Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 58
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thanh Hưng
“Oa ô ô……” Bịch đường khóc càng lớn tiếng. Bé nằm ở đầu vai Đường Viên, khóc đến trên mặt tất cả đều là nước mắt, còn tự đưa tay nhỏ bé dụi mắt, thân thể nhỏ bé trắng noãn mè nheo nằm trên người Đường Viên.
Đường Viên luống cuống: “Bịch đường con thật sự khóc à!”
Cho nên cô thật sự đánh giá con trai ngốc của mình quá cao rồi.
Bịch đường: “Ô ô ô……”
Giáo sư Đường: “……”
Lần này, trên mặt giáo sư Đường hoàn toàn không nén được giận: “Đường Viên!”
“Bịch đường bắt đầu sợ người lạ rồi.” Nhìn giáo sư Đường đốt lửa giận lên trên người Đường Viên, Dung Giản mới mở miệng giải vây cho giáo sư Đường. Anh đi tới sau lưng Đường Viên, cúi người xuống trước mặt Bịch đường đang khóc nhập tâm búng tay phát ra tiếng.
“Tách” một tiếng, thanh thúy vang dội. Bịch đường lập tức dừng nước mắt lại, tròn mắt tò mò đưa tay nhỏ bé bắt lấy tay của ba bé, đôi móng vuốt mềm nhũn cầm lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản lật qua lật lại nhìn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Ah ưmh!”
“Bịch đường!” Dung Giản dễ dàng rút tay ra, thừa dịp Bịch đường không chú ý anh lại búng tay một cái thanh (di.da l.qy.do) thúy ngay trước mắt. Ngón tay anh cách mặt Bịch đường quá gần, gần như là chạm vào chóp mũi bé, Bịch đường bị anh dọa sợ hết hồn, thậm chí ngay cả thịt trên mặt cũng rung lên một cái rõ ràng, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn quên khóc.
Dung Giản buồn cười, tay phải nắm được tay nhỏ bé trắng noãn của Bịch đường, đặt ngón tay cái mập mạp và ngón giữa của bé cùng một chỗ, tự tay dạy ngón tay bé búng xuống, đồng thời dùng tay trái vỗ tay phát ra tiếng bên tai Bịch đường.
Nghe được âm thanh, Bịch đường sợ ngây người. Mãi cho đến khi Dung Giản buông tay của bé ra, bé vẫn còn ngơ ngác nhìn tay nhỏ bé của mình mà không kịp phản ứng, tay nhỏ bé nắm chặt vào rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt lại nhiều lần, không có âm thanh nữa rồi.
Bịch đường sốt ruột, nằm trên bả vai Đường Viên kêu “A a” với tay muốn Dung Giản bế.
“!” Dung Giản đưa tay nâng hai cánh tay nhỏ của bé ôm bé từ chỗ Đường Viên tới.
Vóc dáng Dung Giản quá cao, lúc ôm Bịch đường còn thuận tay tung bé lên một chút, vừa mới rời tay anh lại vững vàng đón được Bịch đường, Bịch đường cũng không sợ chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, trên mặt tuy vẫn còn vết nước mắt chưa khô nhưng đã mặt mày hớn hở rồi.
Lại đùa Bịch đường một lát, nhìn Bịch đường vui vẻ, Dung Giản đưa bé cho giáo sư Đường vẫn đang đứng nhìn cháu ngoại.
Rốt cuộc giáo sư Đường cũng được như ý nguyện, lúc ông ôm cháu ngoại thì kích động đến nỗi mặt già cũng đỏ lên, học bộ dạng của con rể mình, nắm ngón tay Bịch đường cùng bé chơi đùa.
Lần này Bịch đường không còn kháng cự như lúc vừa bắt đầu nữa. Bé tự chơi với ngón tay út của mình, ngoan ngoãn mặc cho giáo sư Đường ôm, lông mi ướt nhẹp còn thi thoảng rung lên, mắt đen trong suốt di động qua lại trên ngón tay của chính mình, lại đảo quanh Dung Giản và Đường Viên, giống như là chỉ cần bọn họ rời đi là bé sẽ lập tức khóc lên.
Bắt người tay ngắn, giáo sư Đường ôm con trai bảo bối của người ta yêu thích không buông tay, vậy nên cũng tạm thời không làm khó dễ Dung Giản.
Tránh được một kiếp!
Vừa đi ra khỏi phòng trẻ, Đường Viên đã không nhịn được mà vui vẻ thở dài nói: “Thật là một phen hú vía! Bịch đường của chúng ta quả nhiên là một vũ khí đáng yêu!”
“Ừ, Bịch đường giống như em.” Dung Giản gật đầu một cái.
“Anh nói là……” Đường Viên ngọt ngào trong lòng, lại có điểm không biết xấu hổ: “Anh cảm thấy em cũng rất đáng yêu như thế sao?”
Dung Giản cúi đầu nhìn đôi mắt sáng trong suốt của cô, lúc cô cười lên, cực đẹp.
“Ừ, em rất đáng yêu.”
Trước kia đối với từ đáng yêu trong miệng Cao Dương Dung Giản không có khái niệm gì, sau khi biết Đường Viên lại cảm thấy cô thật sự rất thích hợp với cái từ đáng yêu này.
Trước kia lúc anh nhìn thấy lá thư Đường Viên viết thì trừ kinh ngạc ra cũng không có cảm giác đặc biệt gì, sau này khi ý thức được mình thích cô, thậm chí anh lại có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ mất đoạn thời gian kia. Khi đó anh đi quá vội, chưa từng nghiêm túc để ý tới cô gái luôn cố gắng đuổi theo bước chân anh này.
Hoàn hảo anh không để lỡ cô.
“Ha ha, em cũng cảm thấy mình thật đáng yêu.” Đường Viên cười cong mắt, âm thanh nhẹ nhàng, âm cuối cao lên.
Vốn dĩ Đường Viên cho rằng cửa này của giáo sư Đường coi như đã qua, không ngờ sau bữa cơm chiều, vũ khí đáng yêu Bịch đường lại ngủ mất, giáo sư Đường lập tức gọi Dung Giản tới thư phòng.
……
Nửa giờ, Dung Giản vẫn chưa về.
Đường Viên nhàm chán nằm lỳ ở trên giường lướt weibo, cô trả lời lại hết tất cả các bình luận khen Bịch đường (lqd) đáng yêu trên nick Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn, nhàn rỗi không có chuyện gì lại đăng nhập vào tài
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!