Lục Thanh Không không màng gì cả, đạp lên mũi thuyền, từ trong tay áo tung ra một chiếc roi đẹp đẽ, tinh tế với chiếc nỏ dáng linh hoạt, nhân khi Trường Diên gào thét xông qua, dùng nỏ bắn chiếc roi đang co thành cục về phía đôi cánh đang vẫy vùng của Trường Diên.
Minh Chúc: “Phù Phù Phù Hoa!”
Roi rơi xuống cánh Trường Diên, khẽ run lên, tiếp đó nơi chiếc roi chạm vào mọc ra dây đen hệt dây leo, giống như có sự sống mà gào thét lan tràn quấn lên trên bộ xương Trường Diên kia.
Trường Diên bỗng phát ra tiếng rít nghẹn ngào, hai chiếc cánh thật lớn kia bị dây thừng quấn dày đặc, rất nhanh mất cân bằng giữa không trung, đổ ào về phía con thuyền.
Con thuyền bị phá hỏng một cánh gỗ rồi, đã sớm bay loạn tứ tung, Minh Chúc nhiều lần suýt bị quăng ra ngoài, hắn bảo vệ Chu Phụ Tuyết và Du Nữ trong nguc, bám chặt mép thuyền, che miệng như muốn ói.
Minh Phù Hoa đứng không yên, ngã tới lui, nhìn thấy Trường Diên to lớn thế như chẻ tre ngả về phía bọn họ, trước tình thế cấp bách, nàng phất tay trút ra linh lực, dựng lên bức tường băng trước mặt hòng ngăn cản thế đổ của Trường Diên.
“Lục Thanh Không!”
Lục Thanh Không trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, nhìn Trường Diên không ngừng giãy giụa, còn rảnh rỗi lẩm bẩm: “Trường Diên, Trường Diên, vật đạp gió trăm năm khó thấy, Hành Diên của Thực Thẩm Quốc làm từ xương khô của chúng, xương khô của vật ch3t còn có công năng ngày đi ngàn dặm huống chi thứ còn sống.”
Hắn vừa nhắc vừa thao tác pháp trận trên thuyền, thong thả áp sát về phía đài cao cách đó không xa.
Mà Trường Diên thể hình khổng lồ trực tiếp đâm vỡ tường băng của Minh Phù Hoa, mặc dù lực đâm tới giảm chút, nhưng cũng vì trên người nó bị trói chặt, hai hốc mắt trống rỗng kia nhìn chằm chằm không dứt khỏi bọn họ, ngửa mặt lên trời rít một tiếng, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đập nát sâu kiến nhỏ bé kia.
Minh Phù Hoa: “Lục Thanh Không, nhanh chút, nhanh lên một chút.”
Lục Thanh Không không hề hoang mang: “Nhanh lắm rồi.”
Vừa nói xong, con thuyền đã neo vào đài cao bên cạnh, Lục Thanh Không nhảy lên, đôi mắt còn nhìn chằm chằm Trường Diên đang gào thét lao đến, cả khuôn mặt là sự hưng phấn thất thường.
Minh Phù Hoa đạp lên cạnh đài cao, vươn tay về phía Minh Chúc: “Nhanh lên, chúng ta tới rồi.”
Minh Chúc nhũn chân xách theo hai đứa nhóc chạy nhanh qua, hắn mới vừa đưa Du Nữ lên đài, phía sau đã truyền đến tiếng rít của Trường Diên, Minh Chúc không kịp quay đầu nhìn, vội vàng định đẩy Chu Phụ Tuyết lên, đột nhiên Lục Thanh Không kế bên nói nhẹ tênh: “Ồ, tới giờ rồi.”
Nháy mắt sau đó, dưới chân hắn trống không, con thuyền pháp trận biến mất, lần nữa biến trở về thành con thuyền gỗ nhỏ bé, theo Minh Chúc và Chu Phụ Tuyết cùng nhau rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trường Diên tiếp đó hết sức, cánh không nhấc nổi nửa, một đầu đập vào vách núi đá, rơi theo xuống luôn.
“Ca!” Minh Phù Hoa trơ mắt nhìn Minh Chúc rơi xuống ngay trước mặt mình, cả khuôn mặt trắng bệch đáng sợ, dường như nàng không do dự chút nào, đẩy Du Nữ sang bên cạnh, thả người ra, nhảy theo Minh Chúc xuống dưới.
Lục Thanh Không vịn đài cao kế bên nhìn xuống, lát sau mắt to trừng mắt nhỏ với Du Nữ còn đứng trên đài, nhất thời không biết nói gì mới đúng.
Du Nữ mím môi, giật nhẹ tay áo Lục Thanh Không, sụt sịt nói: “Bọn họ… Bọn họ rớt xuống đó, núi này cao như vậy, có khi nào xảy ra chuyện không?”
Bất luận đối mặt với ai, Lục Thanh Không đều là bộ mặt thiếu đòn rách nát, hắn không kiên nhẫn hất tay Du Nữ ra, sốt ruột nói: “Muội hỏi ta, sao ta biết được?”
Du Nữ vốn đang sợ, còn bị làm dữ, cả người oan ức, nó cắn m0i dưới, nhịn hết nửa ngày nhưng vẫn không nhịn được, đột nhiên khóc “òa” lên.
Lục Thanh Không: “…”
Cơ bản Lục Thanh Không không biết dỗ con nít, bị Du Nữ khóc cho luống cuống tay chân, đành giả vờ lạnh nhạt dọa nó: “Đừng khóc, khóc nữa ta ném ngươi xuống luôn!”
Du Nữ khóc còn lớn hơn.
Lục Thanh Không: “…”
Cuộc đời Lục Thanh Không lần đầu đụng phải tình huống không thể làm mặt lạnh để giải quyết, cứng đơ tại chỗ hết nửa ngày mới ép bản thân mình nhẹ giọng: “Đừng, đừng khóc.”
Du Nữ suýt nữa khóc lả người, trên mặt toàn là nước mắt bẩn cả, tay dụi mắt còn run run.
Lục Thanh Không sững sờ một lúc, lúc này mới ngẫm ra, dưới tình huống ba người sống ch3t chưa rõ, lại ở cùng một sư huynh tính tình thất thường chỉ biết làm dữ nó, thứ nó cần nhất cũng không phải câu “đừng khóc” vô dụng kia.
Lục Thanh Không nhẹ nhàng quỳ cạnh nó, kéo tay nó xuống, cứng nhắc, ngại ngùng nói: “Đừng sợ.”
Du Nữ ngây ngẩn cả người.
Lục Thanh Không quỳ một chân, chiều cao so ra không khác mấy với Du Nữ vóc người mảnh khảnh, đưa tay ôm nó vào nguc, trúc trắc an ủi: “Phù Hoa sư tỷ lợi hại đến vậy, nhất định có thể cứu hai người kia về, chúng ta trước cứ đi Bách Kiếm Sơn tìm thứ muội muốn, chờ bọn họ tới tìm chúng ta, được không?”
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu hắn dịu giọng an ủi người khác, hắn vừa nói tai vừa đỏ lên, đồng thời còn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Nếu mình nói xong nó còn khóc, mình thật sự kệ nó luôn.”
Cũng may Du Nữ là đứa hiểu chuyện, có mấy lời này của Lục Thanh Không, như bắt được sợi rơm cứu mạng, nó lập tức liều mạng gật đầu: “Ừa, ừa, sư tỷ chắc chắn không có việc gì!”
Lục Thanh Không không tiếng động nhẹ nhõm thở ra, đứng bên tai đỏ lên trước, đi về phía trước, hàm hồ nói: “Đi, chúng ta vào trước.”
Du Nữ nhảy nhót theo, nó cũng là đứa lòng rộng rãi, không ghi thù, Lục Thanh Không hai câu an ủi là nó xóa chuyện ban đầu hắn làm dữ với mình, còn có suy nghĩ “người tốt sẽ an ủi mình”.
Nó chả sợ Lục Thanh Không lạnh lùng chút nào, bước đến cạnh hắn, chớp mắt, mềm mại nói: “Sư huynh, muội có thể nắm tay huynh không?”
Lục Thanh Không lập tức rụt móng vuốt vào tay áo, lạnh mặt, nói: “Không thể.”
Du Nữ thất vọng ngay lập tức, cúi thấp đầu.
Lục Thanh Không đi được mấy bước, đột nhiên cảm thấy lời ban nãy của mình quá cứng nhắc lạnh nhạt, suy nghĩ cả nửa ngày mới quay về phía Du Nữ ở sau, đưa ngón út bé tí, ngại ngùng nói: ” Thì… Dắt… Dắt một chút.” Du Nữ lập tức hoan hô lao đến, bàn tay mềm mại chạm tới ngón út thon dài của Lục Thanh Không, ngửa đầu cười với hắn: “Cám ơn sư huynh!”
Lục Thanh Không tức thì quay đầu đi, tai đỏ như máu, hình như tay chân vung cùng bên mà đi vào trong Bách Kiếm Sơn.
Lối vào Bách Kiếm Sơn nhìn như bộ xương khô của thú lớn có răng nanh to, bên trong một vùng đen đặc, thường có gió “hú hú” qua cửa động vang đến, cực kỳ dọa người.
Lục Thanh Không tính quỷ quyệt, xưa nay là kẻ không sợ trời chẳng sợ đất – À, bây giờ khả năng có thứ làm hắn sợ rồi, là nước mắt của tiểu sư muội, hắn móc từ trong hộp bách bảo trong tay áo ra một cục linh thạch trắng, trên đế khắc chằng chịt trận pháp, bị lòng bàn tay hắn đảo qua, linh thạch lập tức phát ra tia sáng dịu nhẹ, soi sáng xung quanh mình.
Du Nữ đối với những thứ nó thấy mới lạ đều điên cuồng thổi phồng: “Oa! Linh thạch biết phát sáng thật lợi hại, phù chú bên dưới là tự huynh khắc à? Nhỏ như vậy sao huynh khắc lên được, giỏi quá đi.”
Đối với sự tán thưởng của Du Nữ, Lục Thanh Không chả có cảm giác tự hào chút nào – ngay cả phế vật Minh Chúc cố tỏ vẻ Du Nữ còn có thể khen giỏi đủ kiểu, Lục Thanh Không tức thì cảm thấy khen ngợi ảo lòi thế này khỏi có cũng được.
Lục Thanh Không nắm tay Du Nữ, từ từ vào cửa động, cảm giác được gió lạnh âm u quất thẳng vào mặt, dù trời đang ấm áp cũng không khỏi làm hai người rùng mình.
Lục Thanh Không mặt không đổi sắc dẫn Du Nữ đi qua cửa động hẹp, trước mặt bỗng thông thoáng, như là bước vào một không gian khác, ngay cả hơi thở quanh mình cũng thay đổi ngay.
Thứ đầu tiên đập vào ánh mắt hai người là thanh trường kiếm to lớn như chọc trời cắm trên đất, tựa như vị thần đỉnh thiên lập địa, đứng trên cao nhìn xuống trong không gian thật lớn, cho dù thân kiếm quấn đầy xiềng xích thô to cũng không che được kiếm khí(1) mênh mông cuồn cuộn khiến người ta dù chỉ liếc mắt nhìn trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi và sùng kính.
Trên xiềng xích thô to có khắc chằng chịt ngàn vạn pháp trận, không biết pháp trận này được khắc lên từ bao nhiêu năm về trước, có chỗ rỉ sét, bong ra, nhưng vẫn tận trung làm hết chức trách, phát ra tia sáng trắng tím đan xen, vây chặt thanh kiếm âm tà ở Bách Kiếm Sơn.
Mà trên vách núi không thấy điểm dừng là đủ loại binh khí, đủ kiểu dáng cắm nửa mình vào đấy, mũi kiếm phản xạ lại ánh sáng tím trắng trên xiềng xích ở giữa khiến cho toàn bộ không gian nơi đây sáng bừng, rực rỡ lung linh.
Lục Thanh Không là kẻ linh mạch tàn phế, gì cũng không tu được, không khác gì lắm với kẻ không có linh mạch, hắn đứng đối diện kiếm khí cuồn cuộn kia, có cảm giác chân mềm nhũn, xúc động muốn quỳ xuống.
Trái lại, khuôn mặt Du Nữ ngập tràn sự tò mò mà đánh giá thanh kiếm to đứng lặng ở giữa, trong mắt là sự hiếu kỳ và chấn động, không có chút sợ hãi nào.
Không biết nó thấy gì, đột nhiên kéo tay Lục Thanh Không chạy về phía trước, miệng vui sướng nói: “Sư huynh, sư huynh, mau tới xem này!”
Lục Thanh Không hắn suýt bị kéo ngã, nhưng lần này may có nó kéo Lục Thanh Không ra khỏi trạng thái bị kiếm khí làm kinh sợ, thân thể cứng đờ nháy mắt có thể cử động lại.
Chỗ Du Nữ để ý đến là khối đá dưới thanh kiếm đứng lặng kia, trên mặt khắc ba chữ “Bách Kiếm Sơn” rồng bay phượng múa, cơ mà không biết có phải ảo giác của Lục Thanh Không hay không, hắn cứ thấy nét ngang của chữ “Bách(2)” có chút kì quái.
Lục Thanh Không kiềm lòng không đặng mà đưa tay sờ vào, nhưng còn chưa chạm tới, chữ “Bách” hơi vặn vẹo, chớp mắt biến ra ảo giác thành khuôn mặt người quỷ quái, miệng mở to, phát ra âm thanh khàn khàn: “Trả… Trả cho ta… Cạch cạch…”
Du Nữ: “A a a!”
Lục Thanh Không: “…”
Lục Thanh Không nhanh tay rụt về, lui về sau mấy bước mới đứng vững lại, mặc dù nói lá gan hắn lớn, tính hắn kỳ dị, nhưng mà đột nhiên trên tảng đá hiện ra mặt người như thể, hắn cũng không tránh khỏi run run.
Nghe tiếng Du Nữ còn đang kêu thảm thiết, hắn mới ổn định lại, lần nữa bưng lên bộ dáng sư huynh ổn trọng, bảo vệ Du Nữ ở phía sau.
Khuôn mặt đó còn đang cố sống cố ch3t há miệng, trong miệng còn phát ra lời nói lộn xộn.
Lục Thanh Không hít sâu một hơi, vỗ về tay Du Nữ mới đánh bạo đi lên trước một bước, lúc này, khuôn mặt người kia mới miễn cưỡng nói được một câu hoàn chỉnh.
“Trả… đồ… của ta… lại… lại đây.”
– —
(1) Kiếm khí: Ánh sáng của kiếm
(2) Bách: 百