Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện - Xuyên không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện


Xuyên không



-Hơi thở đều, lục phủ ngũ tạng bình thường, mặt mũi hơi bầm nhưng cũng chỉ là ngoài da.

-Vậy sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?

Khâm Trọng cảm thấy giữa ngực còn hơi đau đau, ho khan một tiếng.

-Hắn tỉnh rồi kìa, hội chủ xem.

-Đây là đâu?- Khâm Trọng đảo mắt tứ phương, dường như đây là cái hang động nào đó, có vẻ rộng đấy. Cái mùi ngai ngái do ẩm thấp ở nơi đây làm hắn nhớ đến động Phong Nha mà nhà hắn từng du lịch vào hè năm trước. Cơ mà nơi đây coi bộ là hoành tráng hơn, Sơn Đoòng chăng?

-Tên kia, ngươi là ai, sao lại có thể vào Điểu sơn? Nói mau, không thì đừng trách ta.

Khâm Trọng hoàn hồn, đứng cạnh phiến đá lạnh ngắt nơi hắn nằm là một cô gái trẻ trung vận một dải y phục xanh lam, tà áo thêu hình chim. À, hắn biết loài chim này, chắc hẳn là chim Lạc trong sách giáo khoa lịch sử rồi. Mặt mày nàng xinh xắn nhưng lạnh băng toát ra vẻ kì bí vô song, quả thật là một mỹ nhân có khí chất hiếm có khó tìm. Bên cạnh cô là mà ông lão, râu tóc đã lấm bạc, tay chống một cây gậy bằng gỗ, trang phục tối giản hơn màu xanh rêu như người rừng.

-Đây là đâu thế, hai người là ai? Mặc đồ như diễn tuồng thế kia?

-Hỗn xược, thiếu chủ hỏi ngươi, ngươi lại muốn chết sao mà cả gan vặn ngược lại?

“Gì vậy trời, diễn sâu quá rồi các bạn ơi, cái quỷ quái gì không biết, để nhớ xem nào, sinh nhật, đang trong quán ăn mừng, Vũ Huy, bị ăn đòn,… Quái lạ, sao lại có hang động ở đây? Thôi kệ, trả lời đàng hoàng đã rồi hỏi sau” Khâm Trọng thầm nghĩ.

-Hello, tôi họ nhất, tên Khâm Trọng, ở Nhất gia võ đường, bị đánh mới ngất đi. Không biết hai người là ai, và sao lại đưa tôi đến đây?

Vẻ mặt ông lão cứ ngơ ra

-Nhất gia? Chưa nghe bao giờ

-Ây yo, cha ta là Nhất Chỉ của Nhất gia, đại tông sư của liên đoàn võ thuật Việt Nam đấy.

-Tên này hắn nói gì ấy nhỉ? Liên đoàn là gì? Việt Nam là thứ gì? – Cô gái hỏi

-Lão cũng không rõ, hẳn là hắn đang che giấu thân phận, Thiếu chủ nghĩ xem có nên dùng Lạc thủy với hắn không?

Cô gái khẽ gật đầu, ông lão nhanh chóng rút một bình nhỏ từ trong ống tay áo, mở nắp, tay bóp họng Khâm Trọng, dốc thẳng vào… Thứ nước ấy vị ngọt ngọt mà lại cay cay, hắn cảm giác từng giọt từng giọt thấm ngay vào thành ruột non, đi thẳng vào mao mạch thượng lên tới tận não. Khâm Trọng cảm thấy lâng lâng, như phê thuốc lá ấy nhỉ? À mà cũng không chắc, hắn có hút bao giờ đâu mà biết…

-Ngươi đã dùng Lạc Thủy của chúng ta, nếu ngươi nói dối, Lạc Thủy sẽ công kích tinh thần, lập tức vỡ mạch máu não, kết cục là bại liệt, tinh thần điên đảo. Tới lúc thần tàn ma dại, tình thần suy thì ngươi cũng sẽ tấu ra sự thật hết. Vậy nên, ta khuyên ngươi, ngay từ bây giờ hãy nói thật để tránh thành tàn phế.- Lão đe dọa

Khâm Trọng vô thức gật gật cái đầu, hai mắt lờ đờ, mệt mỏi như muốn sụp lại.

-Tên, tuổi, từ đâu đến, mục đích gì?

– Nhất Khâm Trọng, vừa 18 tuổi, ở Nhất gia, Hà Nội bị côn đồ đánh đến ngất đi. – Hắn khẽ mệt mỏi từng chữ từng chữ một.

– Hà Nội là nơi nào?

– Thủ đô của Việt Nam

– Việt Nam là vùng nào?

– Việt Nam nằm trên bán đảo Đông Dương, giáp Lào, Campuchia, Trung Quốc và biển Đông.

-Ngươi có phải từ Hắc tộc cử đến

-Hắc gì, ta không biết Hắc tộc nào cả

Lão nói nhỏ với cô gái:

-Xem ra nãy giờ hắn nói thật đấy, hắn từ Việt Nam mà theo hắn nói giáp Lào, Campuchia thì lão không biết, chứ Trung Quốc ắt hẳn là Trung Nguyên ở phía Bắc, biển Đông thì rõ rồi. Theo ta nghĩ chắc hắn ở trên Đảo nào ngoài biển ấy. Có thể họ xa cách văn minh lâu quá nên trang phục có phần quái dị, hiểu biết cũng hạn hẹp. Còn về tại sao hắn lại đến được nơi đây thì tạm thời tính sau. Thiếu chủ mau nghỉ ngơi, mai sớm còn vào cung.

Lão ta chắp tay, niệm chú, một loại ánh sáng màu xanh rêu khẽ dao động, từ trán Khâm Trọng, hơi nước bốc ra được cuốn ngay vào luồng khí xanh ấy dẫn lại vào bình sứ. Trong thoáng chốc, Khâm Trọng lại bất tỉnh.

Hoàng cung – đầu năm 1008

– Long Đĩnh đệ nói thử xem, ác phụ này gọi chúng ta đến dùng trà thưởng nguyệt là ý gì?

– Bẩm hoàng thượng, quả thật có chút đáng ngờ, theo tin tức từ thần đệ tra được. Thái hậu đã triệu tập binh lực từ phía Nam Hoa Lư từ các cánh quân trung với tiền triều, nhằm mưu đồ bất chính. Trong triều đình, quá nửa đã là người theo thái hậu. Hoàng thượng cũng từng thấy đấy, thái hậu giỏi nhất là vu thuật mê hoặc nhân tâm, e rằng lần này lành ít dữ nhiều đó đa. Tốt nhất, hoàng thượng nên cáo bệnh hay nội vụ bận rộn, để mình đệ bái kiến.

-Hừm, lão ác bà này trước kia dùng phép mà câu dẫn được cha, sau đó còn hại chết mẹ chúng ta. Cha trúng độc băng hà ta nghĩ chắc cũng liên quan đến mụ ta. Ta hận mụ ta đến tận xương tủy, ngặt nỗi, thế lực mụ đông, ta thì mới lên ngôi đành phải ngậm đắng nuốt cay. Nay ta đã năm lần bảy lượt từ chối diện kiến rồi. Lần này từ chối nữa, bà ta lại lấy lý do ta khinh nhờn mụ. Thật khó mà thoái thác được nữa, ta và đệ đều là người trẻ, bị đặt trong tình cảnh thế này quả thật là nan giải, nan giải a.

-Bẩm hoàng thượng, huynh đừng quá lo, sáng mai hậu duệ Lạc Điểu tộc, tộc trưởng sẽ vào cung chuẩn bị cho đại lễ sắc phong hoàng hậu. Huynh xem, Lạc Điểu tộc xưa nay trung thành với Đại Việt. Thế lực này tuy thần bí nhưng tuyệt đối đáng tin. Năm xưa, trước khi lên ngôi, Đại Hành tiên đế có kết giao với Vân lão tộc trưởng, giúp ông ấy bình ổn loạn tộc. Nhờ món ân tình ấy mà tiên đế có sự giúp sức của Lạc Điểu tộc mà đẩy lui được quân Tống, an bình xã tắc. Sau đó, khi Vân lão mất, tiên đế đã cử 3 đạo tinh nhuệ đến bình loạn Lạc sơn, trợ giúp con gái ông ta lên kế tục. Với phần giao hảo này cộng với linh đạo thuật bí truyền của Lạc Điểu, đệ tin chúng ta sẽ có cách xoay chuyển ván cờ này.

-Đa tạ hiền đệ đã chu toàn. Người đâu, hộ giá.

Hậu cung yên tĩnh như tờ, cung vàng trụ ngọc làm người ta cảm thấy uy nguy, tráng lệ nhưng cũng khiến trong lòng càng thêm lạnh toát. Nơi đây, do hoàng thượng chưa lập hậu, nên chấp chưởng vẫn là vị Thái hậu họ Dương, phượng bào đỏ rực, lung linh lộng lẫy, sắc đẹp mặn mà hơn đứt thiếu nữ mười tám đôi mươi. Quả xứng danh nghiêng nước nghiêng thành, “song triều hoàng hậu”.

-Hoàng thượng thiên tuế, mời người và vương gia vào tiền sảnh uống trà thưởng trăng. Các ngươi lui ra ngoài canh gác cho ta – lời nói dứt khoát, rõ ràng như mệnh lệnh từ Thái hậu.

Trung Tông hoàng thượng và vương gia Long Đĩnh cùng tiến vào sảnh…

Trăng tròn và sáng, gió nhè nhẹ thổi mơn man trên những tán lá non. Vài đám mây dập dìu gợn mắc trên đỉnh Lạc sơn, cái không khí ấy thật lay động lòng người, đặc biệt là tâm hồn thiếu nữ sắp xuất giá.

-Linh Nhi, ngươi nói xem, Trung Tông đế là người thế nào? Haizz, sao cha ta lại hồ đồ đến thế, tự hôn ước ta cho hắn.

-Ây, tiểu thư, Trung Tông đế tài mạo song toàn, nhân nghĩa trung hậu, là bậc minh quân. Sau này tiểu thư là hoàng hậu trở thành mẫu nghi thiên hạ. Thế là quá tốt rồi còn gì nữa ạ.

-Nhưng ta có quen hắn đâu? Ta không muốn chút nào? Tại sao chuyện trọng đại cả đời của ta lại không do ta quyết định. Lại còn nói thiếu chủ này nọ, ta cũng chẳng muốn làm đâu.

Từ xa vang đến: “Bẩm tộc trưởng, dưới chân núi, có người tự xưng Long Đĩnh vương gia, bị truy sát cầu xin trợ giúp”

-Long Đĩnh a, há chẳng phải là đệ đệ của tên Trung Tông đế kia? Tạm mở phong ấn Thần Lạc, dẫn hắn đến Lạc dược thất cứu chữa trước, ta sẽ đến xem ngay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN