Đại Lộ Hoàng Hôn
Chương 16
Chương Quyết nói mình mới nhận được vé tàu điện tử từ Harrison, muốn bàn xong một số chuyện trước khi đi ngủ, rồi đeo tai nghe không dây, mở máy tính bảng cùng Harrison đối chiếu các vấn đề cần lưu ý trước khi lên tàu.
Còn Trần Bạc Kiều thì ngồi trên ghế sô pha đơn, lật xem cuốn Cẩm nang tham quan Bangkok, cuốn sách duy nhất được cất giữ trong nhà an toàn. Trần Bạc Kiều vốn dĩ không muốn nghe lén, cũng không thể nghe thấy Harrison nói gì, mà chỉ vì anh tình cờ xem bản đồ chi tiết về Bangkok trong sổ tay, Chương Quyết lại không có ý định tránh né anh nên kế hoạch tiếp theo của Chương Quyết thế nào anh cũng biết được đại khái.
Ví như, một du thuyền lớn đến Bắc Mỹ sẽ neo ở cảng Bangkok. Từ nhà an toàn đến cảng mất khoảng một tiếng rưỡi lái xe.
Chẳng hạn, một tuần sau họ sẽ rời đi từ sáng sớm, lên tàu vào buổi trưa và ở bên trong khoang rẻ tiền nhất.
Và Harrison đã gửi sơ đồ của du thuyền, cũng như thông tin về thủy thủ đoàn và hành khách sẽ lên tàu trong tuần tới cho Chương Quyết, để y tìm cách sàng lọc kiểm tra tất cả những người trên tàu.
Hàng lông mày của Chương Quyết hơi nhíu lại, tóc như thường lệ buộc sau cổ, vóc dáng cao nhưng khung xương lại tinh tế, người gầy mặc quần áo thì mỏng. Ngồi trên sô pha, đặt máy tính lên đầu gối, trên người lại có mùi thơm nhẹ của sữa tắm giá rẻ trong khách sạn tình nhân giống như Trần Bạc Kiều.
Y nhẹ nhàng di bút cảm ứng trên màn hình máy tính bảng, thi thoảng sẽ hỏi Harrison vài câu để xác nhận các chi tiết trên sơ đồ du thuyền, mà đầu bút đôi khi chạm vào màn hình sẽ phát ra âm thanh rất khẽ.
Trần Bạc Kiều nhận thấy cách nói chuyện của Chương Quyết với Harrison, quả thật khác xa khi nói chuyện cùng anh.
Đối với Harrison, Chương Quyết lại chẳng hề khách khí, lời nói ra đều là những từ quen thuộc.
Và mỗi khi Harrison nói đùa vài câu vô hại với Chương Quyết, Trần Bạc Kiều có thể nhìn ra một số biểu hiện trên khuôn mặt của y.
Giả như Chương Quyết sẽ không trực tiếp nổi giận hay là phản bác, mà chỉ thoáng rũ mắt, hé môi, khóe môi hơi nhúc nhích, dùng bút gõ nhẹ vào màn hình và khẽ thở dài một hơi.
Trừ những lần đó ra thì việc liên lạc giữa hai người vẫn rất hiệu quả, Chương Quyết hầu như không nói những lời thừa thãi. Nửa tiếng sau, cuộc gọi kết thúc.
Mà khi nói chuyện với Trần Bạc Kiều, Chương Quyết sẽ không giống như vậy, nếu không phải rất ngốc, hoặc suy nghĩ rất lâu mới có thể nói ra vài từ thì cũng là nói rất nhiều, nói không ngừng nghỉ.
Chương Quyết cúp máy, xem đồng hồ rồi nhìn Trần Bạc Kiều hỏi: “Anh và… Bùi Thuật, đã định ra thời gian và địa điểm chưa?”
“Vẫn chưa, sau khi tới Thái Lan mới quyết định,” Trần Bạc Kiều bỗng dưng nhận thấy khi nói ra tên Bùi Thuật, biểu hiện của Chương Quyết lại tràn đầy miễn cưỡng, thế là xuất phát từ sự tò mò, anh bèn hỏi, “Cậu có quan hệ gì với Bùi Thuật à?”
Chương Quyết liền lắc đầu phủ nhận.
“Bùi Thuật không xấu.” Trần Bạc Kiều thay bạn tốt nói một câu.
Chương Quyết lại như có tâm sự, khẽ gật đầu.
Trầm mặc vài giây, y lại hỏi Trần Bạc Kiều: “Bùi Thuật tìm anh, có chuyện gì không?”
Trần Bạc Kiều nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chương Quyết, trong lòng bỗng dưng rung động, nhưng lời nói ra vẫn như cũ không hoàn toàn là sự thật: “Vài việc liên quan đến tập đoàn của cha tôi.”
“Ừm.” Chương Quyết cúi đầu đáp.
Một lúc sau, Trần Bạc Kiều xem xong cuốn Cẩm nang, vừa định đứng dậy, Chương Quyết lại cất tiếng nói.
Chương Quyết không nhìn Trần Bạc Kiều, tay nắm chặt màn hình máy tính, khó khăn thốt ra từng chữ: “Tôi tưởng cha của Bùi Thuật đã rời Tập đoàn Triệu Hoa lâu rồi.”
Thấy Trần Bạc Kiều không trả lời. Chương Quyết lại nói: “Tôi tưởng anh và Bùi Thuật không còn liên lạc với nhau nữa.”
Nói đến đây, y ngước lên nhìn Trần Bạc Kiều, trong mắt tràn đầy vẻ do dự.
Sau nửa phút im lặng, Trần Bạc Kiều bèn hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Có lẽ nhận ra vẻ phòng bị của Trần Bạc Kiều, lời nói của Chương Quyết cũng trở nên cẩn thận hơn. Trước tiên y nói “Không có gì,” rồi bảo, “Tôi chẳng qua chỉ thấy những việc mà Bùi Thuật có thể giúp cho anh, có vẻ cũng khá nhiều.”
Ngữ điệu khi nói những lời này của Chương Quyết rất nhẹ và đầy thận trọng, khiến cho Trần Bạc Kiều cũng cảm thấy Chương Quyết đang rất nỗ lực tìm từ, chỉ là những từ này đối với anh mà nói…
Nếu phải đánh giá kỹ năng đàm phán của Chương Quyết thì anh sẽ cho y năm điểm.
Nửa điểm dành cho sự cố gắng, và bốn điểm rưỡi còn lại là vì tình cảm.
“Ví dụ như?” Trần Bạc Kiều thuận theo y hỏi.
Đèn trong phòng khách nhấp nháy vài lần do điện áp không ổn định, còn có một con bọ nhỏ liên tục đâm đầu vào. Chương Quyết dừng lại, lẳng lặng nhìn Trần Bạc Kiều.
Khi Trần Bạc Kiều cảm thấy thời gian im lặng quá lâu, Chương Quyết mới thấp giọng nói: “Không có ví dụ như. Điều tôi muốn hỏi là, nếu như tôi không xuất hiện, phải chăng anh cũng có một kế hoạch khác?”
“Bùi Thuật có thể tự nhiên qua lại ở Thái Lan, thì hẳn là cũng đủ nguồn lực để cứu anh,” Chương Quyết quan sát Trần Bạc Kiều, nói ra suy đoán của mình, “Anh vừa đến nơi đã báo bình an cho anh ta, lại còn muốn gặp mặt. Tôi nghĩ, phải chăng việc tôi ra tay sớm hơn anh ta, đã phá hủy kế hoạch của hai người?”
Có lẽ trên suốt quãng đường đi Chương Quyết vẫn luôn tỏ ra là người quá dễ lừa gạt nên Trần Bạc Kiều mới thả lỏng cảnh giác, và cứ đinh ninh rằng cũng không cần thiết phải che đậy quá nhiều. Vậy nên khi Chương Quyết nói ra, Trần Bạc Kiều mới biết y cũng không chậm chạp và dễ lừa như anh đã tưởng.
Trần Bạc Kiều thu lại biểu cảm trên mặt, tinh thần thay đổi từ dạng thoải mái sang tập trung, nhanh chóng suy nghĩ cách bao biện.
Thế nhưng ngay giây sau, Trần Bạc Kiều cũng ý thức được rằng mình không cần phải nói dối.
Bởi vì khi Chương Quyết thấy anh không trả lời ngay, đã nói: “Tôi không cần anh phải thẳng thắn. Nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi.”
Như thể sợ rằng Trần Bạc Kiều sẽ không hài lòng với những lời này, Chương Quyết lại cau mày, cố gắng giải thích: “Tôi chỉ muốn cho anh biết, anh muốn tôi làm gì, chỉ cần nói với tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
“Anh rất hiểu tôi,” Nói đến đây y dừng một lúc, từ từ chớp mắt mấy cái mới nói tiếp, “Tôi sẽ không bao giờ giận anh.”
Đôi môi của Chương Quyết hơi hé mở, nhàn nhạt và không có huyết sắc, cũng giống như y, hầu hết thời gian đều không thể làm cho người khác nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng lại thành thật đến mức khiến cho Trần Bạc Kiều cũng cảm thấy y thật đáng thương.
Không đợi được câu trả lời của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết một lần nữa cảm thấy thất vọng: “Anh nói đúng, tôi có khi rất ngu ngốc.”
Tuy tiếp xúc với Chương Quyết chưa bao lâu, nhưng Trần Bạc Kiều đã biết Chương Quyết rất dễ mặc cảm và thích tự chối bỏ bản thân.
Nhưng cũng chính bởi khoảnh khắc nặng nề trong phòng khách tối nay, nhìn thấy dáng vẻ Chương Quyết cúi gằm, che khuất khuôn mặt lộ rõ sự tự ti, đã bắt đầu khiến Trần Bạc Kiều cảm thấy khó chịu.
Lúc này màn hình máy tính của Chương Quyết đột nhiên sáng lên, hình như là một tin quan trọng. Chương Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua liền nhíu mày.
Trần Bạc Kiều nhận ra nên bèn hỏi: “Tin gì vậy?”
Thấy Chương Quyết lộ vẻ do dự, Trần Bạc Kiều lại nhắc nhở y: “Phối hợp.”
Chương Quyết không còn cách nào khác phải đưa máy tính cho Trần Bạc Kiều.
“Trước đây tôi không để anh xem tin tức là vì tôi muốn tâm trạng của anh tốt hơn,” Chương Quyết nhỏ giọng giải thích, “… Bởi vì tất cả đều là tin xấu.”
Y đặt máy tính lên tay Trần Bạc Kiều, ngón tay vô tình chạm vào tay anh, nhưng rất nhanh đã rời đi.
Trần Bạc Kiều mở video tin tức thì thấy là các nhà ngoại giao từ Liên minh châu Á đang trả lời câu hỏi của các phóng viên.
“Có bằng chứng mới cho thấy khi Trần Bạc Kiều đến Philippines vào ngày 15 tháng 1 năm ngoái để chấp hành nhiệm vụ, từng lén mang các tài liệu mật hợp tác giữa Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa và quân đội vào Philippines, rồi từ đó chuyển chúng đến Bắc Mỹ…”
Video không dài, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Sau khi xem xong, Trần Bạc Kiều trả lại máy tính cho Chương Quyết. Anh không thấy ngạc nhiên vì dù sao đây cũng là một phần trong kế hoạch của anh và Bùi Thuật. Chỉ là Chương Quyết vẫn rất để tâm.
Chương Quyết nhận lại máy tính, tắt màn hình ôm vào ngực, có phần buồn bực nói với Trần Bạc Kiều: “Hai ngày nay luôn là loại tin tức này, chẳng có gì hay ho.”
Khuôn mặt y lúc này chỉ đầy vẻ bất mãn với tin tức kia mà như thể chưa từng bắt đầu chủ đề trước đó.
Trần Bạc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh gọi: “Chương Quyết.” Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh.
Y nghi hoặc “Ừm” một tiếng, giữa chân mày hơi nhăn lại, vài sợi tóc dán lên hai gò má, y giơ tay vén trở về.
“Nếu tất cả những gì trong tin tức đều là thật,” Trần Bạc Kiều hỏi, “Tôi quả thực thông đồng với phía Bắc Mỹ thì sao?”
Chương Quyết ngẩn ra, sắc mặt hơi dịu lại.
Trần Bạc Kiều cười hỏi: “Nếu tôi thực sự thông đồng với địch phản quốc, cậu có chấp nhận được không?”
“Không thể nào,” Chương Quyết không kìm được thốt lên, y lần đầu trừng mắt với anh, nói với giọng nghiêm túc, “Đừng vu khống chính mình.”
Nói xong y đặt máy tính sang một bên, nhìn đồng hồ rồi chuyển chủ đề: “11 giờ rưỡi rồi, ngủ thôi.”
Y đứng dậy, đi lấy chăn mền mà Trần Bạc Kiều đã gấp vào buổi sáng từ trong tủ, đặt nó lên sô pha rồi nói với Trần Bạc Kiều, “Hôm nay giường để cho anh.”
Chương Quyết cúi xuống trải chăn xong lướt qua Trần Bạc Kiều vào phòng tắm. Đi chưa được vài bước, Trần Bạc Kiều lại lên tiếng.
Anh nói: “Chương Quyết.” Anh không thấy được biểu hiện của Chương Quyết, nhưng anh vẫn cảm giác Chương Quyết dừng bước, quay đầu lại.
Bởi vì Chương Quyết phía sau cách anh không xa, phát ra giọng mũi rất nhẹ.
Trần Bạc Kiều hỏi Chương Quyết một câu rất thiếu chín chắn. Anh hỏi: “Nếu tôi không phải là anh hùng, cũng không phải là đại tá Trần Bạc Kiều của Liên minh châu Á, mà chỉ là một Trần Bạc Kiều tốt nghiệp Roche ở Châu Âu rồi thành gia lập nghiệp—”
“Cậu vẫn sẽ thích tôi chứ?” Trần Bạc Kiều cũng cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc nên không hỏi.
Vậy mà Chương Quyết lúc này lại trở nên thông minh, đứng ngẩn ngơ một lúc, mới ngập ngừng trả lời rằng: “… Vẫn sẽ thích anh.”
“Thật vậy sao?” Trần Bạc Kiều hào hứng ngoảnh lại nhìn y.
Chương Quyết lại dường như không dám đối mặt với anh, nhìn sang nơi khác mà “Ừm” một tiếng.
Trần Bạc Kiều liền truy hỏi Chương Quyết: “Vậy cậu sẽ đến Châu Âu theo đuổi tôi chứ?”
Chương Quyết kinh ngạc nhìn anh, vành tai không kìm được ửng đỏ. Y suy nghĩ một lúc, thì thầm: “Không đuổi theo.”
Trần Bạc Kiều rất thích chọc cho Chương Quyết luống cuống, vì thế anh cố tình hỏi Chương Quyết: “Vì sao không đuổi theo?”
Thấy Chương Quyết mở miệng nhưng không nói, Trần Bạc Kiều lại thản nhiên khích lệ y: “Đuổi theo đi.”
Chương Quyết lưỡng lự mà nhìn anh. Y quả thực rất ngây ngô trong tình yêu, qua một lúc, y mới “Ừ” một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!