Dâm Đế Phục Thù
Chương 16: Cấm trẻ nhỏ dưới 18+
Lạc Nam tôn giả lăng không mang Lâm Thần trở về chưa đầy một canh giờ đã đến bên ngoài thánh giáo.
– Người vào trong nghĩ ngơi ta có chuyện cần phải giải quyết vài ngày nữa ta sẽ trở lại mang người đi.
Lâm Thần gật đầu tiến vào bên trong, vừa đi đến trước cửa thánh giáo liền thấy hai nàng Yên Nguyệt, Như Ngọc đang đứng trước cửa, bên cạnh còn có Ngọc Li thánh sứ, Trần Kế Nam, hai nàng vừa nhìn thấy Lâm Thần lo lắng trên mặt đều biến mất nở nụ cười ngọt ngào chạy đến.
– Chủ… Lâm Thần đệ không sao chứ?
Hắn nhìn ánh mắt quan tâm của hai nàng lắc đầu.
– Ta không sao?
Ngọc Li thánh sứ thở phào một bên đi đến nhìn Lâm Thần.
– Tôn giả không về cùng người sao?
– Không, tôn giả có việc bận ngài tạm thời đi giải quyết.
– Được rồi người trước tiên vào trong nghĩ ngơi đi.
Lâm Thần gật đầu tiến về phòng mình, phía sao Yên Nguyệt cùng Tiểu Linh cũng cuối đầu theo sao, Trần Kế Nam nhìn ba người rời đi sắc mặt vô cùng âm trầm, vừa tiến vào phòng Liễu Yên Nguyệt đã nhào đến ôm chầm lấy hắn.
– Chủ nhân Yên Nguyệt rất lo cho người.
– Không phải ta đã trở về sao?
Hắn nhìn nàng vẫn ôm lấy không chịu buôn hai tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của nàng ánh mắt nhìn qua Trần Tiểu Linh.
– Người có chuyện gì muốn nói sao?
– Chủ nhân là chuyện liên quan đến phụ thân Linh nhi, người muốn nô tỳ trộm lấy công pháp của chủ nhân.
Lâm Thần một tay vuốt tóc Yên Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên trên gương mặt xuất hiện nụ cười lạnh lùng.
– Ta sẽ ghi cho người khẩu quyết người hãy quay về truyền lại cho hắn xem như ta dùng quyển công pháp này đổi lấy Linh nhi người.
Trần Tiểu Linh nghe Lâm Thần nói ánh mắt tràn đầy phức tạp cũng không biết là vui hay buồn, hắn nhìn nàng không trả lời nghi hoặc hỏi.
– Chẳng lẽ không đủ sao?
– Không phải, Linh nhi làm sao so được với công pháp của chủ nhân.
– Đối với ta các người quan trọng hơn mấy quyển công pháp đó.
Lâm Thần vừa nói hai tay liên tục di chuyển, Liễu Yên Nguyệt cảm nhận được chủ nhân mình đang vuốt ve thân thể hay tay càng ôm chặt lấy hắn miệng khẽ rên rỉ, Trần Tiểu Linh một bên ánh mắt si dạy nhìn chủ nhân mình, nàng hít lấy một hơi lấy dũng khí tiến đến sao lưng ôm lấy Lâm Thần, Yêu Nguyệt cảm nhận được một thân thể khác gia nhập sắc mặt đỏ đến lợi hại.
– Tiểu Linh tỷ không được dành chủ nhân với muội.
– Hì hì chủ nhân là của hai chúng ta muội ôm được tại sao tỷ lại không thể?
Liễu Yên Nguyệt mày ngọc khẽ nhíu dậm chân một cái hai tay đang ôm Lâm Thần đột nhiên biến thành trảo tấn công bộ ngực đối phương.
– Á…
Tiểu Linh cảm nhận bộ ngực nhỏ của mình bị bóp lấy sắc mặt ngượng ngùng nàng liếc qua nhìn thấy Yên Nguyệt đang mỉm cười đắc ý hai tay khẽ động tấn công bộ ngực nhỏ đối phương, Lâm Thần đứng ở giữa nhìn hai nàng đùa giỡn không coi chủ nhân như hắn ra gì, ý niệm khẽ động cả ba người tiến vào bên trong thần lô đỉnh hai nàng bị hắn cho nằm sắp trên giường toàn thân bị cố định không thể động đậy Lâm Thần liếc nhìn hai nàng trong hư không xuất hiện hai bàn tay liên tục vỗ xuống hai cái mong nhỏ.
– Á… chủ nhân là… là Tiểu Linh tỷ… ân…
– Yên Nguyệt là… là muội… a…
Lâm Thần nhìn hai nàng liên tục rên rỉ ý niệm khẽ động y phục ba người biến mất hai nàng cảm nhận khoái cảm từ bên dưới kiều đồn truyền đến ánh mắt mê li ngẫn đầu nhìn chủ nhân mình.
– Chủ nhân nô tỳ biết sai rồi người mau trừng phạt nô tỳ a.
Hắn quỳ trên giường hai tay ôm lấy eo Liễu Yên Nguyệt kéo về phía sao để nàng quỳ trước mặt, một tay cằm lấy tiểu đệ đệ khẽ cọ lấy khu vực thần thánh của nàng.
– Ân… chủ nhân nô tỳ… nô tỳ khó chịu…
Nàng khẽ lắc chiếc mong nhỏ của mình để hắn tiến vào nhưng nàng vừa đến thì hắn lại đi giống như hai người đang chơi trốn tìm, Yên Nguyệt quay đầu hai mắt cầu xin nhìn Lâm Thần.
– Sao này lời ta nói hai người nhất định phải nghe theo.
– Ân… Yên Nguyệt sẽ… aaa…
Nàng cảm nhận được thứ to lớn kia tiến vào thân thể khoái cảm truyền đến Liễu Yên Nguyệt cao giọng rên rỉ ánh mắt khiêu khích nhìn Trần Tiểu Linh đang nằm một bên.
– Chủ nhân… người bất công a…
Lâm Thần nhìn ánh mắt hờn dỗi của nàng trên miệng hiện lên nụ cười nhạt, Trần Tiểu Linh ngây lập tức có thể cử động bên trong đầu nàng nhận được một chuỗi thông tin do hắn truyền đến, Trần Tiểu Linh nở nụ cười tinh nghịch hai mắt hiếp lại thành một đường thẳng nhìn Liễu Yên Nguyệt đang rên rỉ.
Lâm Thần đột nhiên động, thân thể ngã về phía sao nằm trên giường Yên Nguyệt bị hắn nắm eo kéo ngồi trên người hai người vẫn trong tư thế kết hợp, Liễu Yên Nguyệt cảm thấy hạ thể khó chịu liền lắc động chiếc eo nhỏ của mình không ngừng lên xuống khéo miệng rên rỉ hai mắt khép hờ đột nhiên nàng cảm nhận được bộ ngực nhỏ của mình bị tập kích liền mở to mắt phát hiện Trần Tiểu Linh không biết từ khi nào đã ngồi trước mặt.
– Tiểu Linh tỷ người… ân… người làm gì… ân…
Trần Tiểu Linh nhìn nàng không ngừng rên rỉ đầu nàng cuối xuống hôn lấy đôi môi Yên Nguyệt hai tay không ngừng xoa nắn bộ ngực nhỏ thỉnh thoảng lại khiêu khích hai hạt anh đào, Liễu Yên Nguyệt bị hai người giáp công chỉ có thể phát ra tiếng ô ô thân thể nàng liên tục cảm nhận hưng phấn một lúc sao liền đạt đến cao trào nàng cảm thây toàn bộ sức lực bản thân đều rơi đi, cơ thể vô lực ngã trên người Trần Tiểu Linh.
– Yên Nguyệt chủ nhân vẫn còn chưa thỏa mãng a.
– Tiểu Linh tỷ người… người tới đi…
Trần Tiểu Linh mỉm cười, nàng xoay người Liễu Yên Nguyệt lại để nàng nằm lên người Lâm Thần, Lâm Thần hai tay ôm lấy eo của nàng đấy lên eo hắn khẽ động tiếp tục tấn công, Trần Tiểu Linh quỳ phía sao bàn tay nàng khẽ vuốt lấy kiều đồn Yên Nguyệt lần xuống dưới cuối cùng một ngón tay nhẹ nhàn cắm vào cúc hoa nàng.
– Áaaa…
Liễu Yên Nguyệt như lạc giữa sóng to gió lớn vân du tứ hải khóe miệng nàng chảy ra một tia nước cả người nàng bắt đầu rung lên sao đó gục ngã, Lâm Thần ngừng tiến công khẽ vuốt ve tấm lưng nàng truyền vào bên trong một ít sinh lực giúp nàng hồi phục, Liễu Yên Nguyệt mi cong khẽ chóp đôi mắt to từ từ mở ra u oán liếc nhìn Lâm Thần.
– Chủ nhân người thật bất công…
– Có sao?
– Tất nhiên hai người cùng nhau ăn hiếp Yên Nguyệt.
Nàng vừa nói một tay vuốt ve thân thể hắn tận hưởng tư vị còn lại.
– Vậy người muốn như thế nào?
Liễu Yên Nguyệt nghe chủ nhân mình hỏi hai mắt hiếp thành một đường quay lại nhìn tiểu yêu tinh phía sao, Trần Tiểu Linh cảm thấy không ổn định xoay người rời đi nàng vừa động liền phát hiện thân thể đã bị cố định.
– Chủ nhân lần này Yên Nguyệt muốn đổi người.
– Được.
Liễu Yên Nguyệt cố gắn rời khỏi người Lâm Thần tiến đến ôm lấy Trần Tiểu Linh đang bất động ngồi một bên.
– Yên Nguyệt muội muội lúc nãy là tỷ không đúng muội tha cho tỷ đi có được không?
Liễu Yên Nguyệt nhìn nàng nở nụ cười như hồ li tinh.
– Tiểu Linh tỷ tỷ Yên Nguyệt không trách tỷ nhưng mà chủ nhân khó chịu a, tỷ nói phải làm sao bây giờ không lẽ tỷ nhẫn tâm nhìn chủ nhân vất vả chịu đựng hay sao?
Nàng thấy Tiểu Linh do dự liền tiến đến ôm lấy, Liễu Yên Nguyệt bế nàng lên tiến lại Lâm Thần, nhìn trường thương hùng vĩ trước mặt khóe miệng hiện lên nụ cười tinh nghịch.
– Tỷ tỷ lần này cực khổ người a.
Liễu Yên Nguyệt canh ngây vị trí sao đó buôn thẳng tay Trần Tiểu Linh như rơi tự do nàng ngồi thẳng lên con quái vật phía dưới.
– Ân… Yên Nguyệt muội…
Trần Tiểu Linh cảm giác như cơ thể muốn nứt ra nàng ngã người về phía trước nhưng lại bị Yên Nguyệt bắt được này quay sang cầu cứu Lâm Thần lại nhìn thấy nụ cười nhạc trên mặt đối phương cuối cùng Trần Tiểu Linh chỉ có thể cắn răng bị hai người ăn hiếp.
Lâm Thần rời giường vận âm dương quyết khí tức bên trong cơ thể chỉ dao động thoáng chốc rồi ngừng lại không có dấu hiệu tăng lên.
– Có lẽ nên để Linh nhi đột phá kim đang cảnh.
Hắn lấy ra một đống tài liệu độ kiếp kim đan cảnh đối với một tiên đế như hắn chỉ là một trò đùa Lâm Thần mất nữa canh giời liền chuẩn bị xong những thứ cần thiết, hắn suy nghĩ một chút lại lấy ra một tờ giấy ghi lại mấy môn công pháp thiên cấp lúc trước sao đó chỉnh sửa một chút tuy không thể làm cho người tu luyện bạo thể mà chết nhưng tẩu hỏa nhập ma là điều không tránh khỏi đối với những người có ý đồ với mình hắn chưa bao giờ nương tay, đúng lúc này bên trong cơ thể âm dương quyết truyền đến một tia dao động.
Bên ngoài thánh giáo một nữ nhân áo đen đang cẩn thận dò xét xung quanh dưới chân nàng lại có một cái bao bố bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiến động, nữ nhân áo đen nhìn về một hướng một thanh niên khôi ngô đang tiến đến.
– Linh Phương tham kiến chủ nhân.
Lâm Thần nhìn nàng khẽ gật đầu sao đó ánh mắt hắn tập trung vào chiếc bao bố kia.
– Là nàng ta sao?
– Đúng vậy.
– Người làm tốt lắm.
Lâm Thần thu hai người vào thần lô đỉnh sao đó bình thản tiến về thánh giáo, ở một nơi khác trong khu rừng Lạc Nam tôn giả đứng trên không nhìn xuống, đôi chân mày khẽ nhíu.
– Không lẽ bổn tọa tính sai nàng ta không trở về thánh lôi tông? đáng tiếc lại để một con cá lớn như vậy chạy thoát.
Bạch y nam tử nhìn về một hướng bay đến trên đường đi chỉ để lại tàn ảnh như một ngôi sao xẹt ngang bầu trời.
Lâm Thần trở lại trong phòng ngồi trên giường luyện công thần thức đảo qua tứ phía một lát sao hắn tiến vào thần lô đỉnh, bên trong một căn phòng Linh Phương ngồi một bên uống trà thỉnh thoảng lại liếc nhìn nữ nhân đang bị trói trước mặt, xung quanh nàng là một khung gỗ hình chữ nhật bốn sợ dây xích nói tứ chi của nàng cùng với 4 góc khung trên cổ nàng cũng có một sợi nói với thanh gỗ trên đầu cả người nàng đều bị treo lên, lúc này cửa phòng mở ra Lâm Thần bước vào bên trong.
– Nô tỳ tham kiến chủ nhân.
Hắn ngừng lại một chút liếc nhìn Trần Linh Phương.
– Việc ta hứa với người đã chuẩn bị xong Trần Kế Nam rất nhanh sẽ bị trừng phạt.
– Linh Phương đa tạ chủ nhân.
Lâm Thần đi đến trước mặt nữ nhân bị trói bên trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên vài đạo tà quan, hắn truyền vào cơ thể nàng một tia linh lực để nàng khôi phục một ít sức lực, nàng cảm nhận cơ thể của mình có thể cử động ánh mắt từ từ mở ra ngẩn đầu lên, hình ảnh mờ nhạt phía trước dần hiện rõ.
– Tại sao lại là người?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!