Dâm Đế Phục Thù - Chương 24: Vô đề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
276


Dâm Đế Phục Thù


Chương 24: Vô đề


Từ trên bầu trời hàng trăm đạo lôi điện đánh xuống xung quanh trăm dặm đều bị lôi điện đánh nát, Lạc Nam tôn giả từ trong đóng đổ nát bay ra y phục trên người đều bị rách nát phía sao hiện lên ngọn lửa đỏ rực.

– Liệt hỏa phần thiên.

Quả cầu lửa biến thành một con khổng tước che trời lao đến hai người.

– Không ngờ tên này lại luyện đến cảnh giới linh lực hóa hình.

Tên tôn giả hai tay bắt thủ ấn xung quanh người xuất hiện một quả lôi cầu bao lấy thân thể, khổng tước lao đến va chạm vào lôi cầu ánh lửa ngút trời cho dù đứng ở Bắc Minh thành cũng có thể nhìn thấy, tôn giả thánh lôi giáo sắc mặt âm trầm đến cực điểm nếu không nhanh chóng đánh bại tên này đợi người thánh hỏa giáo đến sẽ không còn cơ hội.

– Người tiến đến cầm chân hắn.

Một tên áo đen bay đến sao lưng nàng xuất hiện hơn 100 quả lôi cầu vây lấy Lạc Nam.

– Tố Lôi tôn giả không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

Lạc Nam ấn thủ pháp khổng tước hiện lên che chắn trước mặt hắn, từng quả lôi cầu bị đôi cánh khổng tước đánh bay, Tố Lôi khẽ nhíu mày nàng bỗng nhiên lăng không bay lên.

– Lôi diệt.

Lôi điện từ trên trời như mưa trúc xuống, xung quanh Lạc Nam xuất hiện một quả cầu lửa cản lấy lôi điện hai tay khẽ ấn khống tước rống lên một tiếng phóng thẳng đến chỗ Tố Lôi, nàng lập tức vận lôi cầu phòng hộ hai bên va chạm Tố Lôi bị đánh bay đi hơn 10 dặm khóe miệng trào ra một tia máu sắc mặt tái xanh, Lạc Nam khẽ mỉm cười đột nhiên sắc mặt đại biến hắn cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm ập đến, một tia lôi điện đỏ rực xuất hiện ngang trời đánh xuống sức mạnh khủng bố như chẻ đôi thiên địa.

– ẦM…

Bên dưới mặt đất khói bụi tan biến hai người lập tức tiến lại kiểm tra Lạc Nam tôn giả nằm bên trong hố hôn mê bất tỉnh trên người tràn đầy vết thương khóe miệng không ngừng trào máu.

– Người đi lấy giới chỉ của hắn chúng ta mau chóng rời khỏi đây.

Tố Lôi gật đầu bay xuống bên người Lạc Nam tháo đi giới chỉ thần thức tiến vào bên trong khẽ gật đầu với tên phía trên sao đó bay đi.

– Không xong có cường giả đang đến người mau rơi đi ta ở lại chặn hắn.

Tố Lôi gật đầu lăng không bay đi, tên tôn giả sắc mặt ngưng trọng nhìn về một phía nơi đó một bóng người đang bay đến chỉ trong chóp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.

– Lâm Trấn Phương đã lâu không gặp.

– Trình Hạo tại sao người lại ở đây?

Lâm Trấn Phương khẽ nhíu mày lão đến đây để đón người cảm nhận được có người đánh nhau mới chạy đến xem thử không ngờ lại gặp tên này ánh mắt lão nhìn qua Lạc Nam nằm trên đất sắc mặt lập tức trầm xuống.

– Là người làm sao?

– Đúng vậy.

– Như vậy người phải trả giá cho việc này.

Lâm Trấn Phương dứt lời thân ảnh biến mất xuất hiện trước mặt Trình Hạo một chưởng đánh tới, Trình Hạo phun ra một ngụm máu thân thể đập thẳng vào vách núi, lúc nãy khi kích phát cấm khí hắn đã tiêu hao toàn bộ lực lượng bây hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà.

– Nể tình lôi chủ bổn tọa tha người một mạng.

