Đại Lộ Hoàng Hôn
Chương 17
Từ nhiều năm trước, cha hắn đã mua một căn biệt thự ở đây và thuê người thường xuyên chăm sóc nhưng đã lâu vẫn chưa sử dụng, hắn vốn tưởng mình sẽ không có cơ hội ở trong căn nhà này, vậy mà giờ đây nó lại rất có ích.
Lần này tới Bangkok Bùi Thuật vẫn tận lực che dấu hết mức có thể, để làm chuyến đi đàm phán các dự án và khảo sát thị trường này trông thực tế hơn, hắn còn dẫn theo hơn mười người, lấp đầy cả một khoang thương gia.
Khi đến nơi, Bùi Thuật trước tiên sai người đi canh giữ ở bốn phía tòa nhà, sau đó liên lạc với Trần Bạc Kiều và gửi địa chỉ qua.
Một tiếng sau, một chiếc xe địa hình dừng trước cửa nhà Bùi Thuật. Trước kính chắn gió của xe có chức năng cảm ứng nhiệt độ, căn cứ theo thiết bị chụp hồng ngoại được lắp trên cửa sắt biệt thự thì trong xe có hai người.
Ngay khi cấp dưới đến báo cáo với Bùi Thuật, Trần Bạc Kiều cũng gọi tới nói: “Mở cửa đi.”
Bùi Thuật sai người đi mở cửa, trước khi xuống lầu lại nhìn thoáng qua bức hình vừa được ghi lại trên tay cấp dưới. Theo hiểu biết của hắn về hình thể và thói quen của Trần Bạc Kiều, người ngồi bên ghế phó lái hẳn là Trần Bạc Kiều, vậy thì người còn lại chính là Chương Quyết.
Chiếc xe địa hình chầm chậm lái vào đường chính, cuối cùng dừng lại bên trái ngôi nhà, dưới tàng cây rậm rạp.
Bùi Thuật bước nhanh qua liền thấy cửa bên ghế phó lái mở ra, Trần Bạc Kiều từ trên xe bước xuống. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng sáng màu, tóc dài hơn một chút so với trong video khi xuất hiện tại tòa án, đeo kính râm kiểu cũ, dáng vẻ nhẹ nhàng tiêu sái, so với tội phạm đang bị truy nã thì càng giống như một lữ khách đến thăm thú Bangkok hơn.
“Bùi Thuật.” Trần Bạc Kiều tháo kính râm rồi gật đầu với Bùi Thuật.
Bùi Thuật cảm thấy Trần Bạc Kiều những ngày này hẳn là trải qua khá dễ chịu, hoàn toàn khác với vẻ mặt xám mày tro trong trí tưởng tượng của hắn.
Trần Bạc Kiều đi đến chỗ Bùi Thuật vài bước đột nhiên tạm ngừng, như nhớ ra gì đó mà ngoái đầu nhìn lại.
“Mày chờ chút.” Trần Bạc Kiều vừa nói vừa trở về xe, đi thẳng đến cửa tài xế, khom người gõ cửa sổ.
Bùi Thuật đi theo Trần Bạc Kiều đến gần hơn, nhìn cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của Chương Quyết từ từ lộ ra.
Chương Quyết cũng có vẻ hơi bối rối, y nhìn Trần Bạc Kiều, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Trông y vẫn tái nhợt như trong ấn tượng của Bùi Thuật, nhưng tóc dài hơn và buộc sau cổ, chỉ có giọng nói là vẫn nhỏ nhẹ như cũ, suýt nữa còn khiến Bùi Thuật nghe không ra.
“Không xuống xe à?” Trần Bạc Kiều hỏi Chương Quyết, dừng một chút lại nói, “Hôm nay trời 32 độ. Ở trong xe không nóng ư?”
Trần Bạc Kiều đưa lưng về phía Bùi Thuật nên Bùi Thuật không thể nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của anh, nhưng sau khi nghe anh nói chuyện với Chương Quyết, tốc độ nói dường như chậm hơn bình thường, cũng có một loại cảm giác gần gũi rất khó tả, nghe thế nào cũng cảm thấy như đang dụ dỗ Chương Quyết.
Chương Quyết chẳng hề chú ý tới Bùi Thuật sau lưng Trần Bạc Kiều, mà chỉ chăm chú nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ do dự: “Tôi cũng phải vào sao?”
Bùi Thuật ở phía sau hắng giọng, nói: “Vào trong chờ đi, nhà cũng đâu phải chỉ có một phòng.”
Trần Bạc Kiều liếc mắt nhìn Bùi Thuật, rồi quay lại mở cửa cho Chương Quyết. Chương Quyết xuống xe rồi gật đầu với Bùi Thuật xem như chào hỏi. Điều này khiến Bùi Thuật không khỏi bất ngờ, bởi vì hắn vốn cho rằng Chương Quyết sẽ đối với mình làm như không thấy.
Sau khi vào nhà, Bùi Thuật sai cấp dưới đưa Chương Quyết đến phòng khách bên cạnh bể bơi, trong khi hắn cùng Trần Bạc Kiều lên thư phòng trên tầng hai, mà vị bác sĩ tư hắn mang từ Liên minh châu Á đến để kiểm tra sức khỏe cho Trần Bạc Kiều cũng đã đợi sẵn trong phòng.
Trần Bạc Kiều bước vào, nhìn thấy bác sĩ và dụng cụ trong phòng, quay sang hỏi Bùi Thuật: “Có cần phải vậy không?”
“Tất nhiên là cần.” Bùi Thuật lời ít mà ý nhiều đáp. Trần Bạc Kiều trải qua sáu tháng tù giam, dù không đến mức không thể tuồn tin ra ngoài nhưng kiểm tra sức khỏe vẫn nên làm càng sớm càng tốt.
Trần Bạc Kiều hiểu rõ thiệt hơn, phối hợp mà đi tới vươn tay ra để bác sĩ lấy máu.
Cuộc kiểm tra kéo dài hơn nửa tiếng. Sau khi bác sĩ ra ngoài, Bùi Thuật lại nói: “Bên tao dự định sẽ cử thêm mấy người nữa lên chuyến tàu mà tụi mày sẽ đi.”
Trần Bạc Kiều nhấp một ngụm trà, gật đầu rồi hỏi Bùi Thuật: “Chương Quyết nói với tao, sau các cuộc biểu tình trước phủ Tổng thống, trại giam số năm đã thay đổi giám ngục.”
“Ừ, việc này tụi tao cũng có biết,” Bùi Thuật dừng lại, nhướn mày nhìn Trần Bạc Kiều nói, “Tin tức của Chương Quyết vậy mà rất nhanh nhạy.”
Trần Bạc Kiều đặt tách trà xuống, không nói gì.
Bùi Thuật lại nổi tật xấu, chế nhạo Trần Bạc Kiều: “Phải ở quá lâu cùng một kẻ ái mộ cực đoan như Chương Quyết, khó khăn lắm phải không?”
Nhưng không như Bùi Thuật đã tưởng, Trần Bạc Kiều không giữ im lặng như mọi khi mà dừng vài giây lại nói: “Cậu ấy không cực đoan.”
Bùi Thuật ngây người, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn cũng chẳng rõ. Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Thuật như nhớ ra gì đó mà sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Hôm qua mày hỏi tao về tình hình chiến hữu, tao hỏi thăm giúp mày rồi.”
Nói xong hắn liền cầm túi hồ sơ mỏng trên bàn đưa cho Trần Bạc Kiều. Anh nhận lấy rồi rút tờ giấy bên trong ra xem.
Túi hồ sơ này sở dĩ mỏng là vì thông tin cũng không nhiều.
Một số thuộc hạ thân cận nhất của Trần Bạc Kiều không có tin tức gì, số ít còn lại đã bị chuyển đến quân khu, một nơi rất khó để lấy thông tin. Mà hầu hết các thành viên trong gia đình họ cũng đã bị liên lụy, một số người mới qua một đêm đã mất việc, cuộc sống khó có thể duy trì, một số khác thì đột nhiên mất tích.
Khi Trần Bạc Kiều còn ở trong tù, Bùi Thuật đã liên lạc với thân nhân của họ, nhưng bởi vì e sợ hành động lộ liễu sẽ thu hút sự chú ý của phía trên, nên chỉ đành bảo vệ họ một cách bí mật, chẳng qua những biện pháp bảo vệ này trước mặt Tổng thống vẫn gần như bị vô hiệu hóa.
Trần Bạc Kiều cúi đầu, nhìn lướt qua trang giấy.
Sau sự im lặng kéo dài, Trần Bạc Kiều lẳng lặng gấp gọn lại tờ giấy.
“Cùng chinh chiến nửa năm ở vùng chiến sự,” Trần Bạc Kiều nói, “Cùng được tôn vinh.”
Bùi Thuật nhìn anh, nhưng không thể nhìn ra nỗi buồn và sự tức giận trong anh, giống như anh chỉ đang đơn thuần kể lại chuyện một năm về trước. Bùi Thuật chưa từng tham gia quân đội mà chủ yếu sống cùng cha ở phương bắc, chỉ nhớ nhiều khi nhận được tin về Trần Bạc Kiều, nếu anh không ở bệnh viện thì cũng là những tin tức liên quan đến lễ truy điệu các chiến sĩ, và hình ảnh Trần Bạc Kiều băng bó thạch cao lên tặng hoa.
Trần Bạc Kiều là người nổi tiếng, một ngôi sao trong quân đội, cho nên rất được giới truyền thông thiên vị, không ngần ngại quay cho anh vô số cảnh đặc tả. Từ điểm này, Bùi Thuật nhớ lại dáng vẻ những khi tặng hoa cho các đồng đội đã khuất của Trần Bạc Kiều, anh dường như cũng không khác bây giờ là bao. Đều cố gắng kìm nén nỗi đau và tỏ ra thật hờ hững.
Căn phòng dường như bị bóng tối bao phủ trong một khoảnh khắc.
Bùi Thuật muốn chuyển chủ đề, bèn liếc nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một vệt màu trắng kỳ lạ trên mép áo của Trần Bạc Kiều, trông như vết sơn khô. Hắn chỉ vào và hỏi: “Bạc Kiều, có gì trên áo mày kìa?”
Trần Bạc Kiều nhìn xuống, suy nghĩ một lát, lông mày hơi giãn ra, anh khẽ cười nói: “Chương Quyết làm đấy.”
“Làm như nào?”
“Sáng nay tao vào phòng vệ sinh gặp phải cậu ấy đang đánh răng,” Giọng anh thoáng trở nên nhẹ nhõm, nhớ lại chi tiết, “Hình như bị tao dọa sợ đến nỗi đánh rơi luôn bàn chải đánh răng. Có thể khi tao nhặt dùm cậu ấy đã bị dính phải.”
“…” Bùi Thuật trong chớp mắt không biết phải đánh giá thế nào, sau một lúc mới nói, “Tao từng nói với mày chuyện cậu ta bị từ hôn, mày còn nhớ không?”
Nhớ tới giới tính của Chương Quyết, hắn lại hỏi: “Nhưng Chương Quyết cần thuốc ức chế an thần để làm gì? Chẳng phải cậu ta phân hóa thành Alpha sao, còn cao hơn nhiều so với hồi đi học nữa?”
Thuốc mà Trần Bạc Kiều muốn tìm cho Chương Quyết, Bùi Thuật đã hỏi rõ ràng, đó là loại thuốc lưu hành trong quân đội Bắc Mỹ và quốc gia mới, có tác dụng rất mạnh, chỉ được dùng cho những người có pheromone bất thường, do nhu cầu không cao nên chưa bao giờ nhập vào Liên minh châu Á.
Trần Bạc Kiều không trực tiếp trả lời mà lắc đầu nói: “Rất phức tạp.”
“Phức tạp đến mức nào,” Bùi Thuật nói rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng rất hoang đường, ngay lập tức chia sẻ với Trần Bạc Kiều, “Chẳng lẽ Chương Quyết thực sự là Omega? Thế nên cách chữa cháy duy nhất là nhờ mày làm một nháy——”
“——Bùi Thuật,” Trần Bạc Kiều dường như cũng thấy buồn cười vì lời nói vớ vẩn của hắn, anh nhếch khóe môi, bình tĩnh ngăn chặn trí tưởng tượng hoang dã của Bùi Thuật, “Thời gian hôm nay của mày không nhiều đâu.”
Lát sau, đợi hai người bàn xong các chi tiết trong kế hoạch sau khi Trần Bạc Kiều lên du thuyền, cũng đã gần đến giờ.
Để làm cho chuyến đi trông càng chân thực, lát nữa Bùi Thuật còn phải cùng với giám đốc bệnh viện mà hắn vừa thu mua ăn tối. Bùi Thuật tiễn Trần Bạc Kiều ra cửa, tay vừa đặt lên nắm cửa, Trần Bạc Kiều từ phía sau đột nhiên hỏi: “Bùi Thuật, chuỗi bệnh viện mà mày vừa thu mua tên là gì?”
Bùi Thuật nói ra tên cũ của bệnh viện, rồi tự hào mà giới thiệu: “Trụ sở là ở Bangkok này, khái niệm tiên tiến mà kinh doanh cũng tốt. Gần đây tao mới thay đổi bảng hiệu.”
“Tao biết bệnh viện này,” Trần Bạc Kiều khẽ cau mày mà không nhìn Bùi Thuật, “Mày có thể giúp tao——” Anh dừng vài giây, lại nói: “Thôi quên đi.”
Bùi Thuật chưa từng thấy Trần Bạc Kiều thiếu quyết đoán như thế này, nhưng vì Trần Bạc Kiều dường như không muốn nhắc lại nên Bùi Thuật cũng không truy hỏi. Hai người cùng nhau xuống lầu, trở lại phòng khách.
Chương Quyết không có trong phòng.
Bước chân của Trần Bạc Kiều chỉ dừng một thoáng, lập tức bước thẳng đến cánh cửa dẫn đến hồ bơi. Bùi Thuật cũng đi theo.
Ngay giây phút bước ra, Bùi Thuật đã ngửi thấy mùi khói phiêu đãng trong không khí, ngước lên quả nhiên bắt gặp Chương Quyết đang đứng bên bể bơi hút thuốc. Y đứng cạnh một cột đá cẩm thạch với gạt tàn đặt ở trên đỉnh, tay áo xắn lên, lộ ra miếng băng dễ nhìn trên cánh tay trái, dáng vẻ trông rất tẻ nhạt và buồn ngủ.
Nhìn thấy Trần Bạc Kiều và Bùi Thuật, Chương Quyết cũng không có bất kỳ hành động nào thừa thãi mà chỉ hơi thẳng lưng, sắc mặt vẫn giữ nguyên không có gì thay đổi.
“Hai người nói xong rồi à.” Chương Quyết nói trong khi tay vẫn kẹp điếu thuốc tỏa ra làn khói nhè nhẹ.
Bùi Thuật nhìn thấy bảy tám đầu lọc trong gạt tàn, không đợi Trần Bạc Kiều mở miệng đã không kìm được nói: “Chương Quyết, cậu vẫn chưa học hết bài sao? Cậu không biết Trần Bạc Kiều phiền nhất là khi người khác hút thuốc à?”
Chương Quyết dĩ nhiên không biết điều này, y ngẩn ra một lúc, nhanh chóng dập tắt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, sau đó quay lại khẩn trương nhìn Trần Bạc Kiều, lẳng lặng đợi anh xác minh.
Bùi Thuật thề, việc Trần Bạc Kiều ác cảm với thuốc lá đã chẳng còn lạ gì ở Liên minh châu Á. Cho dù anh không nói thẳng ra nhưng bất cứ ai có quan hệ với Trần Bạc Kiều đều biết rằng, miễn là ra ngoài xã giao, chỉ cần trong cuộc có người hút thuốc là anh sẽ ngay lập tức rời khỏi.
Vậy mà khi đối diện với Chương Quyết, Trần Bạc Kiều lại thoái thác với lý do: “Cũng không phiền lắm.”
“Chỉ là hút thuốc trong quân đội, coi thường kỷ luật sẽ không hay thôi.” Trần Bạc Kiều bổ sung.
Chương Quyết chưa bao giờ hoài nghi anh nên cũng thở một hơi nhẹ nhõm, gật đầu tán thành, đến bên bể bơi rửa tay rồi quay lại với Trần Bạc Kiều. Y không thấp hơn Trần Bạc Kiều bao nhiêu nhưng lại gầy hơn rất nhiều. Mặt trời dần lặn sau những đám mây, ánh chiều tà rọi qua những tán lá chiếu lên gương mặt của Chương Quyết, làm làn da và đôi môi vốn tái nhợt của y cũng được mạ một lớp vàng nhạt như màu của mật ong.
Bùi Thuật nhìn y vài giây rồi dời tầm mắt sang hướng khác thì thấy Trần Bạc Kiều cũng đang nhìn.
“Đi thôi, nói xong rồi.” Trần Bạc Kiều nhấc tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Chương Quyết.
Đợi Chương Quyết quay đi rồi Trần Bạc Kiều mới quay sang, trong không khí nóng ẩm hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran giữa hè mà liếc Bùi Thuật một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!