Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh


Chương 56


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Hưng

Bịch đường nhà cô lại còn học được nghiêng đầu và nháy mắt cơ đấy!

Đường Viên quả thật mở cờ trong bụng, hai tay cô cùng tiến lên, dùng sức xoa bóp gương mặt béo mập của Bịch đường một cái, thịt mềm trên mặt Bịch đường cũng có thể từ khe hở ngón tay cô tràn ra.

Đường Viên cố gắng dạy bé cười, cô vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của Bịch đường: “Bịch đường, cười với mẹ một cái nào.”

“A ngao.” Bịch đường kêu một tiếng, huơ tay múa chân ở trong ghế trẻ em.

“Là cười, không phải gọi.” Đường Viên cố gắng dạy bé nở nụ cười: “Con xem mẹ này, nhìn mẹ!”

Bịch đường nhìn chằm (di.da.l.qy.do) chằm cô không chớp mắt, Đường Viên thấy được hi vọng, lại cười một cái: “Nhìn mẹ, cười!”

Mắt Bịch đường đột nhiên sáng lên, vội vàng nghiêng đầu nhìn ra sau lưng cô. Đường Viên theo tầm mắt của bé nhìn sang, lại nhìn thấy Dung Giản cầm bình sữa đi vào phòng trẻ.

Nụ cười xán lạn trên mặt cô còn chưa kịp thu lại.

Dung Giản vừa vào cửa thì Bịch đường và Đường Viên lập tức đồng loạt nhìn về phía anh, một lớn một nhỏ làm nũng x2. Nhiệt độ trong phòng trẻ tương đối cao, mặt Đường Viên còn ửng hồng, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền trên gương mặt cũng cực đẹp.

“Em cũng đói bụng à?” Dung Giản tâm tình cực tốt quơ quơ bình sữa trong tay, cúi đầu nhìn về phía Đường Viên nháy mắt, ranh mãnh nở nụ cười.

“Con đã sớm đói……” Đối diện với ánh mắt của Dung Giản, Đường Viên mới ý thức được anh nói “Em” là có ý gì, cô khoát khoát tay: “Là Bịch đường đói bụng em không đói bụng!”

“Ừ, vậy cho con ăn trước.” Dung Giản biết nghe lời phải.

‘Trước’ là cái quỷ gì á! Đường Viên không nhịn được lầm bầm trong lòng.

Bịch đường bị lơ là càng sốt ruột hơn, giương mắt nhìn ba bé.

“Cho con.” Dung Giản nhét núm vú cao su vào trong miệng Bịch đường cho bé ăn, một tay đỡ bình sữa của bé. Bịch đường cũng đưa tay nhỏ bé muốn cầm lấy bình sữa của mình, tay nhỏ bé mềm mại của bé đặt trên bàn tay đang đỡ bình sữa của Dung Giản, ừng ực ừng ực uống đến vui sướng.

Dung Giản cúi đầu nhìn con trai anh, không nhịn được mà gãi gãi cằm của bé giống như trêu chọc mèo con, lại không nhịn được mà xoa cằm Đường Viên một cái.

“Dung Giản.” Đường Viên ngửa ra sau một chút muốn tránh khỏi ngón tay Dung Giản, anh thật sự đùa giỡn cô ngay trước mặt Bịch đường như vậy sao!

“Ba em thấy bài viết kia rồi.” Đường Viên nghiêm mặt nói: “Ông ấy sẽ giết tới cửa trừng trị em đấy!”

“Ừ.” Dung Giản buông cằm cô ra, thuận tay ôm gương mặt của cô, anh biết rất rõ ràng lực chiến đấu của giáo sư Đường có bao nhiêu —— không đủ làm sợ hãi.

Mặt của Đường Viên vẫn tròn trịa, bị anh nhéo một cái, thịt trên mặt cô lập tức làm cho đôi môi mềm mại của cô khẽ cong lên.

Cạn kim sắc đích dương quang hạ, cô môi hồng răng trắng.

Tầm mắt Dung Giản rơi vào trên đôi môi mềm mại của cô, có loại kích động muốn hôn cô một chút.

Anh nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.

Lúc bị hôn, Đường Viên hoàn toàn không kịp phản ứng, một tay Dung Giản vẫn còn cầm bình sữa, một tay khác lại nắm cằm của cô, 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN