Như thế một hồi, mọi người rốt cuộc cũng tới Văn Phong Lâu trong truyền thuyết kia.
Văn Phong Lâu quả như lời đồn, cao ngất trong mây, mỗi tầng trên đó đều có người bôn ba tới lui, nhìn lên trên, mái cong treo vô số trản đèn lưu ly, đuôi đèn treo ngọc leng keng, gặp gió va nhau phát ra tiếng vang trong trẻo nối thành chuỗi thật êm tai.
Mà trên xương sống mỗi tầng thế mà là thú Ly Vẫn(1) vùng lên bên trên, há mồm ngốn mây nhả hơi nước, đuôi bị kiếm sắc cố định, như yêu thú bị kiếm đóng đinh ch3t vào mái hiên vậy.
Minh Chúc nhìn Ly Vẫn không ngừng vùng lên như muốn đào ra, “chậc” một tiếng, “Này là sống thú(2) à?”
Thẩm Hồng Xuyên sửa sang lại đầu tóc cài hoa của Minh Chúc, không để tâm, đáp: “Không hẳn, người thường thêm sống thú trước nay đều là chạm đá khắc ngọc, ai lại dùng đồ thật bao giờ, mấy con này chỉ là bị cố định lại đây coi như linh thú trấn lâu, bảo hộ bình an thôi, đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi thẳng lên tầng ba mươi đi.”
Hắn nói, đưa Minh Chúc hòa vào dòng người chen lấn nhau ở Văn Phong Lâu.
Văn Phong Lâu nơi nơi đều là kẻ tới mua tin tình báo, có già có trẻ, có kẻ thấp cổ bé họng mà cũng có người quần là áo lụa, chẳng riêng một ai, bọn họ đem theo bao bao tinh thạch nặng trĩu xếp hàng trong Văn Phong Lâu đầy vàng, đổi lấy tờ giấy mỏng, hài lòng rời đi.
Sau khi Minh Chúc vào rồi cứ ngó khắp đông tây, tò mò không chịu được.
Thẩm Hồng Xuyên tới sau hai người kia, hờ hững nói: “Được rồi, huynh đưa sư huynh đi lấy tin, các đệ tùy ý chơi ở Văn Phong Lâu đi, chú ý đừng gây chuyện, gây chuyện rồi thì đừng nói là quen huynh.”
“…” Lục Thanh Không không còn gì để nói, trợn trắng nhìn hắn.
Chu Phụ Tuyết nhíu mày: “Đại sư huynh không đi cùng bọn đệ à?”
Mặt Thẩm Hồng Xuyên lập tức tối sầm.
Minh Chúc mỉm cười, sờ đầu tóc mềm mại của Chu Phụ Tuyết, nói: “Sư huynh có chuyện quan trọng phải đi làm, không phải các đệ cũng có việc ở Văn Phong Lâu à? Chúng ta trước chia ra làm việc, làm xong lát sau gặp ở cửa, đến lúc đó Thất sư huynh đệ sẽ dẫn chúng ta đi ăn bữa ngon, nhé, được không?”
Xưa nay Minh Chúc nói gì Chu Phụ Tuyết đều nghe nấy, nghe hắn nói vậy thì lập tức gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo rộng của Minh Chúc, nghĩ nghĩ lại lắc nhẹ hai cái, như trẻ con ngày thường làm nũng: “Vậy sư huynh mọi chuyện phải cẩn thận.”
Lòng Minh Chúc như bị động tác này làm mềm lòng, vội đáp ứng: “Nhất nhất nhất định sẽ để ý.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Phụ Tuyết mới keo kiệt để lộ nét cười.
Thẩm Hồng Xuyên thờ ơ lạnh nhạt kế bên, nhìn bọn họ dây dưa không dứt mà tạm biệt nhau mới ấn vai Minh Chúc, động tác dịu dàng, nói: “Sư huynh, đi thôi, lâu chủ không dễ gì đợi người đâu.”
Minh Chúc nói: “Được được được, đi.”
Nói xong thì cùng Thẩm Hồng Xuyên đi vào trong hành lang dài cạnh bên.
Lục Thanh Không nhìn thân ảnh hai người rời đi, không biết nghĩ gì đột nhiên nhăn mày: “Không đúng lắm?”
Chu Phụ Tuyết nói: “Cái gì không đúng lắm?”
Lục Thanh Không nói: “Trước kia ta từng tra tin tức của Văn Phong Lâu, trừ phi là chuyện liên quan ma tu đại năng, lâu chủ Văn Phong Lâu mới tiếp khách quý ở tầng ba mươi, mà bọn họ mới nãy nói muốn tới tầng ba mươi…”
Chu Phụ Tuyết nghĩ tới câu Thẩm Hồng Xuyên nói khi nãy, nhăn mày theo: “Bọn họ muốn tra chuyện ma tu?”
Sắc mặt Lục Thanh Không ngưng trọng, nhưng hiềm là tầng ba mươi nào phải nơi kẻ nhỏ bé như bọn họ có thể vào, dù tò mò cũng chỉ có thể kiềm chế, phải chờ Minh Chúc quay lại để hỏi vậy.
Minh Chúc được hai người kia lo lắng lại một bộ không tim không phổi đi theo sau Thẩm Hồng Xuyên nhìn khắp nơi, miệng lải nhải: “Lầu cao thế này, rốt cuộc là xây kiểu gì, đệ nói coi cái tháp Linh Lung đồ bỏ của núi Nhật Chiếu chúng ta cũng cao lắm có mười tầng à, gió thổi qua còn lung lay như sắp đổ, mỗi lần đi tới dưới tháp huynh đều sợ sẽ bị ngã đè luôn. À đúng rồi, chúng ta lên kiểu gì, ngự kiếm hả?”
Hăn nói xong sắc mặt khó coi ngay, đau khổ che dạ dày: “Không phải chứ?”
Thẩm Hồng Xuyên vẫn luôn kiên nhẫn nghe hắn dông dài, không chút nào bất mãn, nghe vậy cười khẽ một cái, nói: “Hắn nhiên không phải.”
Hai người vừa đi tới cuối hành lang, Thẩm Hồng Xuyên quen tay quen lối đẩy cửa ra, ngọc lệnh trên cổ tay lóe lên, dựng thành kết giới, vây lấy hai người vào trong.
Minh Chúc thấy trước mắt nhoáng một cái, cảnh tượng quanh mình thay đổi cả, tựa như di dời không gian.
Lúc này hai người đã vào một căn phòng bốn phía tường đều là quyển trục(3), Minh Chúc ngẩng đầu liếc nhìn, thấy đỉnh đầu vậy mà cũng toàn là quyển trục bị kết giới vô hình bao phủ treo bên trên, gió thổi còn hơi lay.
Thẩm Hồng Xuyên vỗ tay Minh Chúc, nói: “Sư huynh, đó là lâu chủ Văn Phong Lâu.”
Minh Chúc thu hồi ánh mắt đang nhìn xung quanh lại, nương theo tầm mắt Thẩm Hồng Xuyên, thấy một người con gái áo lam ngồi chỗ mớ quyển trục cao bằng một người đang hí hoáy viết.
Nàng ta đọc cực nhanh, cứ như liếc mắt là mười dòng, chưa qua bao lâu đã lật xong một quyển thật dày, lúc sau còn chả buồn nhìn tới, ném lên chồng sách trên bàn cứ như tranh thủ cho kịp thời gian.
Lâu chủ Văn Phong Lâu còn rất trẻ, dung mạo đẹp đẽ, giữa mày điểm nốt chu sa yêu kiều làm động lòng người, chỉ là nàng ta như nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, bọng mắt tím xanh, nàng ta trước sau đều khép hờ mắt, mệt mỏi lười biếng cứ như sắp ngủ đến nơi vậy.
Minh Chúc xưa nay luôn quan tâm hình tượng mình khi đứng trước mỹ nhân, lập tức thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ bừa bãi về, thẳng lưng vung tay áo, nỗ lực làm ra bộ dáng ngẩng cao đầu(4), mất tự nhiên nói: “Minh Chúc, đại đệ tử dưới tọa Quy Ninh chân nhân núi Nhật Chiếu, bái kiến lâu chủ Văn Phong Lâu.”
Văn Phong ngẩng đầu khỏi đống quyền trục chồng chất như núi, lười nhác liếc Minh Chúc, ậm ờ: “Ừm, nhìn cũng được đấy, miễn cưỡng lọt vào mắt.”
Nàng ta nói như ngậm chữ trong miệng, môi chỉ mấp máy nhả ra từng âm từng chữ lười biếng không sức lực, nghe là buồn ngủ.
Minh Chúc chả nghe ra mấy lời này có ý gì, nhưng hễ ai khen hắn hắn đều vui vẻ không lý do, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn lời khen.”
Văn Phong uể oải nhìn hắn, nói với Thẩm Hồng Xuyên: “Là hắn muốn tung tích của Minh Chiêu phải không?”
Cái tên này vừa thốt ra, vẻ tươi cười trên mặt Minh Chúc lập tức nhạt ngay mấy phần.
Thẩm Hồng Xuyên mặt không đổi sắc: “Đúng vậy.”
Văn Phong nói: “Được, mười.”
Thẩm Hồng Xuyên nói: “Thành giao.”
Văn Phong gật đầu, che miệng ngáp, lười biếng lê bước chân đến bên tường đông lật tứ phía như đang tìm tin tức liên quan Minh Chiêu.
Minh Chúc nhìn nàng ta lết tới lết lui ra dáng rùa đen, muốn đi lên giúp lại ngại chẳng giúp được gì, đành đứng một bên thì thầm vào tai Thẩm Hồng Xuyên: “Ban nãy nàng ta nói ấy, “mười” là ý gì?”
Thẩm Hồng Xuyên cười: “Xưa nay Văn Phong Lâu lấy tiền đổi tin, “mười” này tất nhiên là nói tinh ngọc.”
Minh Chúc: “À, mười tinh ngọc, rất rẻ đó, huynh nghe người khác nói Văn Phong Lâu lúc nào cũng thích hét giá trên trời, bây giờ thấy tính ra cũng không hung hãn như bên ngoài đồn thổi.”
Thẩm Hồng Xuyên nhìn biểu cảm nghiêm túc của Minh Chúc khi nhìn Văn Phong, nhếch môi cười, không nói nữa.
Mười này hẳn nhiên không thể nào là mười tinh ngọc, chắc cũng chỉ có loại nhân tài như Minh Chúc bị nhốt nhiều năm ở Nhật Chiếu, không rành thế sự mới có thể giải thích chữ mười chẳng có đơn vị thành như vậy.
Hai người ở cạnh đợi cả buổi, Văn Phong mới từ từ lê chân đến bên Minh Chúc, tùy ý ném phần tin tức giá “mười tinh ngọc” cho hắn, nói: “Đây, là cái này, cầm lấy rồi cút lẹ, đừng đứng đây chướng mắt.”
Minh Chúc vội nhặt lấy thẻ tre ghi tin tức, hắn tỉ mỉ nhìn thẻ tre có chút ánh sáng trắng lóe ra, không biết sao con ngươi đỏ lên.
Thẩm Hồng Xuyên nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, đè thử bờ vai Minh Chúc: “Sư huynh?”
Minh Chúc bấy giờ mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, “a” một tiếng, nói: “Cám ơn.”
Thẩm Hồng Xuyên với Văn Phong hình như là người quen cũ, hắn rất quen tay, ném chiếc nhẫn cho nàng ta, nói: “tinh ngọc để hết trong đây, ngươi sai người qua đếm chút, đúng rồi, cho mượn phòng bên một chút, ta giúp sư huynh hủy thẻ tre.”
Văn Phong chả buồn ngẩng đầu: “Cút cút cút.”
Thẩm Hồng Xuyên cười cười, coi như nàng ta ngầm đồng ý, chầm chậm đi vào một phòng bên cạnh: “Sư huynh, đêm dài lắm mộng, vẫn nên mở thẻ tre ở đây luôn đi.”
Minh Chúc nhìn thẻ tre đẹp đẽ trong tay, lúc lâu sau “ừm” một tiếng.
Phòng bên cũng không lớn lắm, bên trong bày trí theo phong cách xa hoa của Văn Phong lâu, bàn ghế, giường quý phi, rèm châu, lư hương đầy đủ cả, chỗ nào cũng tỉ mỉ.
Thẩm Hồng Xuyên nói: “Đệ chờ huynh ở bên ngoài, được không?”
Minh Chúc ngẩng đầu, có chút mê mang nhìn hắn, nhưng rất nhanh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”
Thẩm Hồng Xuyên nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của hắn, cười an ủi, bấy giờ mới hiểu lòng người khép cửa lại, lui ra.
Cửa đóng nhẹ rồi, Minh Chúc đứng nơi rèm châu Toái Ngọc, cúi đầu nhìn thẻ tre trong tay, tựa như đấu tranh xem là mở ra hay không.
Hồi lâu sau, hắn hơi cắn răng, run rẩy đưa tay kéo ra từng vòng chỉ đỏ quấn trên thẻ tre, như thể lột ra từng lớp máu thịt ở miệng vết thương mình giấu kín suốt mấy chục năm qua.
Từng thanh tre được bày ra, chính giữa còn kèm theo một thanh ngọc lệnh trong suốt không biết để làm gì, nhưng Minh Chúc giờ đây không có hứng thú tìm hiểu, hắn chỉ ngây ngẩn nhìn từng hàng từng chữ trên thẻ tre, mãi cho đến khi xem đến cuối, cả người hắn run lên kịch liệt.
“Ầmmmmm!”
Thẩm Hồng Xuyên ở bên ngoài đi qua đi lại, nghe thấy tiếng động lớn vội đẩy cửa vào, thấy Minh Chúc ngồi im dưới đất, trong tay còn siết mấy thanh tre, mà rèm châu Toái Ngọc như bị khí thế của hắn chấn đến, dây đứt đoạn, hạt châu rơi lạch cạch đầy đất.
Thẩm Hồng Xuyên nhìn Minh Chúc ngây ngẩn ngồi dưới đất, không biết tình hình của hắn bây giờ là như thế nào, đánh bước lên thử thăm dò, thấp giọng gọi: “Sư huynh?”
Trái với hắn dự đoán, lúc này Minh Chúc vẫn nhận ra người khác, từ từ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Hồng Xuyên chằm chặp, nói nhẹ tênh: “Hồng Xuyên, người ch3t không thể sống lại, gương vỡ khó lành, nước đổ đi rồi không thể hốt lại, đạo lý này đến trẻ con ba tuổi cũng hiểu, sao Minh Chiêu ông ta lại không hiểu?”
Thẩm Hồng Xuyên trầm mặc, không biết đáp lại thế nào.
“Năm đó ông ta giết ch3t mẫu thân, cưỡng ép hủy bỏ linh mạch của ta, trước mặt Phù Hoa rơi vào ma đạo.” Minh Chúc hoảng hốt như rơi vào kí ức, trên khuôn mặt tuấn mỹ pha chút dữ tợn cùng bi ai, “Khiến ta mấy năm qua…”
Hắn nghĩ một chút, như là tự mình suy sụp mà tìm ra từ sát với mình nhất: “… sống như kẻ phế vật vô dụng…”
Thẩm Hồng Xuyên quỳ một chân xuống, vươn tay về phía hắn, thấp giọng nói: “Sư huynh không phải phế vật, đệ biết.”
Không biết Minh Chúc có nghe hắn nói hay không, nâng mấy thẻ tre lên, một vốc lửa đốt chúng thành tro tàn, Thẩm Hồng Xuyên liếc mắt thoáng qua, thấy một dòng chữ không rõ nét lắm.
“… Dùng mạng vào bí cảnh, vọng tưởng trấn linh, hồi sinh…”
Mấy chữ sau nhìn không rõ nữa.
Minh Chúc khép ngón tay thon dài lại, nắm chặt tro tàn giữa năm ngón tay gồ lên khớp xương rõ ràng, nhìn chằm chằm khoảng không, khuôn mặt diễm lệ thoáng như khắc bằng băng thờ ơ lạnh nhạt.
“Hồi sinh? Si tâm vọng tưởng. Nếu ngươi hối hận vì đã giết mẫu thân đến vậy, ta tất sẽ để hai người sống ch3t vĩnh viễn cách xa nhau(5), để ngươi đời đời không thể quấy rầy mẫu thân yên nghỉ.”
– —
(1) Thú Ly Vẫn: một trong chín đứa con của rồng trong truyền thuyết, thân cá đầu rồng, thường dùng vào trang trí các công trình kiến trúc…
(2) Sống thú: Tượng động vật trên mái các công trình kiến trúc
(3) Nguyên văn là quyển tông: hồ sơ, tài liệu
(4) Nguyên văn Khí vũ hiên ngang: phong thái, khí độ hiên ngang, ngẩng cao đầu
(5) Nguyên văn: Thiên nhân vĩnh cách – Người sống ở lại thế gian, người ch3t đã về trời.