Dâm Đế Phục Thù - Chương 26: Triệu Thiên Lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
252


Dâm Đế Phục Thù


Chương 26: Triệu Thiên Lạc


Ngày hôm sao Lâm Thần cùng Ngọc Li hướng Phong Minh quốc xuất phát hai tiểu nha đầu cũng đi theo sao lưng, Yên Nguyệt vừa đi được vài bước liền than mỏi chân ánh mắt đáng thương nhìn sang Tiểu Linh.

– Tiểu Linh tỷ tỷ người ôm ta bay đi được không?

Tiểu Linh nghe nàng nói liền hưng phấn gật đầu tiến đến ôm nàng lăng không bay đi, Ngọc Li nhìn hai nàng bay qua bay lại trên trời vô cùng vui vẻ ánh mắt khẽ liếc sang nhìn nam nhân bên cạnh.

– Lâm Thần hay là để thiếp…

– Không cần.

Lâm Thần nhìn hai tiểu nha đầu bên trên vừa bay vừa hét, ý niệm khẽ động cả hai liền bị hắn thu vào thần lô đỉnh thế giới lập tức yên bình trở lại.

– Đã sắp đến Phong Minh quốc để hai nàng bên ngoài sẽ khiến Lạc Nam nghi ngờ.

– Thiếp hiểu.

Ngọc Li khẽ mỉm cười rõ ràng tiểu phu quân của nàng sĩ diện lại còn tìm cớ, hai người đi được một lúc phía trước xuất hiện một thành trì nhìn qua cờ hiệu Ngọc Li liền nhận ra thành trì trước mặt thuộc Phong Minh quốc.

– Lâm Thần phía trước chính là Phong Minh quốc.

Hai người vừa đi đến trước thành, một nhóm người mặt y phục thánh hỏa giáo không biết từ đâu chạy đến chắn trước mặt.

– Người là Ngọc Li thánh sứ?

Ngọc Li nhìn nam nhân trước mặt khẽ nhíu mày.

– Người là…

– Tại hạ Trương Đạt chấp sự phân đà bên trong Phong Minh quốc phụng lệnh Lâm trưởng lão ở đây đợi thánh sứ.

– Làm sao Lâm trưởng lão biết chúng ta ở đây?

– Tại hạ chỉ phụng lệnh hành sự những chuyện khác người có thể hỏi Lâm trưởng lão.

Trương Đạt nói xong liền quay sang mỉm cười nhìn Lâm Thần.

– Lâm công tử tại hạ đã chuẩn bị chỗ nghỉ, hôm nay tạm nghĩ ở đây ngày mai chúng ta sẽ đi Phong Minh thành.

Lâm Thần gật đầu đi theo Trương Đạt tiến vào bên trong một khách điếm tên thực vi hiên bên cạnh còn có một chữ Trần, Trương Đạt an bài xong hướng Lâm Thần nói vài câu liền rời đi.

– Lâm công tử người cứ yên tâm nghĩ ngơi ta phải đi truyền tin cho Lâm trưởng lão.

– Được.

Lâm Thần tiến vào bên trong căn phòng thần thức đảo qua vài vòng liền phát hiện nơi này bị bày bố kết giới, thần thức ít nhất phải đạt cảnh giới hóa thần trở lên mới có thể xâm nhập, ý niệm khẽ động hắn tiến vào bên trong thần lô đỉnh.

Bên trong một căn phòng khác hai lão nhân đang ngồi đối diện.

– Lão Lâm Lạc Nam thế nào rồi?

– Tiểu tử đó trọng thương khá nghiêm trọng cũng may là bảo giáp hộ thể nếu không e là đời này không thể qua nỗi hóa thần.

– Bọn người thánh lôi điện lần hành động có chút quá đáng.

– Lão Lý ta thấy chuyện lần này không đơn giản.

Lý Thiên Không nghe Lâm Trấn Phương nói khẽ nhíu mày ánh mắt trầm ngâm.

– Lão Lâm hai chúng ta đã già rồi có một số việc cũng không thể quản.

Lâm Trấn Phương nhìn ra bên ngoài cửa, một luồn sáng từ bên ngoài bay vào bị lão dùng thần thức vây lấy.

– Lão Lâm có chuyện gì sao?

– Trương Đạt báo tin hai người kia đã tiến vào Phong Minh quốc.

– Ồ.

– Xem ra lão già này lại phải đi thêm một chuyến nữa.

Lâm Trấn Phương nói xong liền xoay người rời đi thân ảnh lăng không biến mất giữa trời đêm, Lý Thiên Không nhìn theo lão đạo hữu khẽ thở dài.

– Lão Lâm à tu vi của ta cao hơn lão thì sao chứ, không phải vẫn chỉ là con cờ cao cấp hơn thôi sao?

Lâm Thần tiến vào thần lô đỉnh hắn đi đến chỗ Trình Hạo vừa bước vào bên trong liền bị một đạo thân ảnh từ phía sao đánh tới, đạo thân ảnh lao xuyên qua thân thể Lâm Thần đứng trước mặt hắn.

– Thời gian ta cho người đã hết.

Trình Hạo xoay người một chân quỳ trên đất.

– Thuộc hạ Trình Hạo tham kiến chủ nhân.

– Đứng lên đi.

Lâm Thần đi đến ngồi trên giường ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Hạo trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài.

– Thứ này dùng để làm gì?

Trình Hạo vừa nhìn thấy tấm lệnh bài kia trong lòng có chút kinh ngạc không phải Tố Lôi đã mang đi hay sao?

– Đây là thiên lôi lệnh thuộc hạ nghe nói nó có thể câu thông lôi lực thiên địa.

Lâm Thần khẽ gật đầu ném tấm lệnh bài về phía Trình Hạo.

– Ta có một nhiệm vụ giao cho người, người tiến lại đây.

Trình Hạo ngẫn đầu đi đến đột nhiên một luồn thần thức tiến vào bên trong cơ thể hắn, Trình Hạo lập tức vận linh lực đẩy ra bên ngoài.

– Người không cần chống cự, đó chỉ là một nữa bộ công pháp ta tặng cho người khi nào hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ cho người nữa bộ còn lại.

Trình Hạo nghe được liền đưa một tia thần thức vào kiểm tra bộ công pháp bên trong đầu hắn tên Lôi bạo có thể giúp chủ nhân nó trong thời gian ngắn tăng sức chiến đấu lên 10 lần hơn nữa sao khi sử dụng lại không để lại di chứng.

– Đa tạ chủ nhân.

Lâm Thần nhìn thần sắc kích động của hắn khẽ gật đầu Lôi bạo chỉ là một bộ tiên quyết nhưng đặc ở phàm giới có thể xếp vào trấn điện chi bảo.

– Lần này người trở về thánh lôi giáo, chủ yếu là thu thập tin tức của cao tầng thánh điện đặt biệt là thánh nữ sao đó đến gặp ta.

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Trình Hạo đột nhiên nhớ ra một việc ngẩn đầu nhìn Lâm Thần.

– Chủ nhân tấm lệnh bài làm sao người có được?

– Có chuyện gì sao?

– Nữ nhân lúc trước giữ tâm lệnh bài này có mối quan hệ rất thân với thánh nữ.

Lâm Thần sắc mặt khẽ biến lần này hắn thật sơ xuất.

– Người yên tâm nữ nhân kia sẽ theo người đi đến thánh lôi giáo hiện tại nàng ta còn bị thương vài ngày nữa hai người sẽ xuất phát.

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Tố Lôi ngồi vận công trên giường hai mắt chợt mở ra nhìn nam nhân trước mặt, nàng nhanh chóng tiến xuống giường cung kính đứng bên cạnh.

– Chủ nhân.

– Xem ra thương thế của người cũng đã sắp khỏi?

– Vâng, thuộc hạ đã khôi phục được 7 thành.

Lâm Thần xoay người ánh mắt nhìn thẳng vào người nàng.

– Ta nghe nói người rất thân với thánh nữ.

– Vâng.

– Đây là thiên địa nghịch lôi quyết phẩm cấp không thua gì công pháp bên trong cơ thể người, người hãy tìm cách để nàng ta cùng sư phụ người tu luyện nếu như người muốn cũng có thể tu luyện.

– Thuộc hạ không dám, chủ nhân yên tâm thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

– Nếu người có thể hoàn thành ta có thể giải trừ âm dương khống tâm tỏa cho người.

Tố Lôi nghe hắn nói trong lòng thoáng chút rung động nàng cũng không hiểu cảm xúc hiện tại trong lòng đáng lí nàng phải vui mới đúng, tại sao lại có chút không nỡ trong lúc nhất thời nàng trở nên thất thần đến khi tỉnh lại Lâm Thần đã đi mất.

Lâm Thần tiến ra thần lô đỉnh hắn cảm nhận được một vừa rồi bị một luồn thần thức quét qua có thể làm được chuyện này chỉ có hóa thần cảnh.

– Lâm Thần ta có thể vào không?

Lâm Thần tiến ra mở cửa liền gặp một trung niên nam tử cảnh giới đạt đến hóa thần đỉnh phong.

– Người là ai?

– Ta là Lâm Trấn Phương trưỡng lão thánh đà nơi đây.

– Mời vào.

Lâm Trấn Phương liếc nhìn Lâm Thần vài lần ánh mắt có chút tán thưởng.

– 17 tuổi, trúc cơ tầng 5 đỉnh phong khí tức trầm ổn đúng là không tệ.

– Không biết trưởng lão tìm ta có chuyện gì?

Lâm Trấn Phương nghe hắn hỏi chỉ mỉm cười.

– Ta chỉ muốn nhìn xem thiên tài thất phẩm linh căn mà thôi, đúng rồi ta nghe bọn họ nói người từ nhỏ đã sống trên núi?

– Đúng vậy.

– Nếu như vậy tiểu tử người vẫn chưa tu luyện công pháp?

– Ta chỉ mới tu luyện hơn 2 tháng.

– Ồ.

Lâm Trấn Phương ánh mắt nhìn Lâm Thần có chút kích động 17 tuổi luyện đến trúc cơ miễn cưỡng có thể coi như là thiên tài nhưng tu luyện hai tháng đạt trúc cơ có thể xếp vào tuyệt thế kì tài.

– Tiểu tử có muốn bái ta làm sư phụ không?

– Ta không muốn bị người khác quản giáo.

– Tiểu tử ta thấy ta cùng người có duyên dù sao hai người chúng ta đều họ Lâm thay vì bái người khác không bằng bái ta làm sư phụ.

Lâm Thần nghe lão nói khóe miệng khẽ cong lên hắn là người 10 vạn năm trước nếu xét quan hệ cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

– Đa tạ trưởng lão cân nhắc ta vẫn chưa muốn bái sư.

– Nếu người đã quyết định ta cũng không ép bất cứ khi nào tiểu tử người đổi ý cũng có thể đến tìm ta, người nghĩ ngơi đi ngày mai ta sẽ mang người tới phân đà.

Lâm Trấn Phương nói xong liền tiếng ra bên ngoài, Lâm Thần đứng trong phòng ánh mắt nhắm hờ việc bái sư này cần phải tính toán kĩ lưỡng.

Ngày hôm sao đoàn người tiến về phía Phong Minh thành Lâm Trấn Phương mang theo Lâm Thần lăng không bay đi nữa ngày sao liền đến trước cổng thánh đà, hai người vừa đáp xuống một nữ tử không biết từ đâu chạy ra ánh mắt liên tục quét qua người Lâm Thần.

– Lâm bá bá hắn chính là tên mang thất phẩm linh căn sao?

– Thiên Lạc, sao này Lâm Thần sẽ gia nhập phân đà người không được ăn hiếp hắn.

– Lâm bá bá yên tâm ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho hắn.

Lâm Thần nhìn nữ tử trước mặt vóc người nhỏ nhắn gương mặt tươi sáng, đôi mắt long lanh, cộng thêm nụ cười thiên sứ kia hẳn là cùng một bọn với Yên Nguyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN