoài cửa xác sống đập cửa ruỳnh ruỳnh. Chúng áp sát miệng qua cửa kính như muốn đớp lấy con mồi bên trong ngay tức thì.
“Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Cô bé vội vàng đứng dậy kéo tay Seung Hee rời khỏi đây.
Xui xẻo thay, mọi lối đi đều bị khoá chặt. Song Tử có cố thế nào cũng không mở được nó. Xác sống sắp làm gãy cánh cửa, cô thật sự không còn nhiều thời gian. Mồ hôi trên trán cô đổ ngày càng nhiều hơn, dây thần kinh thì căng như dây đàn. Song Tử siết chặt tay đầy uất hận căm phẫn, tại sao ông trời lại muốn dồn cô vào bước đường cùng thế này?
“Chọn đi”
Seung Hee thản nhiên nói.
Song Tử nhìn con dao trên tay mình mà đau lòng biết mấy. Cô thật sự phải chọn sao? Giết người chị đã nuôi nấng cô từ nhỏ? Người chị cô luôn coi như mẹ ruột? Đó là việc hoàn toàn không thể!
“RẦM”
Cánh cửa đổ xuống, xác sống xông vào như được mùa. Song Tử bắt buộc phải chọn một trong hai vì cô không còn cách nào khác. Bản thân mình hay Seung Hee? Cô sẽ xuống tay với ai?
“Áaaaaaaaa”
Cô bé giơ con dao lên và…
.
.
.
“Đã có kết quả rồi thưa ngài”
Song Tử bật dậy thở hổn hển. Chân cô tê cứng và đau đớn như bị bị cứa. Cô vừa trải qua cơn ác mộng tệ nhất đời mình… Thật nhẹ nhõm khi tất cả chỉ là mơ. Cô bất giác ôm mặt âm thầm khóc. Tại sao mọi thứ lại có cảm giác thật đến như thế? Cô cứ ngỡ mình đã chết rồi.
“Song Tử. Ổn rồi”
Thiên Bình chạy tới bế Song Tử ra khỏi ghế và ôm chặt dỗ dành cô gái nhỏ bé. Song Tử không biết làm gì ngoài khóc lóc hoảng sợ. Cô thực sự đã rất sợ.
“Các người nghĩ mình đang làm gì vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ???”
Da Hyun tức giận đứng trước mặt Dylan gây sự khi thấy cô bé khóc.
“Đây là quy định của chúng tôi. Làm ơn không ý kiến gì thêm”
Dylan ôn tồn trả lời.
“Ông…”
“Da Hyun dừng lại đi”
Bảo Bình can ngăn.
“Thư ký Jang, dẫn họ tới nhà ăn”
Ông nói.
“Vâng thưa ngài”
Thư ký Jang khẽ cúi đầu đáp.
.
.
.
“Rất xin lỗi mọi người. Ngài Dylan Kim là người khá đơn giản nên đôi khi lời nói của ngài ấy sẽ khiến mọi người hiểu lầm”
Thư ký Jang nói.
“Vậy kết quả mà cô vừa nói tới khi nãy là gì?”
Thiên Bình vừa cõng Song Tử trên lưng vừa hỏi chuyện.
“Mọi người vừa trải nghiệm thiết bị hiện đại nhất ở Ulsan. Đó là bài kiểm tra quyết định Quận mọi người sẽ đến. Kết quả sẽ có vào tối nay. Vậy là ngày mai mọi người có thể thu xếp hành lý và tới nơi ở của mình rồi
Cô giải thích.
Ai cũng bất ngờ với câu trả lời ấy. Thiết bị hiện đại sao…
“Chúng tôi ghi lại giấc mơ của mọi người qua màn hình và…”
“Đủ rồi. Các người có vẻ hứng thú với việc nhìn chúng tôi sợ hãi khi đối mặt với những thứ điên khùng đó hả?”
Thiên Yết chặn lời cô thư ký.
“Đó là điều bắt buộc. Tôi không thể làm gì khác. Nhưng tôi thấy chị ngầu lắm đó chứ”
Thư ký Jang đáp.
“Cô điên rồi”
Thiên Yết tỏ rõ thái độ khó chịu trước phản ứng hồn nhiên dửng dưng của cô ta. Vậy là họ đã chứng kiến toàn bộ cảnh cô giải cứu Sư Tử khỏi đám xác sống ấy như xem một bộ phim hành động.
“Đến nơi rồi. Đây là nhà ăn của chúng tôi”
Thư ký Jang giới thiệu và hướng dẫn mọi người từng chi tiết cẩn thận trước khi rời đi.
Họ lấy khay và đứng xếp hàng đợi tới lượt nhận thức ăn. Vì ở Quận 3 rất vắng nên họ chẳng phải đợi lâu mà nhận cơm ngay khi vừa xếp hàng chưa đến một phút. Trên khay là cơm, một ít kim chi củ cải, thịt bò, trứng rán và canh đậu phụ non. Một bữa không ít mà cũng chẳng nhiều, đủ chắc bụng.
“Em nuốt không trôi nổi cơm”
Da Hyun bực tức cằn nhằn.
“Ăn đi, ăn mới sống được”
Xử Nữ thở dài.
“Xử Nữ này, cậu là người xong sớm nhất đúng không? Nghe nói cậu hoàn thành bài kiểm tra chưa đến mười phút”
Bảo Bình tò mò hỏi.
“À ừ thì…”
Anh sướng phổng mũi trước lời khen ấy nhưng vẫn phải tỏ ra lạnh lùng cool ngầu.
“Lại bắt đầu rồi”
Thiên Yết lắc đầu chán chường. Cô hiểu rõ cậu ta quá mà.
“Liệu tôi có được biết thử thách của cậu là gì không?…”
Bảo Bình hỏi.
“Họ nhốt tôi vào mê cung… Tôi đi lòng vòng rồi giải mã vớ vẩn thôi. Không có gì đâu”
Anh trả lời.
“Dễ thế thôi á? Trong ‘bài kiểm tra’ chính tay tôi đã đích thân đưa mẹ mình vào tù, đó là điều khó khăn nhất đấy”
Thiên Bình thở dài mệt mỏi.
“Thế mới đúng là dân Quận 3 chứ. Anh làm rất tốt”
Samuel vỗ vai khen ngợi.
Song Tử lặng lẽ ngồi nghe mà tự thấy bài kiểm tra của mình dường như là khó khăn cực nhọc nhất. Cô phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất đời mình. Thật bất công…
“Song Tử? Em không ăn sao?”
Thiên Bình gắp thêm thịt vào khay cơm của cô.
“Em không sao”
Cô đáp.
“Thật ra tôi đã phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình”
Xử Nữ thú nhận.
“Hồi nhỏ gia đình tôi đã từng trải qua trận sóng thần kinh khủng. Nó nhấn chìm và nuốt chửng tất cả mọi thứ, bao gồm cả con người. Bạn bè tôi đã bỏ mạng rất nhiều trước thảm họa thiên nhiên đáng sợ ấy. Ai ngờ có một ngày tôi lại phải trải qua lần nữa trong giấc mơ chứ”
Song Tử chăm chú hướng đôi mắt về phía anh mà thấy xót xa. Cô cũng giống anh, trải qua nỗi sợ lớn nhất cuộc đời. Nhưng cô đã vượt qua… Không biết Xử Nữ thì sao nhỉ…
“Tôi đã thắng. Vì tôi luôn tự tin với lựa chọn của mình”
Anh tự hào khoe chiến tích.
Cô bé khẽ mỉm cười trước câu trả lời ấy. Anh đã tiếp thêm cho cô năng lượng qua quan niệm sống của mình. Chỉ cần tự tin và tin tưởng vào bản thân thôi, không thể cũng sẽ thành có thể.
“Mai chúng ta phải xa nhau rồi à? Tôi sẽ nhớ mọi người lắm đấy”
Bảo Bình nói.
Khoảng thời gian ngắn ngủi với bao sóng gió nhọc nhằn khiến những con người có chung chí hướng xích lại gần nhau hơn. Họ đồng cảm và thấu hiểu với nỗi đau mất người thân, bạn bè, gia đình. Cảm giác buồn bã khi thất bại và cảm giác hạnh phúc khi thành công, họ đều đã trải qua cùng nhau.
“Đối với tôi mọi người rất quan trọng. Sau này hãy gặp lại nhau nhé”
Da Hyun xúc động nói.
“Mong được mọi người giúp đỡ”
Thiên Yết nhẹ cúi đầu.
“Không biết ‘họ’ thế nào rồi… Còn sống hay đã chết…”
Samuel bất giác tò mò về ba con người kia.
“Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại mà”
Xử Nữ đáp.
Họ không có lỗi, họ chỉ đang cố sống cuộc đời của mình mà thôi. Anh chưa bao giờ oán trách hay hận thù những người mình đã từng coi là đồng đội.
“Dự định tiếp theo của chúng ta là gì?”
Thiên Bình bỗng dưng đặt câu hỏi kỳ lạ.
“Ý anh là sao?”
Xử Nữ nhíu mày.
“Ta cứ sống ở đây đến hết đời thôi hả? Làm việc và trốn tránh hiện tại sao?”
Anh nói.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”
Thiên Yết hỏi.
Cách ứng xử của anh lúc này kỳ lạ và gay gắt hơn bình thường. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ? Thật phá hỏng bầu không khí vui vẻ của họ.
“Tôi chỉ cảm thấy bản thân thật yếu đuối và hèn mọn. Dù đã tới Ulsan nhưng tại sao tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn? Tại sao tôi vẫn chưa thấy vui? Liệu có phải vì tôi đang cảm thấy có lỗi với những người đã khuất không… Họ đã chết đau đớn thế nào… Còn tôi thì ngồi đây thản nhiên ăn cơm và chuẩn bị cho một cuộc sống mới”
Thiên Bình đau khổ tuôn ra từng câu từng chữ. Phải, anh đã rất hạnh phúc khi đặt chân tới Ulsan. Nhưng đó chỉ là hạnh phúc nhất thời mà thôi, chẳng ai có thể hạnh phúc mãi mãi. Càng hạnh phúc bao nhiêu Thiên Bình càng cảm thấy có lỗi bấy nhiêu. Mọi thứ không đúng, hoàn toàn không đúng. Anh có tư cách gì để ngồi đây tận hưởng những thứ tưởng như xa vời này chứ?
“Anh…”
Song Tử muốn an ủi nhưng linh cảm đã chặn họng cô lại. Cô bé biết rõ lời an ủi của đứa trẻ không có tác dụng.
“Chạy trốn thì đã sao chứ?”
Samuel thản nhiên nói.
“Mà không, chúng ta đâu làm gì trái với lương tâm mình mà phải chạy trốn? Muốn được sống thì có gì sai? Ai sẽ trách anh vì tiếp tục sống chứ? Tỉnh lại đi anh trai. Anh không thể sống ân hận cả đời được đâu”
Cậu nhóc này… Tại sao lại có phát ngôn trưởng thành và ngầu lòi như vậy chứ? Thiên Yết mở to mắt ngạc nhiên như sắp đổ gục đến nơi. Câu nói thấm thía sâu sắc đi vào lòng người đến mức kinh ngạc.
Thiên Bình lắng nghe Samuel nói mà như bừng tỉnh lý trí. Anh đã sống như một tên tù nhân suốt năm tháng vừa qua, không ngày nào được thanh thản yên ổn. Có lẽ giờ là lúc dũng cảm đứng lên bước tiếp. Nếu mệt quá thì có thể chọn cái chết- dễ và nhanh. Nhưng có gan chết mà không có bản lĩnh sống tiếp thì càng hèn mọn và nhục nhã hơn. Thiên Bình nhận ra điều ấy qua lời nói của cậu em trai kết nghĩa kia.
.
.
.
Ngày chia xa cuối cùng cũng đã tới. Mọi người nhận phiếu kết quả và nhanh chóng lên tàu điện ngầm để tới nơi mình thuộc về. Họ đã hứa với nhau rằng sẽ qua thăm thường xuyên, nên cuộc chia ly diễn ra một cách vui vẻ và thoải mái. Thư ký Jang phụ trách đưa Song Tử, Samuel và Xử Nữ tới Quận 4. Họ là những chiến binh dũng cảm sẽ làm nên tương lai của Ulsan.
Song Tử ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngắm dòng người qua lại, hình ảnh quân đội giám sát tứ phía 24/7. Ánh mắt xa xăm hướng về phía mặt đường và nơi các tòa nhà hiện đại bị phá huỷ tan tành do cơn đại dịch khủng khiếp này. Nói Ulsan an toàn nhưng thực chất chỉ là phần nhỏ của thành phố mới thật sự an toàn do đã được xác nhận phong tỏa và cách ly thành công. Dân số gia tăng nhanh theo năm tháng và sớm muộn gì họ cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh đói khát khốn khổ. Không biết nơi đây sẽ trụ nổi đến bao giờ nữa…
“Kỳ lạ thật đấy”
Xử Nữ cất tiếng nói.
“Là sao?”
Song Tử hỏi.
“Việc em được chọn vào Quận 4. Nhỏ như em thì bảo vệ thành phố thế nào chứ?”
“Em sẽ luyện tập chăm chỉ mà!”
Cô phụng phịu đáp.
“Cái gì cũng cần thời gian. Ngài Dylan Kim sẽ chỉ giáo và hướng dẫn em tận tình. Hãy tin tưởng ngài ấy”
Thư ký Jang nói xen vào.
“Đừng bảo ông ta là quản lý ở Quận 4”
Samuel ngờ ngợ ra điều đó.
“Đúng vậy”
Thư ký Jang trả lời.
Cả ba người đều sợ xanh mặt khi nhắc tới cái tên ấy. Tưởng tượng cảnh ông ta huấn luyện họ ngày đêm với khuôn mặt khó ở như đến tháng kia thật khiếp sợ.
“Tôi cũng khá ngạc nhiên đấy. Các em đều rất trẻ”
Cô thư ký khen ngợi.
“Anh Thiên Bình…”
Song Tử nghĩ thầm mà cảm thấy buồn bã.
Thiên Bình đã rất lo cho cô bé ngay khi nhận phiếu kết quả, Song Tử còn quá nhỏ để có thể gánh vác công việc đó. Nhưng vì có Samuel đi cùng nên anh cũng thấy an tâm hơn, và họ chọn cô bé chắc hẳn là có lý do, tuy nhiên cũng chỉ làm dịu nỗi lo trong anh được phần nhỏ nào thôi. Luật là luật, không thể thay đổi được nó.
Tới nơi, thư ký Jang dẫn họ đến địa bàn tập trung của những chiến binh Quận 4. Dylan đã đứng đợi ở đó từ bao giờ, ông quét mắt nhanh ngay khi gặp họ và tỏ ý không hài lòng.
“Tên Aidan đó chọn lũ oắt con vắt mũi chưa sạch giao cho ta sao?”
Dylan ngao ngán thở dài.
Xử Nữ và Samuel nhìn nhau đầy ẩn ý vì biết đối phương xuất thân từ một tổ chức giấu tên. “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong” là điều mà họ muốn nói thẳng vào mặt Dylan ngay lúc này. Nhưng với bộ mặt sát khi hun hút kia của hắn thì đâu ai nào dám. Ai lại để cái mồm hại cái thân ngay ngày đầu tiên gia nhập chứ. Còn về Song Tử, thì thú thật Samuel và Xử Nữ đều không rõ vì sao cô bé lại được chọn vào đây mà chẳng phải Thiên Yết, Da Hyun hay Thiên Bình.
“Thông minh, nhanh nhẹn và thích ứng với hoàn cảnh tốt sao? Chà… Ta tò mò về cô bé này rồi đấy”
Dylan nhận phiếu kết quả bài kiểm tra của Song Tử và gật đầu tỏ ý hài lòng.
“Thư ký Jang, cô đi làm việc của mình đi. Tôi sẽ lo liệu phần còn lại”
Ông nói.
“Vâng thưa ngài”
Cô thư ký cúi người đáp sau đó rời đi. Trước khi đi không quên hỏi Song Tử một câu:
“Em đã chọn ai thế? Chị chưa xem hết nên rất tò mò đấy”
Song Tử như bị đóng băng trước câu hỏi ấy. Mọi nỗi sợ hãi đau khổ ùa về trong thoáng chốc. Cảnh tượng kinh hoàng giữa cô, chị Seung Hee và xác sống.
“Em…”
Cô bé mấp máy đôi môi.
“Cô sẽ muộn giờ đấy”
Dylan xen giữa cuộc trò chuyện.
“À dạ vâng thưa ngài. Tôi đi liền”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay sau đó cuống quýt chạy đi.
Song Tử thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi tình huống khó xử. Đâu ai muốn bô bô chuyện tế nhị của mình ra cho mọi người nghe đâu.
“Em không sao chứ?”
Samuel hỏi.
Cô nhẹ gật đầu kèm theo nụ cười thoải mái để anh không phải lo.
Dylan dẫn họ đi một vòng xung quanh căn cứ để giới thiệu phòng tập và phổ biến thời gian tập trung/thực hành nhiệm vụ. Trước khi vào căn cứ bí mật các thành viên phải quét vân tay bên ngoài để xác nhận vì Dylan là người làm việc rất nguyên tắc và cẩn trọng. Có khá nhiều lợi ích khi là một người dân ở Quận 4. Thứ nhất, nơi đây vắng và rộng. Thứ hai, Quận 4 được cấp nhiều đồ ăn chất lượng hơn so với các Quận khác vì chính phủ ưu tiên những chiến binh vất vả tập luyện ngày đêm. Quận 4 không đẹp và sang trọng như Quận 3, nó có chút gì đó hơi “hổ báo” và “đơn sơ”.
Xử Nữ, Song Tử và Samuel gặp qua những gương mặt u ám đáng sợ ở Quận 4. Đàn ông nơi đây trông ai cũng to cao khoẻ mạnh, cơ bắp cuồn cuộn đầy mình gồng lên tập tạ. Đàn bà thì tập kiếm, luyện võ Karate, Taekwondo, Judo,… Song Tử đi ngang qua người phụ nữ đấm nát bao cát mà rùng mình. Từ biểu cảm cho tới sức lực, cái gì cũng đầy khí thế, chả bù cho cô…
Đi qua khu tập ném dao, bắn cung, Xử Nữ bất chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
“Ma Kết?”
Anh ngạc nhiên.
Cô quay phắt lại nhìn anh. Bốn đôi mắt chạm nhau thì không khỏi bàng hoàng, bất ngờ. Họ đã tới đây thật rồi này… Ma Kết đoán chắc rằng Xử Nữ sẽ hoàn thành mục tiêu của mình là tới Ulsan. Chàng trai đó luôn khiến mọi người hài lòng, nói gì là phải làm bằng được. Cô gượng gạo quay đi tỏ vẻ không quen biết, dù sao đây cũng không phải lúc thích hợp để chào hỏi. Ba người còn lại thì vẫn chưa hết sững sờ, họ không nghĩ là sẽ gặp cô ở đây.
Dylan liếc nhìn chàng trai ném dao trượt ngoài bảng năm, sáu lần bằng đôi mắt đại bàng đầy sát khí. Samuel nhận ra liền hướng ánh mắt theo dõi chàng trai kia. Anh ta đổ mồ hôi như tắm, chiếc áo ba lỗ ướt sũng, nhất là ở phần lưng.
“Tae Oh ah, nếu cậu không đủ khả năng thì chuyển sang Quận khác đi”
Dylan thẳng thắn tuôn ra lời cay nghiệt.
“Tôi…”
Tae Oh run rẩy quay người lại đối diện với Dylan. Mặt anh ta cắt không còn giọt máu, hai tay run như bị điện giật. Chứng tỏ chuyện này tuy không thường xuyên nhưng mỗi khi xảy ra đều rất kinh khủng. Dylan quả là một tên máu lạnh. Ma Kết dừng luyện tập mà lo lắng quay ra nhìn anh bạn xấu số kia.
“Đừng đuổi tôi đi… Làm ơn”
Tae Oh quỳ gối xuống cầu xin.
Samuel vô cùng kinh ngạc trước hành động ấy, có đến mức phải thế không?
“Sướng quá nhỉ, chỉ việc luyện tập vớ vẩn và ăn ngon ngủ tốt thôi? Đó là lý do cậu tới Quận 4 à? Để hưởng lợi à?”
Dylan phũ phàng đạp vào người Tae Oh như đạp vào một con chó vô dụng. Mà không, còn hơn cả chó nữa. Song Tử nuốt nước bọt trước cảnh tượng này, chưa gì cô đã thấy hình bóng mình dưới sàn rồi.
“Cho tôi thêm thời gian, làm ơn. Tôi xin ngài! Tôi sẽ chứng minh cho ngài thấy năng lực của mình!!”
Tae Oh tuyệt vọng cầu xin.
“Ma Kết, làm mẫu cho cậu ta thấy đi”
Dylan làm ngơ trước sự khóc lóc thảm thiết của Tae Oh.
Ma Kết cầm chặt chiếc cung tên hơn vì căng thẳng, cô đã bị lọt vào tầm mắt của ông ta rồi, không làm tốt thì chỉ có chết chung thôi. Nhưng ngay khi cô vừa giương cung tên lên chuẩn bị bắn thì…
“Tae Oh, đứng vào trong”
Dylan lạnh lùng ra lệnh.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước yêu cầu ấy. Đứng vào trong? Ngay trước bảng điểm? Làm thế thì chỉ có chết chứ làm sao mà sống được! Ông ta định giết người sao?
“Đừng mà!! Tôi sẽ làm tốt hơn lần sau”
Tae Oh cố gắng van xin.
“Tôi đã cho cậu quá nhiều thời gian”
Ông vẫn giữ bộ mặt vô tình ấy.
Tae Oh hết cách đành vác xác đứng trước bảng điểm. Mặt anh tím tái sợ hãi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má khi biết bản thân sắp phải bỏ mạng, đôi mắt tuyệt vọng cầu xin Ma Kết đừng quá nặng tay. Ma Kết là người bắn cung giỏi nhất ở Quận 4, ai rơi vào tay cô tỉ lệ sống sót gần như là con số 0. Ma Kết vô cùng khó xử trước tình huống này, nếu cô bao che thì Dylan sẽ phát hiện ra ngay thôi. Một là ông ta sẽ xử cô vì tội yếu kém do bắn trượt, hai là vì nhu nhược khi đã bảo vệ Tae Oh. Ma Kết không còn lựa chọn nào khác là phải xuống tay với anh.
Cô cắn răng chấp nhận tình huống éo le và từ từ giương cung lên, hai mắt nheo lại nhắm mục tiêu. Đầu mũi tên nhọn hoắt chĩa ngay trước mặt Tae Oh. Mọi người xung quanh ai cũng cầu nguyện cho chàng trai đen đủi kia.
“Xin ngài hãy dừng tay”
Xử Nữ cất tiếng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hướng về phía anh. Gan Xử Nữ chắc phải to bằng trời nên mới dám ngăn cản Dylan như thế, hoặc do anh là lính mới nên chưa rõ luật ở nơi đây. Ở đây Dylan chính là luật.
“Cậu là cái thá gì?”
Dylan khẽ nhăn mặt.
Ma Kết khá lo sợ khi thấy Xử Nữ lâm vào hoàn cảnh khó xử. Cậu ta bị ngốc sao? Tự dưng đi lo việc bao đồng làm gì? Ai khiến cậu ta làm vậy chứ? Cô lắc đầu nhìn cậu ý nói dừng lại đi. Tuy Xử Nữ đã thấy hành động đó nhưng có vẻ cậu vẫn có ý định làm trái ý cô.
“Sống trên đời ai mà cũng có cơ hội sửa sai mà? Xin ngài hãy suy nghĩ lại và cho anh ấy thêm cơ hội. Dù sao chúng ta cũng là một đội. Thay vì giết người ta có thể để anh ấy giết xác sống để bảo vệ người dân. Xác sống đầy rẫy ở ngoài kia tại sao không giết mà lại phải giết người?!”
Xử Nữ cố gắng thuyết phục.
Anh không đủ can đảm nhìn người khác chết một cách vô lý và oan ức như thế.
Mọi người ở Quận 4 đều bị thuyết phục bởi phát ngôn của Xử Nữ. Ma Kết mỉm cười nhìn anh mà nghĩ: “Cậu ấy vẫn như ngày nào”. Samuel và Song Tử làm bạn mà cũng thấy thơm lây. Cứ nghĩ Dylan có cùng suy nghĩ nhưng không, mặt ông tối sầm lại tỏ rõ thái độ không hài lòng.
“Nói được như vậy chắc cậu giỏi lắm nhỉ. Vậy chứng minh tài năng của mình đi?”
Ông nói.
“Ôi không…”
Ma Kết đột nhiên cảm thấy bất an… Quả này cậu ta chết chắc rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!