( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 33: Chỗ khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 33: Chỗ khác


Chương 33. Chỗ khác
Biệt thự,
Thật khó để gỡ Jun ra khỏi người Trí Đăng, nó sợ hãi nên lại càng một mực bám chặt lấy anh, nói thế nào cũng không buông.
Trí Đăng chân nọ chân kia gỡ được đôi giày ra khỏi, thì cũng bị nó làm cho chao đảo mãi mới đứng lên được.
Một manh áo ướt, đầu tóc dường như cũng đều chung số phận, vài giọt rơi xuống vai, Trí Đăng cố nhịn rồi cũng rùng mình hắt xì lên một tiếng.
Lạnh.
Từ cái ngày trải qua cơn lạnh thấu xương tủy kia, cậu vốn dĩ không thích nay lại càng sợ hãi thêm cái lạnh, cả người thoáng chốc run rẩy lên.
Phải mau vào trong nhà, nếu không một lát cả người cậu sẽ cứng còng lại mất. Trí Đăng vội bước chân, ôm Jun trên tay mà dịch được ba bước. Người trước mặt đã chắn ngang.
Dav bất ngờ đưa hai tay dang rộng, ra ý đón lấy Jun:
– Jun, sang bố nào.
Trí Đăng cúi gằm mặt, không dám ngẩng. Cậu đoán là Dav vẫn còn giận chuyện trưa nay, nên mới không muốn cậu gần Jun nữa, giọng nói mang theo chút khí lạnh khe khẽ :
– Anh… chuyện trưa nay tôi thật xin lỗi, nhưng mà thằng bé…
Câu nói chưa dứt, Dav đã dứt khoát bế bổng cả người Jun ôm lại vào lòng mình, nhìn thân người mảnh khảnh đầm sương gió kia, trong lòng thực sự nhen lên chút cảm tình khó chịu :
– Tôi sẽ trông thằng bé.
– Dạ?!
Trí Đăng không dám tin luôn… anh ta… sao lại như vậy? không giận nữa sao?
Dav vươn một tay tới, chạm lên má cậu. Sự lạnh buốt từ da thịt như truyền đến từng đầu ngón tay, nhăn mày thật chặt:
– Lạnh như vậy? Còn không mau vào ngâm nước ấm đi?
– ….
Trí Đăng còn ngẩn người một lúc mới có thể vâng lên một tiếng.
Jun tiếc nuối, dù là trong lòng Dav nhưng mặt nó mếu vô cùng thảm thương:
– Anh, anh…
Trí Đăng quơ tay ra hiệu với nó, vừa nói vừa xoay vội lưng:
– Chờ anh một lát thôi, Jun ngoan, anh sẽ ra liền đây.
———-
Tiếng bước chân Trí Đăng dời đi, kẻ nào đó lại bất giác mà liếc về phía này.
Má cậu ta, lạnh, cả người cứ run lên như thế… là dầm mưa sao?
Ngu ngốc,
Có mỗi cái thân còm mà còn không biết giữ gìn cho tốt.
Mà, tại sao mình lại thấy chút đau lòng?
Người làm thấy được vẻ mặt cùng ánh mắt của Dav thì vội vàng lủi đi hết.
Chút ôn nhu kia… làm thế nào cũng không hợp được với vẻ bình lãnh hàng ngày, càng nhìn chỉ càng khiến người ta sởn hết gai ốc mà thôi.
Đến tận khi Hải Luân tới nơi rồi, huých đẩy nhau mãi cuối cùng một bảo mẫu cũng đành đứng ra chịu trận, bất đắc dĩ tiến tới:
– Dạ, ông chủ, bác sĩ Luân tới rồi.
Dav còn đang đặt cả người Jun trên ngực, nghe như vậy chút ôn nhu cũng tan đi hết, vài ba giây sau, bàn tay đặt trên lưng Jun lại bắt đầu vỗ từng nhịp từng nhịp, khóe miệng lạnh nhạt:
– Bảo cậu ta về đi. Không tiếp.
– ???!!!
Vị bảo mẫu kia suýt nữa há miệng to đến nhét được quả trứng gà.
Không tiếp?!!
Hai chữ này mà rơi vào tai Hải Luân, có khi giữa xuân lại có cháy rừng!
———-
Hải Luân vô cùng chảnh, bình thường những cuộc gọi đột xuất anh cũng phải nâng lên đặt xuống mấy lần xem được lợi gì mới xem xét có đi hay không. Vì thế hôm nay khi tài xế đưa đến tận cổng rồi, anh vẫn một vẻ mặt cau có khó ở.
Hoảng loạn cái gì chứ?
Không phải là sáng nay anh vẫn còn thấy bình thường hay sao?.
Còn có cái gì Trí Đăng không thấy về? Cậu ta có chân có tay đấy thôi, mù đường thì cũng chẳng đến nỗi không biết vẫy một cái taxi mà về. Làm như tất cả lỗi đều là của anh vậy không bằng?
Thật tức chết anh!
Sẩm tối rồi, lạnh đến nhăn cả da còn bắt đến đây khám với chữa.
Hừ!
Tâm tình không tốt nên đến cái ghế ngồi thường ngày nhìn cũng ngứa cả mắt, vừa nhìn thấy vị bảo mẫu kia đã lớn giọng:
– Thằng bé đâu?
Vị bảo mẫu thật muốn cắn vào lưỡi, mãi mới chèo ra được một câu nhẹ nhàng:
– Dạ, cậu chủ đã khỏe, ông chủ nói… hôm nay không cần khám nữa, mời bác sĩ Luân về nhà nghỉ.
– ???!!!
Hải Luân y như rằng, rít lên:
– Cô nói cái gì hả? Thằng bé khỏe, thế các người gọi tôi đến đây làm cái gì? Làm trò đùa cho các người chắc? Các người biết thời gian của tôi quý đến thế nào không hả? Tôi là bác sĩ tốt nhất của viện X đấy! Tưởng muốn gặp là gặp được sao?!!!
Vị bảo mẫu ngoài cười trừ cũng chỉ có thể cười trừ. Đã biết trước rồi mà, nên đeo cái bông nhét tai lại trước khi đến đây mới phải.
Hải Luân xả một lúc thì cũng dịu đi.
Anh biết chứ, lỗi lầm gì cũng chẳng phải từ mấy người làm. Lệnh đuổi cổ mình về thẳng thừng như thế này ngoại trừ cái tên Dav Trần đó ra thì ở đây ai dám?
Được lắm.
Đồ thương nhân chết bằm. Thứ nhất là ăn mất người mà anh nhắm lọt nửa con mắt. Thứ hai là làm cho anh đây gặm phải quả dưa bở siêu to. Thứ ba nữa lại dám chơi anh một vố, gọi đến rồi đuổi đi thế này.
Hừ! Đợi đấy.
Hải Luân mặt biến đổi như bảy sắc cầu vòng, vừa xa xả xong, lập tức lại làm ra khuôn mặt bình thản nhất:
– Chị, hôm trước tôi có nghe mấy chị nói cái gì mà bản hợp đồng gì đó, đúng không?
Vị người làm kia giả bộ ngó lơ:
– Dạ đâu có bản hợp đồng nào đâu.
Hải Luân khoanh tay lại, ưỡn sống lưng thẳng như nhìn từ trên xuống, một phát đâm thấu tim đen:
– Hợp đồng thì chị không biết, nhưng mà khẩu phần ăn của thằng bé bị cắt xén, mấy thứ đồ ăn đắt kinh hồn đó tuồn đi đâu? Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, chắc là chị rõ hơn ai hết, nhỉ?
– Còn nữa, khai khống giá mấy đồ băng gạc y tế này, cũng không ít nha.
Vị bảo mẫu nghe xong liền đã bám lấy tay Hải Luân:
– Ôi, bác sĩ Luân. Cái này… cái này mong anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho. Anh biết đấy, cậu chủ ăn vốn cũng không bao nhiêu, chúng tôi cũng chỉ là thấy lãng phí quá nên mới làm vậy.
Hải Luân bĩu môi dài ba km, giằng tay khỏi cái níu của vị bảo mẫu, phủi phủi:
– Muốn im chuyện thì mang cái bản hợp đồng đó ra đây, còn nữa, đừng có mà bám vào tôi.
Vị bảo mẫu lập cập một lúc, tính toán rồi cũng liền gật đầu:
– Vậy được, anh chờ một lát. Tôi sẽ trở lại ngay.
———
Người làm trong nhà, nói ra sao cũng ít nhiều có sai sót và thông đồng. Tiền lương cao không nói, riêng tiền bán ra những thực phẩm dư và cắt lại từ khẩu phần ăn của Jun cũng đã là một con số không tưởng đối với tầng lớp bình dân.
Một lạng yến loại một bốn triệu bạc, ăn hai thìa liền bỏ, dần dà chỉ nấu một phần rồi còn dư ra ba triệu tiền tươi thóc thật. Ai mà không ham?.
Hơn nữa… dường như Dav đã quên đi mất sự tồn tại của bản hợp đồng ngày hôm ấy, cũng đã cả tháng rồi mà chưa từng thấy hỏi lại.
Vì thế chỉ hơn chục phút sau vị bảo mẫu đã cầm trên tay xấp hợp đồng, theo chân Hải Luân tới một góc khuất không có camera mà nhanh chóng chìa ra:
– Đây, chính là cái này.
Nhìn vẻ mặt tái mét của vị người làm, Hải Luân khinh khỉnh:
– Tôi chỉ chụp lại thôi, cũng có ăn mất miếng nào đâu mà chị sợ?
Vị bảo mẫu còn muốn phản bác, nhưng mà cuối cùng vẫn là lật từng tờ giữ im để cho Hải Luân chụp lại.
Tách vài tiếng, Hải Luân thản nhiên cất lại điện thoại vào túi quần, phẩy tay cho vị bảo mẫu chạy đi mất.
Anh chẳng ngu gì mà đọc ở đây, tốn thời gian lại thêm chẳng kỹ càng. Là một cái hợp đồng hai bên mà sao Trí Đăng lại không biết? như thế chắc chắn là có gì đó quái quái rồi.
Nhất là nhìn vào cái từ ”hợp đồng bao nuôi” to chình ình thế kia, xem ra đêm nay lại là một đêm không ngủ đủ.
=========
Tối buông,
Jun cả một chiều khóc nháo đã mệt, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.
Gãi nhè nhẹ trên sống lưng nó thêm vài cái, nhận ra được nhịp thở đều đều rồi, Trí Đăng vẫn không thôi áy áy.
Khóe mắt của nó sưng lên mất rồi, bàn tay dường như cũng đã cào cấu vào đâu mạnh lắm, tróc mất một chút da.
Người kia… người kia hình như cũng bị thương nơi cổ, hiện giờ vẫn còn đang thấy Dav nói chuyện cùng bác sĩ.
Trí Đăng nhích người rất khẽ, chèn vào trong lòng Jun một cuộn gối ôm rồi chống tay ngồi dậy, nhìn ra phía cửa.
Thật sự cậu rất muốn lén nhìn một cái, xem thử xem vết thương kia có sâu hay không?, nhưng mà lại không dám… Nhỡ đâu bị bắt gặp thì sao?
Nhưng mà, nói chuyện với bác sĩ cũng đã một lát rồi… không lẽ thật đau đến như vậy?
Trí Đăng lật chăn, rón bước xuống giường.
Thật là, chẳng hiểu xây cái phòng rộng như thế để làm gì? Trong phòng còn có thêm cả một cái phòng làm việc riêng biệt kia nữa.
Trí Đăng tiến tới gần, áp tai lên cửa.
Còn chưa nghe thấy gì, nhìn thấy gì, cách một tiếng cánh cửa đã mở bung.
Trời ạ, cậu thất thố đến mức chết trân tại trận.
Trí Đăng vò vò bộ quần áo ngủ trên người:
– Tôi, tôi… tôi không cố ý đâu.
Dav cao hơn cậu cả một gang tay, dùng ánh mắt khó đoán định mà nhìn xuống.
Chau mày.
Không nói lấy một lời, ba một tiếng ôm bổng cậu lên.
Trí Đăng suýt nữa thì hét thành tiếng, A một từ lớn.
Vị bác sĩ sức khỏe khuôn mặt vô cùng không tự nhiên, hơi cười cười rồi lập tức không thấy cả bóng, Trí Đăng thẹn quá, giãy ra:
– Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại nhấc tôi lên?
Dav lầm bầm:
– Có cái thân cũng không lo cho xong. Lạnh như thế này mà đi chân đất!.
– ???!!
Trí Đăng cũng chỉ là hơi gầy, không đến nỗi nhẹ như cọng lông đâu, vậy mà Dav bế cậu trên tay từng bước quá vững chãi. Trí Đăng cố giãy ra khỏi:
– Anh… anh buông tôi xuống trước đã.
Dav lừ mắt:
– Nhỏ tiếng lại, kẻo thằng bé dậy.
– ….!!!
Quãng đường từ phòng làm việc kia, là ba mươi, bốn mươi, hay là năm mươi bước?
Trí Đăng áp trong lồng ngực người… ấm.
Ấm đến má cậu cũng hồng.
Lâu lắm rồi, một tuần bảy ngày nay, chưa từng gần sát như thế, hơi thở, mùi hương…
Dav không nhận ra.
Ừ, anh không đủ nhạy cảm để mà nhận ra cái nỗi e thẹn ấy, chỉ là khi vừa đặt Trí Đăng lên giường lại, đã lấy từ trong túi áo một lọ dầu nhỏ.
Trí Đăng còn chưa hiểu, đôi bàn chân đã bị nắm lấy.
– A?!
– Yên lặng.
Đôi bàn chân nhỏ, đặt trên tay người, lớn, ôm bọc trọn vẹn. Dav mở nắp lọ dầu, bắt đầu vụng về mà đổ ra rồi xoa lên hai bàn chân cậu.
Ngón tay cử động miết vài đường mạnh, khiến Trí Đăng đau đến nhăn mặt. Dav khô khan giải thích:
– Bị cước rồi, sưng rồi, phải bóp mạnh một chút.
Trí Đăng còn biết nói sao được đây?
Mím chặt đôi môi lại, ưm một tiếng từ trong cổ.
Bàn chân đi bộ cả một chiều quả thật sưng to lắm, ngứa nữa, giờ này được dầu nóng thẫm tới tan dần, cảm giác cũng như tâm tình đều được hun nóng.
Người vừa xoa chân, vừa nắn từng chút một kia cho cậu… có thực sự là anh không?
Hay lại làm mơ rồi?
Thật… thật đẹp trai, thật… dịu dàng…
Thật… muốn… gả.
– Trí Đăng?!
– Trí Đăng?!
A?!
Dav xoa xong một lúc, vẫn còn thấy cậu ngẩn người mãi, gọi tới tiếng thứ hai mới thấy cậu đáp lời.
Kẻ mù tình cảm này lập tức nghĩ lạc đề, nghĩ rằng cậu sợ anh sẽ làm ra hành động gì khác, liền khẳng khái:
– Từ nay tôi sẽ không ép em làm.
– ???!!
Trí Đăng sửng sốt. Dav nghĩ nghĩ rồi bổ sung:
– Nhưng mà bác sĩ bảo rồi. Không đâm vào đấy thì vẫn có thể dùng chỗ khác được.
– ???!!!
=======/===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN