Chu Phụ Tuyết vừa ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ kia của Minh Chúc.
Một tay Minh Chúc nắm lấy chuôi kiếm trên vách đá, một tay tóm chặt Chu Phụ Tuyết, đang cố hết sức kéo nó lên, lúc này thấy nó tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt mới hiện lên nét cười, dịu dàng nói: “Không có gì đâu, hà, sư huynh kéo đệ lên ngay.”
Không biết hai người rơi xuống đã bao lâu, vực sâu dưới chân không ngừng quất ra hơi lạnh thấu xương làm Chu Phụ Tuyết không khỏi run lên.
Minh Chúc vẫn luôn nghĩ cách kéo nó lên nhưng không biết do không đủ sức hay sao, thử nhiều lần đều không có kết quả, hắn miễn cưỡng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có huynh ở đây mà, huynh nhất định không buông tay.”
Kỳ lạ là trong hiểm cảnh sắp ngã ch3t tới nơi, Chu Phụ Tuyết thế mà không ngờ đến lại chẳng sợ chút nào, cứ như trong bất kỳ hiểm cảnh nào, chỉ cần có người đưa tay về phía nó, khiến nó cảm thấy có thể dựa vào là nó có thể không sợ gì cả.
Nó thuận theo, gật đầu, ánh mắt đảo qua, bấy giờ mới phát hiện cánh tay đang nắm chuôi kiếm của Minh Chúc toàn là máu tươi, tay áo trắng bị nhuộm đỏ một mảng, còn đang rơi từng giọt tí tách.
Chu Phụ Tuyết cả kinh: “Sư huynh, tay của huynh?”
Minh Chúc lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, theo tầm mắt Chu Phụ Tuyết nhìn về phía cánh tay đang treo của mình, thấy cánh tay máu chảy đầm đìa chính hắn như cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã “ây da” một tiếng, mặt đầy thống khổ nói: “Đau ch3t huynh rồi, ngón tay ngọc ngà thon dài sắp hỏng mất, sư huynh đây lại mất đi một điểm hấp dẫn các tiểu tỷ tỷ…”
Tư thái biến đổi sắc mặt trong nháy mắt của hắn quá mức kỳ dị, tuy là trong lòng Chu Phụ Tuyết lo lắng cho hắn không thôi nhưng vẫn nhìn ra chút dấu vết.
Vết thương nghiêm trọng như vậy chính hắn phát hiện mới đúng, tại sao lại trở thành Chu Phụ Tuyết nhắc tới hắn mới bỗng chú ý đến.
Hai người treo lơ lửng nửa ngày, rất nhanh Minh Chúc bắt đầu chống đỡ không nổi, hơi run lên, hắn chau này, mặt như đưa đám nói: “Sư đệ, xin lỗi, khả năng sư huynh sắp buông tay.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Mới đầu Chu Phụ Tuyết cho là hắn nói đùa, nhưng lời vừa dứt, nó đã cảm giác bàn tay Minh Chúc nắm mình hình như nới lỏng ra, tiếp đó, Minh Chúc hồi nãy còn nói sẽ không buông tay cúi đầu, cười chua xót với nó: “Sư đệ, bảo trọng nha.”
Nói xong, hắn nhẹ buông tay, Chu Phụ Tuyết rơi thẳng xuống bóng đêm phía dưới.
Khi Chu Phụ Tuyết đang trên đường rơi, mặt vẫn như cũ đầy vẻ mờ mịt, nó không thể tin được mình cách Minh Chúc ngày một xa, không hiểu nổi người nọ mới khắc trước còn thề son sắt hứa hẹn bảo vệ nó, ngay khắc sau lại nhẹ nhàng thả nó xuống.
Cọng rơm cứu mạng trong tuyệt cảnh bị cắt đứt không chút thương tiếc, cả người Chu Phụ Tuyết rét run, chỉ cảm thấy máu trong người như bị đông lạnh, đau tới thở không thông.
Trong hốc mắt như có nước mắt tràn ra, nhưng rất nhanh bị lực rơi xuống thổi bay ngược vào không trung, trong tiếng gió thét vào chỉ nghe được tiếng nghẹn ngào mỏng manh.
Ngay khi lòng nó ngập tràn sự tuyệt vọng, đột nhiên cảm nhận được luồng nóng cháy thoát ra khỏi người từ giữa mày, kế đó một đóa sen đỏ thật lớn xuất hiện giữa không trung, bao lấy cả người Chu Phụ Tuyết vào bên trong, làm giảm lực rơi của nó, chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Trong sự hoảng hốt, Chu Phụ Tuyết nghe được tiếng thở dài mong manh, kế đó đóa sen đỏ trước mắt nhanh chóng héo khô, tiêu tán, ở bên cạnh nó tan thành chấm sáng đỏ, rơi xuống đất thành từng đóa sen mờ ảo.
Chu Phụ Tuyết che lại chỗ phát nóng giữa mày, vẻ mặt bừng tỉnh, chỗ giữa mày này hình như là nơi Minh Chúc điểm luồng linh lực vào hồi nó mới lên núi Nhật Chiếu, lúc ấy Minh Chúc vẻ mặt không đáng tin nói là quà gặp mặt, vốn Chu Phụ Tuyết không để trong lòng, không ngờ thời khắc mấu chốt lại cứu mình một mạng.
Chẳng lẽ ban nãy Minh Chúc nghĩ đến bảo mệnh phù này mới thả mình rơi xuống sao?
Nghĩ như vậy, trái tim héo khô đến ch3t lúc đầu của Chu Phụ Tuyết lại như cây khô gặp xuân về, tươi tắn sống dậy.
Nó ngồi dậy từ mặt đất, sen đỏ dưới chân đã tiêu tán toàn bộ, quanh mình là một khoảng u ám mông lung, trong bóng đen, cái gì cũng không có, cảm giác mất kiểm soát làm lòng người sinh ra sợ hãi.
Chu Phụ Tuyết còn đang nghĩ làm sao bò lên trên tìm Minh Chúc, bên tai đã vang lên tiếng bước chân, trong lòng bàn tay Minh Chúc là một đóa sen phát sáng, chầm chậm đi qua chỗ nó.
Chu Phụ Tuyết sửng sốt, lập tức bước lên đón: “Đại sư huynh.”
Sắc mặt Minh Chúc trắng bệch, có chút đáng sợ, miễn cưỡng cười một tiếng, đưa tay xoa đầu Chu Phụ Tuyết, có lòng không có sức nói: “Ngã không đau chứ?”
Chu Phụ Tuyết lắc đầu: “Đệ không sao, tay huynh sao rồi?”
Nó cảm giác được mùi máu trên người Minh Chúc nặng hơn, vội vàng cầm tay hắn, nhìn đến bàn tay máu thịt lẫn lộn như lộ cả xương trắng: “Sao lại nghiêm trọng vậy? Đau không?”
Hỏi xong nó mới nhận ra mình hỏi thừa. Ngày thường Minh Chúc là kẻ rách xíu da cũng kêu la nửa ngày, bây giờ máu thịt đều lẫn cả, đối với hắn mà nói khác gì bị thương thoi thóp sắp chầu trời kia chứ.
Minh Chúc đưa tay cởi áo ngoài, quấn lung tung lên tay, thoạt nhìn đau không ít, nhe răng trợn mắt nói: “Chuyến này về huynh sẽ tìm sư phụ kể công một chặp mới được, vết thương này… shh, đủ cho huynh nghỉ dưỡng một năm. À đúng rồi, nể tình vết thương của huynh nặng thế, xin đệ đừng có ngày nào cũng lôi huynh lên lớp sáng nữa.”
Chu Phụ Tuyết lập tức dở khóc dở cười: “Lúc này là lúc nào rồi mà huynh còn nghĩ mấy việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi đó chứ?”
Chu Phụ Tuyết dìu hắn tìm hòn đá ngồi xuống, nhìn khoảng tối tăm quanh mình, hỏi: “Chỗ này là chỗ nào, chúng ta vào Bách Kiếm Sơn rồi ư?”
Minh Chúc để đóa sen trong lòng bàn tay sang một bên, đưa tay tùy ý chụp ra, sờ ngay tới một thanh kiếm rỉ sét, đôi mắt hắn hơi trầm xuống, thần sắc nghiêm nghị: “Không, chỗ này không phải Bách Kiếm Sơn.”
Chu Phụ Tuyết nghi hoặc nhìn hắn.
Minh Chúc cũng không giải thích nhiều, hắn nhặt sen lên lòng bàn tay, dẫn theo Chu Phụ Tuyết đi lên phía trước một lúc, trước mặt bỗng thông suốt rộng ra, tia sáng tím trắng soi rọi cả vách núi.
Một thanh trường kiếm thật to cắm ở đỉnh vách núi, chuôi kiếm nhô giữa trời, bốn phía ngập tràn kiếm khí đen lượn lờ xuyên qua mũi kiếm, gào rít vang vọng cả không gian.
Minh Chúc dập tắt đóa sen nơi lòng bàn tay, đi đến bên vách núi – lấy món binh khí trên vách núi cắm đầy binh khí, chuôi đao hướng ra.
Minh Chúc nhẹ giọng nói: “Chỗ này là Phế Kiếm Trủng.”
Bách Kiếm Sơn trước sau hai mặt. Mặt trước người thường cũng có thể vào, có thể tùy ý tìm binh khí nhận chủ, mà mặt sau là nơi vực sâu vạn trượng, thanh kiếm to lớn c4m vào vách núi, binh khí cũ tàn phế không có khí linh bị vứt bỏ, chuôi kiếm khảm vào vách tường, mũi kiếm quay ra ngoài, tất là binh khí phế thải không thể nhận chủ.
Bên trong Phế Kiếm Trủng là chốn về của mỗi món binh khí sau khi bị chủ nhân vứt bỏ, phần lớn bọn chúng tiêu tán hết khí linh, nhưng trên binh khí vẫn như cũ, còn sót lại vong linh của kẻ ch3t dưới kiếm được bồi đắp hàng năm.
Vong linh hấp thu khí âm tà của thanh kiếm to, hóa thành lệ quỷ sống nhờ trong binh khí phế nát, một khi xuất thế liền trở thành thứ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Trước khi bọn họ đến đây, Quy Ninh chân nhân ngàn vạn dặn dò không thể lội vào Phế Kiếm Trủng nguy hiểm, chỉ là không ngờ đến, hai người còn chưa vào Bách Kiếm Sơn thì đã gặp cảnh trời xui đất khiến rơi vào Phế Kiếm Trủng tránh còn không kịp này.
Nhất thời Minh Chúc không biết nên khóc hay nên cười.
Chu Phụ Tuyết nhìn vách núi cắm chằng chịt kiếm quanh mình, nhất thời chỉ thấy da đầu tê dại, nó kéo quần áo Minh Chúc, đang định nói chuyện bỗng cảm thấy tay mình dinh dính, đưa tay xem thử thì thấy đầy máu tươi.
Chu Phụ Tuyết nhăn mày, như bị quỷ thần sai khiến mà nhìn vào lưng Minh Chúc, vừa nhìn thì hoảng sợ khi nhận ra không biết từ khi nào, cả lưng Minh Chúc đều là máu.
Chu Phụ Tuyết gần như thất thanh: “Sư huynh!”
Vết thương sau lưng Minh Chúc vừa nhìn đã thấy có được một lúc rồi, máu vẫn luôn nhỏ xuống theo quần áo, suýt nhuộm đẫm quần áo hắn.
Ban nãy Minh Chúc vẫn luôn đứng ngang nó nên nhất thời không để ý đến thảm trạng vết thương sau lưng hắn.
Sắc mặt Minh Chúc trắng bệch, môi không còn chút máu nào, hình như không rõ lắm vì sao Chu Phụ Tuyết gấp gáp kêu mình, còn tưởng là nó sợ nên phồng má giả làm người mập mà trưng ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, mỉm cười trấn an nó: “Đừng sợ, đừng sợ, ha, sở dĩ Phế Kiếm Trủng bị người bên ngoài nói đáng sợ như vậy là vì thanh kiếm chính giữa kia có quá nhiều lệ quỷ ở đó, chỉ cần chúng ta không chủ động trêu chọc, chắn chắn bọn họ cũng không làm khó chúng ta, chúng ta quay lại chỗ mình rơi xuống trước đi, Phù Hoa sư tỷ của đệ chắc sẽ đến tìm chúng ta.”
Hắn dong dài an ủi Chu Phụ Tuyết lại phát hiện đứa trẻ kia không hề có cảm giác được an ủi, ngược lại vành mắt còn đỏ lên.
Minh Chúc không chịu nổi nhất là có người khóc trước mặt mình, vội đầu hàng mà dỗ nó: “Không phải nói không sao à? Sao còn khóc thế? Đừng sợ nha, có sư huynh ở đây nè.”
Chu Phụ Tuyết dùng sức dụi mắt, lạnh lùng nói: “Huynh không cảm thấy đau sao?”
Minh Chúc lập tức ôm tay, r3n rỉ: “Đau! Sao mà không đau được? Đau gần ch3t nè, hay là đệ thổi cho sư huynh đi? Thổi thổi là hết đau.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Chu Phụ Tuyết hận nhất là kẻ coi nó là con nít mà dụ, hận nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Sau lưng huynh bị thương nặng đến vậy, máu chảy sắp cạn rồi, huynh không phát giác ư?”
Minh Chúc đưa tay sờ sau lưng mình một lượt, quả nhiên sờ ra một tay máu tươi.
Hắn rõ ràng ngẩn ra khiến Chu Phụ Tuyết nháy mắt tóm được dấu vết, không đợi Minh Chúc giả vờ đau đớn đã hỏi tới ngay: “Huynh vốn không hề cảm thấy đau đúng không? Đừng gạt ta! Ta không phải đứa con nít.”
Minh Chúc bị nó làm cho nghẹn ứ một hơi, không biết trả lời sao cho ổn, mà đồng thời trong lòng cũng thở ngắn than dài: “Làm sao mà con nít càng ngày càng khó dắt theo? Vậy mà còn to gan lớn mật thẩm vấn đại sư huynh, thật là được chiều riết mà hất mặt lên trời.”
Minh Chúc mất máu quá nhiều, trước mắt cứ tối sầm từng cơn, không còn tinh thần hay sức lực nói dối, đành thuận miệng đáp lấy lệ: “Không phải máu của huynh, là ban nãy huynh giết người, lăn một vòng trên đất nên bị dính vào.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Chu Phụ Tuyết giận tới mắt đỏ ngầu, hận không thể đánh hắn một trận.