( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 30: Dấm:
Chương 30: Dấm.
Một tuần sau.
Trí Đăng lại thêm một lần khất hẹn với Lê Ngọc.
Buông chiếc điện thoại xuống, lòng nặng trĩu.
Từ hôm đó, Dav mỗi đêm đều về nhà trễ, cũng sẽ không làm ra bất kỳ một hành động nào thân mật nữa.
Sáng cũng đi từ rất sớm, hôm nay nữa, lại một buổi sáng còn tinh mơ, tỉnh dậy đã không thấy người.
Vui hay là buồn? Nụ hôn trên môi ngày hôm ấy, có khi nào… phai nhạt rồi?
————
Phòng trị liệu.
Hải Luân thực sự sửng sốt với những số liệu đo được,
– Không thể tin nổi.
Trí Đăng nhìn nét mặt của Hải Luân cũng vui lây:
– Như thế nào rồi?
– Tiến triển vô cùng tốt, các chỉ số hoạt động đều đã ổn hơn rất nhiều, nếu cứ như thế này thằng bé sớm có thể hòa nhập được.
Trí Đăng chững lại một lát, như không dám tin vào tai mình, chộp lấy cả tay Hải Luân từ khi nào:
– Thật sự sao?
Hải Luân cũng đáp lại cái cầm tay đó nhiệt tình:
– Làm sao mà sai được? Số liệu hôm qua tôi đã mất một đêm để phân tích.
Nói dứt câu liền kéo Trí Đăng về phía mình, vừa chỉ vào từng con số vừa giải thích.
Trí Đăng thực sự không hiểu lắm.
Cậu căn bản không phải dân y, càng không rõ những thứ biểu đồ chằng chéo lên xuống này.
Chỉ là thông qua giọng nói đầy kích động của Hải Luân thì hiểu được quả nhiên việc bản thân ở bên cạnh thằng bé là một điều tốt.
Hải Luân nói xong còn không quên tán thưởng chính mình:
– Cậu thấy không? Phác đồ điều trị của tôi chưa bao giờ sai lệch!
Trí Đăng gượng gạo cười bồi:
– Vâng,
Hải Luân đắc chí chết đi được.
Một bệnh án mà theo đến ba năm, hiện tại thấy khởi sắc rõ ràng làm sao mà không vui!. Gọi là thành tích lớn trong sự nghiệp cũng không ngoa chút nào. So với việc cứu người từ cửa tử về thì cứu được một trí não đã rối loạn về cũng chẳng khác nhau là bao.
Hải Luân liên tục chậc lưỡi rồi còn cười rộ lên :
– Cậu phải biết, ba năm trước đây không một ai dám nhận ca này hết. Tôi là người duy nhất.
– Vâng.
– Để tôi đem kết quả này gửi hết cho mấy lão già đó, để xem một kẻ chuyên ngành máu như tôi còn vượt bậc hơn mấy lão bội phần. Chọc mấy lão tức chết thì thôi!
Hải Luân ba hoa một hồi, cười đến sảng khoái liền lớn giọng:
– Đi! Trưa nay tôi mời cậu một bữa.
Tính Hải Luân không phải ai muốn gần cũng gần được, nhưng Trí Đăng chính là người giúp anh đạt được thành tựu này, đối với cậu bao nhiêu bài xích cũng bay hết.
Vài ngày đầu Hải Luân chỉ đơn thuần coi Trí Đăng là một kẻ có ích hơn mấy người làm kia một chút, đôi khi còn khinh bỉ mà nghĩ chẳng khác gì cái ghế có ga buộc tay buộc chân thằng bé.
Nhưng mà lại sai rồi.
Ánh mắt Trí Đăng dành cho Jun, từng cái nựng, từng cái thổi đau. Không ai làm giả được. Là thật.
Anh chính thức gật đầu, là thật.
Nơi thối nát lạnh lẽo thế này mà lại có thể tồn tại một thứ tình thương là thật?
Vì tiền ư?
Hải Luân song song từng bước, nhìn.
Quần áo vẫn đều là một kiểu quê mùa cũ nát, đến cả chiếc điện thoại cũng thuộc dạng chọi trâu ném chó chưa hề đổi.
Nào có giống một kẻ đến để vòi tiền?
Xứng đáng để Hải Luân anh cho vào một bên mắt. Cũng không đến nỗi quá cớm.
———
Trí Đăng chấp nhận lời mời ăn trưa của Hải Luân, còn dỗ dành được Jun ngoan ngoãn ở nhà chơi với mèo Bông không phải bởi vì cậu ham hố gì một bữa ăn, mà bởi cậu thực sự có một vấn đề rất muốn hỏi Hải Luân, mà trong nhà này nơi đâu cũng có người làm xếp hàng tăm tắp, từ phòng trị liệu đến hành lang, tìm một chỗ kín đáo nói chuyện lại càng làm người khác tò mò.
Vì thế, cậu dứt khoát bước lên xe.
Hải Luân ngồi sẵn bên trong, hài lòng gật đầu với tài xế ra hiệu có thể đi.
Nói thế nào nhỉ?
Thực ra bác sĩ có lẽ là nghề máu lạnh nhất, và cũng tàn nhẫn nhất. Sơ xuất của y học hàng ngày hàng giờ đều khiến biết bao nhiêu người chết oan. Hải Luân coi đó là sinh tồn nghiễm nhiên, chả có gì quan trọng.
Trong mắt anh chỉ có mỗi một mình anh là đáng giá, kẻ khác không là cái đinh gỉ gì. Trí Đăng có thể đã được coi là ngoại lệ lắm lắm, ngồi cùng một băng ghế thế này mà anh cũng không cảm thấy muốn đuổi người.
Ừm, tốt lắm.
Còn nói cái gì mà Trí Đăng đã từng bị Dav cưỡng hiếp? Đúng là nhảm nhí. Nếu thật có chuyện như vậy cậu ta còn kiên nhẫn mà ở bên cạnh con trai hắn sao?
Hải Luân ung dung nhìn sang bên cạnh.
Giỏi nỗi gì đâu?
Nếu giỏi đã hiểu được rõ ràng sự vụng về bối rối của hai bàn tay mảnh đan vào nhau kia chẳng phải cho mình, mà là cho một người khác.
Hải Luân nhìn biểu tình của Trí Đăng lại còn đắc ý đến vênh váo,
Hồi hộp thế kia? Không phải đã ngầm thích chết mình rồi chứ? Mới chỉ là mời bữa cơm mà đã như thế? Nếu đem lên giường đùa, không phải là xoăn lại như cọng thun chơi?
—————-
Trụ sở N.M.
Giữa trưa, trời cũng không đến nỗi quá lạnh giá, chiếc điều hòa hai chiều chạy hết công suất. Thế mà Cẩm Hương cùng với vị trợ lý mới tới đều nghe như âm độ C. Nước bọt nuốt cũng đến rát cả cổ, chẳng còn gì mà nuốt xuống nữa.
Ngay trên bàn in vài chữ CEO to tướng,
Dav siết chặt tay, vò một tờ trình thành một nắm giấy vụn. Vành mắt thiếu ngủ đỏ au au, trừng lên giận dữ.
Tức chết… tức chết mất…
——–
Mấy ngày rồi,
Ngày nào Dav cũng ngồi lỳ trên bàn làm việc, nhưng lại không hề làm việc, mà đôi mắt cứ như dính vào cái màn hình vi tính, lúc thì cười mỉm, lúc thì hài lòng gật gật, lúc lại nghiến răng ken két.
Nhất là trưa nay.
Không hiểu vì cái gì mà xoảng xoảng rầm, vỡ đôi một cái chặn giấy đầu sư tử, ném thêm hai cái ly. Khiến cho cả người Cẩm Hương lông tơ đều hô một chữ nghiêm, thở cũng đếm từng nhịp.
Vừa đến giờ nghỉ, cả cô lẫn vị trợ lý mới kia không ai bảo ai lập tức đứng dậy cái rắc, ra đến khỏi cửa phòng rồi với dám vuốt ngực.
– Trời ạ! Có để người khác sống không đây?
Vị trợ lý mới vừa rót được ly nước cầm trên tay vẫn còn run run:
– Sao lúc tôi nộp đơn cô bảo ở đây đãi ngộ tốt lắm?. Nếu mà biết tính anh ta thế này thì lương gấp đôi tôi cũng không làm!
Cẩm Hương mãi mới thở hắt được:
– Không biết bị cái gì nữa. Dọa chết tôi rồi!
Chen giữa mấy lời thì thầm, cạch một tiếng mở cửa.
Dav lướt mạnh qua vai.
Cẩm Hương cùng vị trợ lý mới chết lâm sàng năm giây.
Hình như… có bão vừa kéo qua.
———
Anh bị mù tình cảm.
Không sai.
Anh không biết cái gì là yêu thích cũng không biết cái gì là ghen ghét.
Nhưng mà, người của anh.
Là của anh! Ngay từ đầu đã là của anh,
Kẻ nào cũng không được!
Vòng bánh xe cua khét lẹt dời khỏi công ty giữa trưa xuân trải nắng.
Vội vã, lướt đi.
——-
Kẻ bị anh từ chối, vô số. Kẻ từ chối anh, chỉ có một.
Vậy mà, anh lại không đạp tung cánh cửa phòng nhà tắm hôm ấy, cũng không lôi kẻ đó ra một mực bắt ép cúi đầu.
Anh lựa chọn xoay bước chân dời đi,
Sự nhẫn nhịn như thế đối với anh đã là cực hạn chưa? Một giám đốc nắm trong tay cơm áo bao người?
Chưa.
Anh như thế mà chấp nhận làm cả một việc ngớ ngẩn như…. tìm hiểu cậu ta?
Màn hình, camera chạy 24/ 24.
Anh chẳng muốn bỏ sót một khoảnh khắc nào. Anh… ừm, cũng muốn biết xem, rút cuộc là do cậu ta chưa lành vết thương ở kia, hay là lén lút thủ dâm rồi mà không cần làm tình nữa?
Cái kết ngoài sự hài lòng khi nhìn Jun có thể vững bước hàng ngày, hay sự quấn quýt của hai người gợn lấy chút ấm trong lòng ra, thì tất cả đều dồn đến một mấu chốt vô cùng gai mắt:
Tên bác sĩ chết tiệt!
Hải – Luân!
———-
Ngày nào cũng thế, hai tiếng, rồi có cả bốn tiếng bên nhau. Nói cái gì là trị liệu cho Jun?
Nhìn xem, Trí Đăng một bên, tên chết tiệt đó một bên, cùng nhau dắt Jun đi thăng bằng.
Học chữ? Việc học chữ thì liên quan gì đến tên bác sĩ đó? Vậy mà hắn còn cầm lấy bàn tay Jun, Jun không chịu thì cầm lên tay Trí Đăng. Ba bàn tay cứ thế lồng vào nhau.
Láo! Quá láo!
Nếu mà là nhân viên của anh, anh chắc chắn đã sa thải! lập tức sa thải!
Kia nữa, đo mắt thôi, làm gì phải đứng gần nhau như vậy? sát rạt như vậy?
Cái tay,
Room lớn, room lớn lên…
Trưa nay….Trí Đăng chủ động cầm tay tên đó !
Cả hai còn xem vẻ nói gì thật vui vẻ, thật vui vẻ. Tên bác sĩ đó còn chờm tay qua eo Trí Đăng một cái.
Thật muốn bẻ gãy cái tay đó!
Jun, bị bỏ lại ở nhà. Hai kẻ đó vậy mà dám bỏ Jun lại ở nhà!
Giới hạn đổ vỡ.
Rầm, xoảng xoảng, rầm rầm.
=======
Quán ăn mà Hải Luân chọn là một quán buffe chay.
Anh đặc biệt thích đến mấy loại quán như thế này. Không phải là vì tốt cho sức khỏe, mà anh nghĩ đối với người thanh cao như mình thì phải ăn ở những quán như thế này mới có chút không khí xứng đáng.
Ba cái thứ xô bồ bên ngoài, mấy cái quán bar náo động hay lẩu nướng gì đó, không bẩn chết thì cũng ồn chết.
Dừng lại ở một góc khá vắng người, Hải Luân chỉ tay :
– Cậu ngồi ở đây, tôi sẽ đi lấy thức ăn.
Trí Đăng gật đầu ngồi xuống.
Hai bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng suy tính không biết nên mở lời thế nào. Hải Luân là bác sĩ, lại còn là bác sĩ giỏi như thế, chắc chắn có biện pháp giúp được cậu đúng không?
Cả tuần rồi, Dav không hề động đến cậu dù một chút, chắc chắn có liên quan đến việc cậu cự tuyệt ngày hôm ấy.
Cậu là muốn hỏi… đúng, là muốn hỏi về cái chuyện kia, có cách nào khiến cậu bớt sợ hãi hơn không? Hoặc như là bớt đau cũng được? thuốc giảm đau, hoặc là thuốc mê, hoặc là một biện pháp trị liệu gì đó.
Cậu thật sự không muốn như thế này.
Jun có tươi cười rồi, nhưng người kia không cười với cậu nữa.
Jun có bước đi chậm được rồi, nhưng người kia mỗi sớm lại lướt thật nhanh.
Rối trong lòng bao nhiêu suy nghĩ chất chứa, hắt ra một tiếng thở dài.
Ngẩng mặt, lại thấy người trước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai lửa giận, hai bất ngờ.
=======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!