Lâm Trấn Phương nhìn qua Lạc Nam đang hôn mê bàn tay giơ ra thân thể Lạc Nam bị kéo đến sao đó xoay người biến mất, Lâm Thần một bên quan sát đợi Lâm Trấn Phương rời đi liền tiến đến chỗ Trình Hạo, tên này lúc nãy bị dính một chưởng hóa thần đỉnh phong nhất định bị thương không nhẹ hắn nhìn nam tử hôn mê trước mặt khóe môi khẽ cong lên thu vào thần lô đỉnh sao đó đuổi theo Tố Lôi, Ngọc Li bay được hai canh giờ Lâm Thần liền cảm nhận được khí tức mỏng manh của nàng xem ra cũng bị thương không nhẹ.

– Bên đó.

Ngọc Li ôm Lâm Thần đi đến trước một hang động bên ngoài của hang vẫn còn vết máu, hai người vừa mới đi được nữa đường liền phát hiện Tố Lôi hôn mê nằm trên đất.

– Lâm Thần bây giờ chúng ta phải làm sao?

– Tạm thời nghỉ ngơi ở đây ngày mai sẽ đi đến Phong Minh quốc.

– Ân không trở lại thông báo cho Tống giáo chủ sao?

– Không cần đến lúc đó nói là chúng ta bị bắt đi được Lạc Nam tôn giả cứu thoát là được.

Ngọc Li nghe hắn nói khẽ nhíu mày.

– Nhưng Lạc Nam tôn giả đâu có cứu chúng ta đến lúc đó không phải sẽ bị nghi ngờ sao?

– Lúc nãy khi chiến đấu Lạc Nam đã nhận ra Tố Lôi, chỉ cần nói bị nàng bắt đi sao đó người thánh lôi tông toàn bộ bị thương chúng ta nhân cơ hội trốn thoát.

– Ngọc Li đã hiểu.

Hắn thu hai nàng vào bên trong thần lô đỉnh sao đó bản thân cũng tiến vào, Lâm Thần nhìn Tố Lôi nằm trên giường thần thức vừa đảo qua không ngờ nữ nhân này lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy nếu hắn không cứu giúp e là sao này nàng không thể đột phá, hắn vận một tia âm dương chân khí giúp nàng bảo vệ tâm mạch khôi phục sức lực, bên trong Thần lô đỉnh hắn là một vị thần nhưng khi ra bên ngoài toàn bộ sức mạnh hắn mượn thần lô đỉnh sẽ biến mất do đó chỉ có thể để nàng ở lại bên trong một thời gian.

Sao khi trị thương cho Tố Lôi hắn đi đến căn phòng còn lại bên trên giường cũng có một người đang bị trọng thương, thần thức vừa đảo qua khóe miệng hiện lên một đường cong.

– Thật là trời cũng giúp bản đế.

Lâm Thần hai tay bắt pháp quyết thi triển âm dương khống tâm tỏa nếu bình thường một trúc cơ muốn thi triển chiêu thức này với hóa thần cảnh là điều không thể trừ khi đối phương nguyện ý hoặc thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng mà tên trước mặt này không ngờ bị đánh đến chỉ còn một nữa thần hồn, một nữa vòng tròn tiến vào bên trong cơ thể tên áo đen một nữa còn lại nằm trong lòng bàn tay hắn, Lâm Thần truyền một tia âm dương nhị khí vào bên trong giúp hắn khôi phục sức lực, nam nhân áo đen cảm nhận ngoại lực tiến vào cơ thể lập tức mở mắt vận linh lực đẩy ra bên ngoài.

– Nếu người muốn chết thì thử vận linh lực.

Nam nhân nhìn Lâm Thần ánh mắt nghi hoặc.

– Người là ai?

– Ta là chủ nhân của người.

– Người có biết người đang nói gì không?

Lâm Thần phất tay bên trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một nữa hình tròn màu trắng, nam nhân áo đen đột nhiên cảm giác thần hồn đau đớn sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu.

– Người đã làm gì bổn tọa?

– Mạng của người bây giờ thuộc về ta.

Nam nhân áo đen ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Thần chỉ cần hắn thuấn sát tên này thì bản thân sẽ không bị khống chế, Lâm Thần cảm nhận một đạo sát khí hướng đến khẽ vận linh lực khí tức toái hư đỉnh phong trấn đến, nam nhân áo đen thần sắc tràn đầy hoảng sợ giống như toàn bộ thiên địa đang nhìn mình chỉ cần hắn vừa động sẽ vạn kiếp bất phục.

– Người… thật ra người là ai?

– Bổn tọa là ai sao này người sẽ biết đi theo ta người nhất định sẽ không hối hận.

Lâm Thần nói xong liền biến mất bên trong căn phòng chỉ còn lại nam nhân áo đen sắc mặt không ngừng biến hóa.

Lâm Trấn Phương mang theo Lạc Nam tiến vào Bắc Minh thành thần thức hóa thần cảnh tỏa ra bốn phía sao đó bay về một hướng.

– Tống giáo chủ bây giờ phải làm sao?

Tống Côn sắc mặt vô cùng khó coi lần này nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Lâm Thần bây giờ đối phương không biết sống chết kêu hắn làm sao giao phó, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người, Tống Côn nhìn thấy người này liền quỳ xuống.

– Tham kiến Lâm trưởng lão.

Lâm Trấn Phương liếc qua một vòng giọng nói trầm xuống.

– Có chuyện gì?

– Thuộc hạ bất tài không thể bảo vệ được Lâm công tử xin trưởng lão trách phạt.

Không lẽ là do tên Trình Hạo kia làm?

– Không phải lỗi của các người là do đối phương quá mạnh, các người trở về thánh giáo trước đi chuyện này ta sẽ bẩm báo với đà chủ.

– Đa tạ Lâm Trưởng lão.

Ngọc Li sao khi tiến vào bên trong liền bị Lâm Thần đưa đến chỗ của Liễu Yên Nguyệt hai tiểu nha đầu này do ở bên trong buồn chán vừa gặp nàng liền quấn lấy.

– Ngọc Li tỷ tỷ không phải tỷ đi với chủ nhân sao? tại sao lại tiến vào đây?

– Đúng đó tỷ tỷ chủ nhân không vào cùng tỷ sao?

– Chàng còn có chuyện phải làm lát nữa sẽ đến tìm hai muội.

Hai nàng nghe nói liền vui mừng đã lâu không cùng chủ nhân thân thiết a.

– Tỷ tỷ hai người đã đi đến Phong Minh đại quốc rồi sao?

– Vẫn chưa, trên đường bọn ta bị người khác tập kích nên mới vào đây.

Hai nàng nghe nói chủ nhân bị tập kích liền nhảy dựng lên.

– Vậy còn chủ nhân thì sao? người có bị sao không?

– Đúng vậy tỷ mau nói đi.

Ngọc Li liếc nhìn hai tiểu nha đầu ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

– Lâm Thần… chàng ấy…

Liễu Yên Nguyệt nhìn thần sắc của Ngọc Li gấp đến hai mắt đỏ lên.

– Chủ… chủ nhân làm sao Ngọc Li tỷ tỷ mau nói cho bọn muội biết đi.

– Chàng ấy… không sao hai muội không cần lo lắng.

– Chủ nhân thật sự không sao?

– Ân đúng vậy chàng ấy không sao?

Hai nàng nghe Ngọc Li khẳng định liền vỗ lấy bộ ngực nhỏ của mình thở phào, đột nhiên Tiểu Linh cùng Yên Nguyệt liếc mắt nhìn nhau sao đó cùng nhìn sang Ngọc Li.

– Hai muội nhìn tỷ như vậy làm gì?

Ngọc Li có dự cảm không lành nàng đang muốn đứng lên rời đi liền bị hai nàng mỗi ôm một cánh ta kéo lại.

– Ngọc Li tỷ tỷ bọn muội rất nhớ tỷ a.

– Đúng vậy Ngọc Li tỷ tỷ lâu rồi chúng ta không tâm sự a.

Hai nàng mỗi người một lời kéo Ngọc Li tiến lại chiếc giường.

– Hai muội không được làm bậy Lâm Thần sắp trở lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN