( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 31: Dấm đổ:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 31: Dấm đổ:


Chương 31: Dấm đổ.
Quán buffe chay.
Trí Đăng thực sự phải chớp mắt mấy cái mới có thể xác định người trước mặt chính là Dav, lắp bắp nói không thành câu hoàn chỉnh:
– Anh… anh… sao anh lại tới đây?
Dav nuốt xuống một ngụm khí, mu bàn tay nổi đầy gân xanh nắm thành một cuộn, thể hiện rõ bản thân đang cố dằn mình đến mức nhẫn nhất. Anh ít ra vẫn còn biết được đây là một quán buffe lại đang giữa tầm đông đúc. Nếu không. Gừ! Nếu không… anh thật sự muốn đem người kia một mạch lôi đi!
Dav dằn mạnh tay xuống bàn, gương mặt áp sát lại, từng từ rất nhỏ như rỉ ra từ kẽ răng cuống họng:
– Tại sao lại đến? Hửm? Cầm tay rồi, ôm eo rồi, nếu tôi không đến có phải sẽ lên giường luôn không?
Trí Đăng sững người. Cậu mờ mịt chẳng hiểu lời Dav nói là gì nữa, chỉ là dựa vào cái khí thế này đủ cho cậu biết người kia đang giận điên.
Cả người cậu lập tức run bật lên, đúng lúc còn chưa biết trả lời làm sao, Hải Luân cũng đã lấy thức ăn trở lại, vừa nhìn thấy Dav cũng ngạc nhiên hỏi lớn:
– Ây! anh cũng đến chỗ này ăn trưa sao?
Dav hít thêm một ngụm khí, sống lưng hơi thẳng lên nhưng ánh mắt vẫn liếc xuống như ghim lấy người ngồi dưới, lấy ra một lý do :
– Sao cậu dám để Jun ở nhà một mình?
Trí Đăng thật sự rối đến hai tay đan chặt vào nhau, câu hỏi này với câu nói trước có liên quan gì tới nhau sao? Anh ta nói gì, càng ngày cậu càng không hiểu.
Hải Luân thản nhiên mà đặt hai đĩa thức ăn xuống:
– Thằng bé cũng phải dần học cách tự chủ, hơn nữa còn có bảo mẫu chứ không phải ở một mình.
Dav thấy Hải Luân vì Trí Đăng mà trả lời thay, cơn giận trong lòng đã cố nén rồi lại muốn bùng lên:
– Tôi chưa hỏi tới lượt cậu!
Hải Luân bị quát cũng lớn giọng đáp trả:
– Aida! Tôi là bác sĩ của nó đấy! Tôi bảo thế nào chính là như thế, anh quát tháo cái gì ở đây? Cơm không ăn thì đi lẹ đi, mất hết cả không khí.
– !!!!
Dav cũng biết tính Hải Luân xấu, trước giờ cũng vì Jun mà nhẫn vài phần. Hôm nay nhẫn không được nữa:
– Không khí? Không khí cái quần què! Hai người làm gì mà cần không khí?
Hải Luân vênh mặt :
– Làm gì cần anh quản sao? Tôi là bác sĩ không phải là người hầu nhà anh! Mất cả ngon.
Câu nói chưa dứt, năm ngón giơ lên.
– Tên khốn này!
Trí Đăng vội vã đứng bật dậy, ôm chặt lấy cánh tay của Dav:
– Đừng mà, bình tĩnh lại một chút.
Thấy cả thân hình Trí Đăng áp sát tới, đôi mắt lo lắng mở to nhìn mình van nài, lại thêm vài tiếng xì xào hướng đến, Dav miễn cưỡng xuôi xuống được một chút.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Tên bác sĩ vênh váo chết tiệt, rồi sẽ có ngày.
Dav hạ tay, nhìn lên đôi bàn tay của Trí Đăng vẫn nắm trên cánh tay mình, giọng nói vài phần dịu:
– Đủ rồi, về thôi.
Dav dứt câu nói thì bước chân cũng xoay đi, thế nhưng Trí Đăng không những không bước theo mà bàn tay lại buông lơi dần, nhỏ giọng:
– Anh… anh cứ về trước.
– ???!!!!
Dav không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, đôi mắt đỏ au trừng lên:
– Cậu nói cái gì?
Trí Đăng dồn hết can đảm, khe khẽ cúi đầu:
– Dạ… tôi sẽ về sau.
Nói xong cũng lập tức ngồi xuống ghế, ánh mắt gằm xuống nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt, lúc này, tim cậu đập cũng đến loạn nhịp.
Anh ta chắc chắn đang tức giận lắm lắm.
Nhưng mà càng thế cậu lại càng không thể theo anh ta về, lỡ như… lỡ như… còn có, điều mà cậu muốn hỏi Hải Luân vẫn chưa hỏi được.
Vài phút trôi qua như thế. Dav cũng cứ trừng mắt nhìn như thế.
Anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ, một tên sinh viên yếu đuối nghèo rách lại hết lần này đến lần khác dám từ chối anh.
Hải Luân thì sung sướng đến mức thiếu chút thì phá vỡ hình tượng thanh cao mà cười ngả nghiêng.
Đáng đời! Mẹ cha nó sướng! đáng đời lắm Dav Trần à!
Mỉa mai:
– Còn nhìn cái gì mà nhìn? Một lát nữa đích thân Hải Luân anh đây sẽ lái xe đưa em ấy về.
Ghẹo gan tốt lắm, hai từ em ấy chính thức vùi thêm ít tro vào đáy mắt đỏ lửa của Dav Trần, đen kịt.
Rầm một tiếng, chiếc ghế bày bên cạnh đổ rạp. Người dời đi.
———-
Ha ha ha ha!
Trời ơi trời!
Có phải là sướng chết Hải Luân anh rồi không? Trần đời này anh cũng biết mình vừa giỏi vừa đẹp, nhưng nếu để so về độ giàu với tên Dav đó thì chậc, vẫn còn thua vài đốt ngón tay.
Vậy mà hôm nay Trí Đăng lại chọn anh! Lại ngang nhiên chọn anh cơ đấy!
Ai bảo, anh hấp dẫn người khác quá làm chi? Anh vốn không quan tâm đối tượng là trai hay gái. Vừa mắt anh là được, nhưng khổ nỗi từ trước tới nay kẻ vừa mắt anh vẫn xếp theo thứ tự con số 000.
Trí Đăng gần như là người duy nhất anh có cảm giác không ghét.
Là không ghét chứ cũng không phải là đã thích nha. Hải Luân nhìn Trí Đăng nãy giờ vẫn hơi ngóng ra ngoài cửa, thầm bĩu môi một cái,
Xem kìa, nhà quê hết sức, nếu mà có muốn đi bên cạnh anh, anh nhất định phải chỉnh trang lại từ đầu đến chân, còn phải xây dựng vẻ ngoài cơ bản nữa.
Khiếp, mới gần tháng mà đã mê chết anh rồi. Làm anh đây cũng có phần không tự nhiên lắm.
———
Trí Đăng nào có biết được trình độ tự cao tự đại của Hải Luân, chỉ biết người kia hẳn nhiên đang giận dữ lắm, bề ngoài dù có mạnh miệng nói thế, nhưng nếu mà… nếu mà người ấy không đi, một mực kêu cậu về. Cậu có lẽ nhất định cũng sẽ theo về…
Trí Đăng bần thần nhìn ra ngoài cửa, rồi lại vô thức mà xới xới đảo đảo chỗ thức ăn trong đĩa.
Hải Luân nhìn kia một miếng cũng chưa động, đồ ăn lại sắp rơi ra ngoài, nhíu chặt chân mày:
– Này! Sắp rơi ra rồi!
Trí Đăng bị câu nói lớn làm tỉnh người, vội vàng vâng dạ gạt lại thức ăn vào đĩa. Hải Luân lấy một tờ giấy ăn, gấp làm đôi cực kỳ vuông nếp, khẽ lau khóe miệng. Anh cũng tự cho bản thân mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhìn đống thức ăn lộn xộn của Trí Đăng mà khó chịu:
– Nếu mà muốn tán tỉnh tôi thì ít nhất cũng phải biết ăn cho gọn gàng.
– ??!!!
Câu nói kèm theo một cái liếc mắt lườm nguýt dài mấy cây số.
Trí Đăng dựng dựng chiếc thìa:
– Sao cơ ạ?
– Cậu không phải là thích tôi sao? Tôi nói qua cho cậu nghe, tôi không phải dạng người tùy tiện. Muốn theo đuổi tôi ít nhất cũng phải học qua một khóa nấu ăn, thêm nữa cậu nhìn xem, quần áo cũng không thể mặc thế kia, mà chí ít cũng phải đi du học qua, biết vài ba thứ tiếng.
– ??!!!
Trí Đăng nghe chưa hết đã đưa hai tay lên ra hiệu cản lại:
– Nhưng mà tôi không thích anh.
– ???!!!
Lần này, đến lượt Hải Luân hóa đá.
Trí Đăng bặm môi, dẫu sao thì cũng đã lỡ làm cho Dav giận điên rồi, nếu đến cả hỏi cũng không hỏi được thì cậu thiệt quá, liền quyết tâm đem hết vấn đề ra rành rọt kể một lượt.
———–
Bà con mẹ nó!
Trên đường về lại chung cư. Hải Luân vô cùng có cảm xúc muốn chửi. Ba mươi mấy năm nhân sinh, lần đầu tiên anh có cảm giác ok với một người, thì người đó lại đã bị xơi trước mất. Anh chắc chắn không bao giờ ăn đồ đã bị người khác động vào, lại còn động đến rách toang hai lần.
Bà con mẹ nó!
Trí Đăng kia bị cưỡng đến lê lết lại không cắm đầu mà chạy, lại còn ở lại? đã thế còn một mực giúp con của hắn ta điều trị đến đỡ đến khỏi thì thôi?
Không lẽ kẻ bị não không phải Jun mà là cậu ta chắc?
Cậu ta nghĩ mình là thánh mẫu sao?
Hay là thích rồi yêu rồi thì bị ngu như thế?
Rằng cái gì? À, rằng bị hiếp rồi, đau đến chết đi sống lại, bị ám ảnh rồi, thế mà vẫn còn muốn để hắn ta chịch thêm nữa.
Còn nài nỉ anh giúp xem có cách nào để giảm bớt sợ hãi không ư? No no no, Hải Luân anh không phải người tốt đến như thế!
Đã làm anh tụt hết cả cảm hứng tự sướng, lại tụt hết cả cảm hứng ăn uống. Anh mà phải chỉ cho cậu ta cách sao?
Anh có là bác sĩ với bệnh nhân thì cũng phải có tiền mới mong anh chữa nhé! Làm gì có cái chuyện tư vấn miễn phí.
Với lại… hừm, với lại, anh ghét những kẻ yêu nhau, ghét mấy kẻ chịch nhau.
Anh… anh vẫn còn zin đây này.
AAAAAA!!!!!
Điên mất thôi!!!!!!
Cái thế gian này, điên mất thôi!!!!
Hải Luân bực dọc dậm từng bước từng bước tiến vào gian phòng chung cư đắt đỏ. Trong đầu cứ lởn vởn mãi mấy cái chuyện làm tình mà Trí Đăng kể kia.
Vứt mạnh người xuống sofa một cái. Lại như ngồi phải nước sôi mà dựng dậy!
Khoan!
Làm tình? Đau đớn…
Ha?
Không phải hôm trước có nghe mấy kẻ làm bên biệt thự nói gì đó đến hợp đồng bao nuôi ư?
Như thế… Trí Đăng cậu ta lý nào lại không biết đến cái hợp đồng đó?
Còn nói cái gì mà yêu thích tên máu lạnh kia được?
Hải Luân hai tay khoanh vòng trước ngực. Không được, nhất định phải xem cái bản hợp đồng đó có gì.
————-
Trí Đăng thẫn thờ mãi trong quán.
Quả nhiên cậu vẫn là đánh giá cao mức độ thân thiện của Hải Luân. Cứ ngỡ tâm trạng anh ta hôm nay vui như thế, lại còn chủ động mời mình đi ăn nữa, nhất định sẽ cho được lời khuyên tốt.
Thế mà anh ta nghe xong không những không chỉ, còn rầm rầm rầm bỏ lại cậu với cái hóa đơn thanh toán hơn bốn trăm ngàn.
Khốn khổ rằng cậu không có đủ tiền.
Từ quê lên mang theo một ít, cũng đã mua lặt vặt cho Jun từ bữa tới giờ…
Làm sao đây?
Gần hai giờ chiều rồi… trong quán, người bắt đầu thưa thớt, mấy người phục vụ cũng đã bắt đầu để ý về phía cậu.
Trí Đăng vừa rối, vừa lo, vừa sợ.
———
Mưa xuân dàn trải về chiều.
Trí Đăng đành vét lại toàn bộ số tiền trong túi và để lại chiếc điện thoại, thứ có giá trị duy nhất trong người.
Chủ quán là người có tâm, mở ra quán chay này cũng không phải cố vì lợi nhuận liền gật đầu chấp thuận, hẹn cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đến chuộc về.
Chỉ là không có tiền nữa, xe ôm cũng không dám gọi, taxi lại càng đừng mơ.
Quãng đường từ đây về lại biệt thự xa xăm, đi bộ cũng đủ thấm sương chiều lạnh giá, cả cơ thể cậu co lại vì lạnh. Thực ra là vì sợ cảm giác lạnh thì đúng hơn.
Cậu, có tham lam quá không? Lại muốn người ta ở bên mình lâu thêm một chút, là vì muốn nụ hôn trên môi kia sẽ lặp lại, từng vòng tay ôm ấp áp đến miên man… mà… sẵn sàng để cơ thể này ra trao đổi?
Dav…
Có phải nếu như không để anh làm như vậy… làm đến bước cuối cùng kia…
Thì anh sẽ không bao giờ quay đầu lại, nhìn em nữa không?
Có phải sẽ không còn ai khoác hờ chiếc áo dài, phủ lên vai nữa hay không?
Jun cũng sắp khỏe rồi.
Em chính là muốn ở một đoạn thời gian này, tham lam chiếm lấy anh nhiều hơn một chút.
Bởi vì, như cha em từng nói…
Sống, nào biết có ngày mai?
=======//=========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN