Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À? - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?


Chương 27


Trời tảng sáng, nắng sớm nhạt nhòa.

Minh Chúc khó có được giấc ngủ ngon, lúc tỉnh lại, hắn đã ngủ đến dại cả người, ngồi trên giường cả buổi mới tìm lại được tinh thần.

Bên ngoài vang đến tiếng bàn đĩa va chạm, còn có mùi điểm tâm theo gió thổi bay qua cửa sổ.

Minh Chúc khoác bừa áo quần, đầu bù tóc rối quần áo không chỉnh tề đẩy cửa ra – lôi thôi luộm thuộm thế mà hắn còn dám ra khỏi cửa thì chắc là còn chưa tỉnh ngủ, nhầm nơi này là núi Nhật Chiếu rồi. 

Nên hắn vừa mở cửa, cào tóc ngẩng đầu đã thấy khắp nhà là các thiếu nữ dung mạo như ngọc, nhan sắc rực rỡ(1) – ai cũng một thân áo trắng, uyển chuyển nhu mì, có người đang bày thức ăn, có người ôm nước, nhất cử nhất động đều là vẻ dịu dàng đẹp đẽ dính ch3t người Minh Chúc yêu nhất.

Minh Chúc: “…”

Chẳng đợi hắn phản ứng lại, các thiếu nữ thấy hắn cả rồi, không hẹn mà cùng nhau dừng lại động tác trong tay, hơi cúi người nói: “Minh Chúc công tử.”

Nết của hắn là cho dù đầu bù tóc rối cũng không thẹn thùng, biết nghe lời hay, cong môi cười, nói: “Chà, các vị sớm thế.”

Mấy thiếu nữ che miệng cười khẽ, uyển chuyển nhẹ nhàng bước qua, nói: “Tiểu thiếu gia bảo chúng ta chờ Minh Chúc công tử rửa mặt, thay y phục.”

Đôi mắt Minh Chúc cong cong, nói liến thoắng: “Được được được, thay thay thay.”

Ngay khi Thẩm Hồng Xuyên đã sửa soạn xong chuyện ra ngoài, đẩy cửa vào, thấy Minh Chúc đã thay quần áo rồi, lúc này đang ngồi bên bàn, ý cười ngập khuôn mặt để cho các thiếu nữ thùy mị xinh đẹp cạnh bên đút điểm tâm cho mình, trên mặt nở nụ cười như hoa.

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Minh Chúc ghé tai thiếu nữ, không biết nói lời đáng thẹn nào, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ vụt hiện ra tia hồng nhạt, có chút giận dỗi nói: “Công tử!”

Minh Chúc cười to ha ha.

Thẩm Hồng Xuyên ho khan một tiếng, mấy thiếu nữ vội hành lễ với hắn, hắn bước nhanh lên, tùy ý vung tay: “Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa.”

Còn không đi nữa, bữa này không biết phải ăn đến khi nào.

Đợi tới khi người hắn đuổi đi cả rồi, Thẩm Hồng Xuyên mới sán lại ngồi gần Minh Chúc, cười nhạt, nói: “Sư huynh, mấy món này có vừa ý không?”

Minh Chúc đẩy đẩy điểm tâm qua bên, giữa mày lộ ra chút ghét bỏ – một khi chẳng còn các thiếu nữ ôn hương noãn ngọc(2) đút cho, hắn chẳng còn hứng thú gì, nói: “Không ăn, chúng ta đến Văn Phong Lâu đi.”

Thẩm Hồng Xuyên vội giữ hắn lại: “Đừng mà, giờ còn sớm, ngồi chút nữa đi.”

Minh Chúc nghe thế mới ngồi lại, tùy ý nhìn một bàn đầy điểm tâm đẹp đẽ, hình như nhớ tới gì đó, trầm tư nói với Thẩm Hồng Xuyên: “Hồng Xuyên, huynh hỏi đệ một chuyện, đệ nhất định phải trả lời thật cho huynh, không được có nửa câu lừa gạt.”

Thẩm Hồng Xuyên: “Hồng Xuyên nói rồi, tuyệt đối không lừa gạt sư huynh bất kỳ điều gì.”

Giọng điệu hắn thập phần thật tình thiết tha, thiếu điều giơ tay thề thốt để bày tỏ lòng thành.

Minh Chúc nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Huynh béo không?”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Minh Chúc ở trên ghế đứng lên, hơi dang tay, xoay hai vòng trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, quần áo tung bay, ống tay áo to rộng, vạt áo trên có thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng như bay theo: “Đệ nhìn huynh một cái, huynh có béo không? Eo? Vai? Hay là chân?”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Minh Chúc nhéo mặt mình, nhăn mày nói: “Không lẽ là mặt? Không phải chứ? Huynh nhìn đâu có khác gì, ôi, Hồng Xuyên? Đệ nói xem.”

Quần áo tắm táp thay đổi của Minh Chúc đều ở trong vật trữ của Chu Phụ Tuyết, Thẩm Hồng Xuyên cũng lười qua lấy, suốt đêm cho người may mấy bộ xiêm y cho hắn, lúc này Minh Chúc khoác lên cả người là áo đỏ như lửa rực, cổ áo, tay áo với vạt áo tất cả đều dùng chỉ vàng thêu từng mảng to hoa hải đường yêu kiều, đẹp đẽ, lãng phí đến cực điểm, vai rộng eo thon, dáng người cao lớn, bộ dáng khôi ngô, tao nhã, chỗ nào chạm đến mép của béo?

Thẩm Hồng Xuyên đánh giá trên dưới nửa ngày, nói: “Béo? Vì sao sư huynh cảm thấy mình béo? Theo đệ thì sư huynh quá gầy, chẳng khác gì bảy năm trước, vẫn phải ăn nhiều đồ ngon cho có tí da thịt.”

Minh Chúc bán tín bán nghi: “… Phải không đấy?”

Mắt Thẩm Hồng Xuyên tối sầm ngay, con người Minh Chúc không nóng chẳng lạnh, nếu không phải chuyện lớn, thường người ta nói cái gì hắn tin cái đấy, nói dễ nghe thì là tùy ý, nói khó nghe chính là lười nhác, trước kia Thẩm Hồng Xuyên lớn lên cạnh hắn, chưa bao giờ bị hắn nghi ngờ hỏi lại – dù cho chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.

Thẩm Hồng Xuyên kéo tay áo Minh Chúc, kéo đến cạnh mình, không chút để ý sửa lại ngọc bội trên eo hắn, trên mặt là nụ cười không hài lòng: “Đến đệ sư huynh cũng không tin à?”

Minh Chúc không nhìn thấy lệ khí thuộc về ma tu quay cuồng trong mắt Thẩm Hồng Xuyên, xoay người nhón mấy khối điểm tâm bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Không béo là huynh yên tâm rồi, chờ chúng ta đi Văn Phong Lâu về, nhất định phải tìm chỗ ăn một bữa.”

Ngón tay Thẩm Hồng Xuyên tùy ý gõ gõ lên bàn gỗ, dịu dàng nói: “Được.”

Hai người ăn qua loa rồi, lúc ra ngoài, Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết đã đứng chờ ngoài này từ lâu, nhìn họn họ ra đến, Chu Phụ Tuyết lập tức bước tới, nói: “Sư huynh.”

Minh Chúc “chà” một tiếng: “Sớm thế này.”

Thẩm Hồng Xuyên đứng phía sau, cả người áo xanh, hoa văn trên áo vậy mà y hệt loại trên người Minh Chúc, đeo mặt nạ che nửa mặt, ôn hòa nhã nhặn khép tay áo.

Lục Thanh Không nhìn Minh Chúc ăn bận kiểu mời ong gọi bướm, nhíu mày: “Ngươi để hắn như vầy ra ngoài? Thành Duyệt Ngọc nhiều người như thế, ngươi không sợ hắn bị người ta ăn à?”

Thẩm Hồng Xuyên nói: “Đi có cái Văn Phong Lâu mà thôi, ngồi xe ngựa một chút là đến, làm gì có ai có cơ hội nhìn thấy huynh ấy?”

Lục Thanh Không mặt mày xanh lét: “Ngươi cảm thấy hắn là lần đầu tới thành Duyệt Ngọc, sẽ thành thật ngồi trong xe ngựa à?”

Quả nhiên bên này hắn vừa dứt lời, bên kia Minh Chúc quay sang nói với Thẩm Hồng Xuyên: “Hồng Xuyên, hoa hải đường hình như nở cả rồi, chúng ta vừa đi vừa ngắm hoa đi.”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Lục Thanh Không nói: “Ngươi xem xem phải không?”

Thẩm Hồng Xuyên gật đầu với Minh Chúc, cười nói: “Được à.”

Lục Thanh Không vội nói: “Ngươi điên rồi?”

Thẩm Hồng Xuyên tính hết cả rồi, nói: “Không cần lo lắng, hơn nữa ở thành Duyệt Ngọc ai dám động vào Thẩm gia ta, huynh chỉ cần ở bên trông coi sẽ không ai không cần mạng mà chủ động trêu ghẹo huynh ấy.”

Lục Thanh Không rầu rĩ nói: “Ta không nói cái này.”

“Hửm?”

Lục Thanh Không chỉ chỉ sang bên, nói: “Ta không nói người khác trêu ghẹo huynh ấy mà là huynh ấy…”

Thẩm Hồng Xuyên thuận thế nhìn sang đã thấy dưới bậc thềm đá chỗ Minh Chúc không biết từ khi nào đã có một đám đàn ông vây quanh, mà Minh Chúc cười cười đứng trước mặt họ, đặt ngón tay lên môi, như hoa khôi búng tay bắn r4, đám đàn ông bị sắc đẹp mê mẩn hoặc lập tức phát ra tiếng thở nhỏ.

Chu Phụ Tuyết bên cạnh liều mình lôi kéo Minh Chúc: “Sư huynh, sư huynh! Mấy người đó toàn là nam!”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Lục Thanh Không sâu kín nói tiếp nửa câu sau: “… mà là hắn chủ động trêu ghẹo người ta.”

Thẩm Hồng Xuyên: “…”

Minh Chúc: “Ha ha ha ha!”

Chu Phụ Tuyết: “Sư huynhhhhhh!”

Thẩm Hồng Xuyên nhịn không được nữa, đi nhanh tới mấy bước, đưa tay tháo mặt nạ đeo lên khuôn mặt hại nước hại dân của Minh Chúc, cùng lúc đó, hắn hơi quay đầu, tựa như dùng đôi ma đồng đỏ như máu quét một lượt, đám người vây xem nháy mắt tan tác như ong vỡ tổ.

Minh Chúc tiếc vô cùng: “Ê, đừng mà, huynh chơi chưa đủ mà.”

Thẩm Hồng Xuyên nói nhỏ vào tai hắn: “Huynh còn muốn tới Văn Phong Lâu không?”

Minh Chúc an phận ngay.

Văn Phong Lâu tọa lạc ở cuối đường chính thành Duyệt Ngọc, là cao lầu cao tít trong mây, ngọc lệnh tình báo khắp Ngũ Châu, thư tịch hồ sơ, chỉ cần là có liên quan tin tức, tất cả đều là từ đây truyền ra.

Nghe nói 35 tầng lầu cao quanh năm đèn đuốc sáng thâu đêm, những năm qua, đèn trên tầng cao chưa bao giờ tắt, cho dù đang đêm cũng có kẻ tới lui, lâu dần, Văn Phong Lâu được người xưng là “Bất Dạ Lâu”, trở thành bảng chỉ đường đệ nhất thành Duyệt Ngọc.

Minh Chúc theo Thẩm Hồng Xuyên đi suốt một đường, đeo mặt nạ rồi nên chả còn cách nào để trêu đùa linh tinh, đành đổi cách thành lăn lộn vào hoa hải đường ven đường, một hồi như thế trên đầu hắn cắm đầy những cành hoa đỏ thắm rực rỡ, đỏm dáng không chịu được.

Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không đều thấy mất mặt, dồn dập né xa hắn tám trượng(3) để tránh ánh nhìn phức tạp của người qua đường, làm bộ không quen kẻ kia.

Cơ mà Thẩm Hồng Xuyên không như thế, bộ da mặt dày cui của hắn do Minh Chúc đích thân truyền cho, dù bị người qua đường chỉ trỏ, mặt hắn vẫn không đổi sắc, còn giúp Minh Chúc lựa xem cành hoa nào nhiều cánh, cài lên đầu góc nào mới đẹp, rồ dại quá thể.

Từ sau khi Thẩm Hồng Xuyên đến, quan hệ giữa Lục Thanh Không và Chu Phụ Tuyết không giống trước kia toàn mùi thuốc súng, cứ như có kẻ mình chán ghét coi thường hơn rồi, cả hai không hẹn mà cùng thống nhất chiến tuyến, nói chuyện cũng không cay nghiệt như trước nữa.

Lục Thanh Không nhìn hai kẻ lôi kéo nhau trước mặt mình, đi tới trước mặt Chu Phụ Tuyết, thấp giọng: “Năm đó, lúc Thất sư huynh còn ở núi Nhật Chiếu cũng ở Văn Huyền cư, ở gần đại sư huynh, tình cảm vẫn luôn rất tốt, ta nghe được nhiều sư huynh đệ đều đồn nhau, hai người bọn họ…”

Mấy chữ sau bị hắn hạ xuống cực thấp, mấp máy trong kẽ môi, Chu Phụ Tuyết nghe không rõ lắm nhưng cũng đại khái biết là gì, hắn hơi nhướng mày, nói: “Thực tế thì sao?”

Lục Thanh Không nhanh chóng trả lời: “Lời đồn tất nhiên là giả, thực tế thì con người Thất sư huynh không bình thường lắm.”

Thật ra Chu Phụ Tuyết đã nhìn ra chuyện này, đôi môi keo kiệt hé ra nụ cười lạnh lẽo.

“Năm đó khi hắn được đưa tới núi Nhật Chiếu, mới có bây lớn, người cực kỳ giữ đồ ăn, hễ là thứ hắn coi trọng, đụng qua rồi đều không chấp nhận ai chạm đến, một khi động tới hắn sẽ bạo nổ ngay.” Lục Thanh Không nói, “Tự hắn tính cách có vấn đề, trời sinh xương cốt phản nghịch, tính tình kỳ quái, người sáng mắt đều rõ hắn tu ma chỉ là chuyện sớm muộn, Thẩm gia gửi hắn đến Nhật Chiếu cũng là có ý muốn bẻ hắn về chính đạo, tiếc là…”

Chu Phụ Tuyết nhìn Thẩm Hồng Xuyên cài hoa cho Minh Chúc cách đấy không xa, hiểu ra: “Cho nên hắn coi đại sư huynh là đồ mình sở hữu rồi?”

Lục Thanh Không gật đầu: “Đừng nhìn bộ dáng ôn tồn lễ độ của hắn lúc này, một khi trở mặt, trừ đại sư huynh ra không ai ngăn được hắn, tối hôm qua không phải ví dụ hay sao?”

Quả thật nếu không phải đêm qua Minh Chúc bị đánh thức ra xem thử, đôi mắt Chu Phụ Tuyết thật sự có khả năng bị Thẩm Hồng Xuyên đang phát rồ khoét mất.

– —

(1) Nguyên văn là Ngọc mạo thiều nhan, ở đây là xinh đẹp, mỹ miều.

(2) Ôn hương noãn ngọc: chỉ người con gái xinh đẹp dịu dàng 

(3) Trượng: khoảng 3,33 mét

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN