[ ĐAM MỸ/ 21+ ] Tổng hợp H văn
3: Tiểu tao hoá ngây thơ hiến thân cho nghĩa đệ hắc bang ( 1:1 )
Phương Ly là một biên tập cho một nhà báo, gia đình khá giả, lớn lên có gương mặt thanh tú, cao 1m75, còn có bạn gái, nhưng hiện tại hai người đang trong giai đoạn căng thẳng vì bạn gái đòi chia tay.
Tuy rằng điều kiện gia đình khá giả, nhưng tính cách y phi thường ôn nhu, nói chuyện không nhanh không chậm, cùng y nói chuyện phiếm mà cứ ngỡ như đang đắm mình trong gió xuân.
Ai có thể nghĩ một người bình thường điềm đạm ôn hoà như vậy cư nhiên có một nghĩa đệ là lão đại xã hội đen.
*nghĩa đệ, nghĩa huynh : huynh đệ kết nghĩa
Nghĩa đệ Tiêu Tắc đã từng cứu mệnh y, cũng từ đó trở thành huynh huynh đệ đệ.
Người thiện lương như Phương Ly nghiễm nhiên luôn nhớ tới ân tình của đối phương, thẳng đến một ngày, nghĩa đệ mang theo chút phong trần mệt mỏi tìm tới cửa, nói với y rằng hắn đã phạm vào trọng tội, phải tạm thời bỏ đi, có thể sau này không còn gặp lại nhau, lần này tới chính là hướng y nói lời từ biệt.
Phương Ly lại kiên quyết không thả cho hắn đi, ân tình còn chưa đáp, sao y có thể mặc kệ ân nhân cứu mạng của mình gặp nạn.
“Ta là tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi.”
Tiêu Tắc nhìn Phương Ly ngày thường vẫn luôn ôn nhu giờ lại bày ra dáng kiên định, hắn trầm mặc mà cởi ra áo khoác ngoài, lộ ra vết thương chồng chất dính đầy máu trên thân hình cường tráng.
Phương Ly thấy thế mặt mũi trắng bệch, vội vã dùng cồn giúp hắn tiêu độc miệng vết thương, nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên nghị nhịn đau, tâm y đều phát run.
“Rất đau sao”
“Không có việc gì.” Tiêu Tắc thấp giọng an ủi, nhưng trên trán hắn ngày càng tuôn ra nhiều mồ hôi lạnh, thân hình cao lớn gồng duỗi đến thẳng tắp, phẳng phất như một bước tường sắp đổ.
Phương Ly vì thế càng cẩn thận hơn, mỗi một chỗ vết thương đều rửa qua, chờ đem miệng vết thương rửa sạch sẽ, mới đỡ lấy thân hình to lớn của nghĩa đệ đưa tới trên giường.
Tiêu Tắc nặng nề nằm ở trên mặt giường, trán vẫn rỉ ra mồ hôi lạnh, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại giương lên một nụ cười, “Ngươi vẫn thiện lương như thế.”
Phương Ly cắn cắn môi, run giọng nói, “Ta chính là nghĩa huynh của ngươi, nên nhất định sẽ giúp ngươi.”
Tiêu Tắc nhìn y sâu một cái, sau đó nói sang chuyện khác, “Vậy còn bạn gái ngươi đâu?”
Phương Ly bất đắc dĩ mà nói, “Nàng sắp chia tay ta, ai, là ta quá ngu ngốc, một chút tình thú lãng mạn cũng không hiểu để dành cho nàng.”
Tiêu Tắc lại lạnh lùng cắt lời, “Không, là nàng không hiểu con người ngươi.”
Phương Ly nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tắc thấy vậy lại mở lời nói, “Trên đời này thiếu gì nữ nhân xinh đẹp, ngươi hà tất gì phải níu kéo một người không cần mình.”
Phương Ly lại lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không, ta chỉ nghĩ tìm một người ta thật lòng thích, cũng thật lòng thích ta.”
Tiêu Tắc nghe vậy ngoài ý muốn trầm mặc.
Phương Ly thay hắn đắp chăn đàng hoàng, ôn nhu nói, “Ngươi cứ an tâm ngốc ở nhà ta, chờ dưỡng thương xong lại nói.”
“Hảo.” Tiêu Tắc thấp giọng đáp, ánh mắt lại có chút đăm chiêu.
Tiêu Tắc ở trong nhà Phương Ly trụ ba bốn ngày, nhưng không ngày nào là không ra ngoài, ngoài miệng nói là ra ngoài giải quyết công việc, Phương Ly cản như thế nào cũng không được, chờ hắn tới đêm khuya hoặc rạng sáng mới trở lại.
Chỉ thấy nam nhân cao lớn người đầy mùi rượu, trên người còn dính đầy hương nước hoa hỗn tạp của nữ nhân. Tiêu Tắc say khướt cởi bỏ đi áo khoác ngoài, từ trong túi rớt ra bốn năm cái áo mưa đã xé, nhìn dáng vẻ là biết đi hộp đêm tìm nữ nhân đi.
Phương Ly thấy thế tâm đều rối loạn, run giọng nói hiện tại ngươi là tội phạm đang bị truy nã, sao có thể dễ dàng ra ngoài, nhỡ bị bắt thì phải làm sao!
Tiêu Tắc lại lười biếng nói, “Ta là nam nhân, ta cần thiết muốn giải quyết nhu cầu sinh ly, tính dục ta rất mạnh, chẳng lẽ muốn ta nghẹn chết ở trong nhà?”
Nói xong, người tràn ngập áp bách mà đi đến trước mặt Phương Ly, nhìn nghĩa huynh thon gầy thanh tú trước mặt, hắn kề sát bên tai y nói giọng khàn khàn, “Ta không giống ngươi thanh tâm quả dục, ta đây mỗi ngày đều phải làm tình, một ngày không làm, lão tử con mẹ nó cả người liền khó chịu!”
Phương Ly mặt bỗng dưng đỏ, hoảng loạn mà đẩy hắn ra, “Ngươi ngươi nếu như bị bắt thì phải làm sao bây giờ! Ai có thể cứu ngươi ra ngoài!”
“Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.” Tiêu Tắc nằm trên sô pha cười nói, thân hình cao lớn ép sô pha vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Phương Ly cắn cắn môi, đi đến trước mặt hắn nói, “Đây là một lần cuối cùng. Còn có ngươi đến trên giường ta đi ngủ.”
Tiêu Tắc nhìn Phương ly, mắt đen nháy lại không mang theo men say, hầu kết lăn lội vài cái, khàn khàn nói, “Vậy ngươi ngủ chỗ nào?”
“Ta ngủ sô pha.” Phương Ly đi đến phòng ngủ thu xếp chăn, lại bị Tiêu Tắc ngăn lại, “Không được, ta cũng thích ngủ sô pha.”
Dứt lời liền đem nghĩa huynh cùng chăn gối mang vào phòng ngủ, thuận tiện đóng lại cửa phòng rôi nói, “Ta muốn cởi quần, tạm thời ngươi đừng đi ra.”
Phương Ly nghe vậy, mặt lại đỏ, y nghe được động tĩnh kì quái ngoài cửa phòng, lưng y dán vào cánh cửa, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Tiêu Tắc ở nhà ngây người hai ngày, ngày thứ ba hắn lại mặc lên áo gió chuẩn bị ra cửa.
Giữa tình hình đang bị cảnh sát truy nã thế này, Phương Ly như thế nào có khả năng để mặc nghĩa đệ bỏ đi, thân hình thon gầy của y gắt gao che chắn trước cửa, kiên định nói, “Ta không cho phép ngươi ra ngoài, ta là nghĩa huynh của ngươi, ngươi phải nghe ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!