( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 37: Thêm một nửa bát:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 37: Thêm một nửa bát:


Chương 37: Thêm một nửa bát.
Gần chín giờ sáng,
Chị Châu thật sự không biết phải làm thế nào với bộ dáng cuống cuồng của Jun nữa.
Khi tỉnh dậy nó phát hiện ra mình “bị” ngủ riêng ở phòng liền hoảng lắm, lập tức chạy qua bên này.
Chị Châu cùng mấy vị bảo mẫu nhìn cánh cửa phòng im lìm thì không dám tự quyết, liền cố gắng phân tán sự chú ý của nó, dẫn nó đi chơi với mèo Bông, cho mèo Bông ăn sáng, nghe nhạc, còn để nó ăn cả mì tôm mà nó thích nữa.
Nhưng đến bây giờ thì không đượ,
Nó nhất quyết một mực đòi anh, đòi bố của nó cơ.
Chị Châu không gàn được cũng lại không dám khiến nó phát rồ lên, miễn cưỡng mở cánh cửa để nó chạy tọt vào trong.
Nó một mạch chạy đến phía giường rồi nhoẻn miệng cười.
Kia, anh nằm trong lòng bố, ngủ thật là say, thật là ngon.
Nó cũng muốn nữa!
Vì thế nó lập tức thả mèo Bông trong tay ra, leo lên giường, bới chăn muốn chui vào giữa.
——–
Dav vẫn là người sớm tỉnh táo hơn, thấy được động mạnh liền tỉnh giấc:
– Jun?!
Thằng bé cười khách lên, vẫn cố gắng chui vào, rồi nó a lên:
– A?! Sao bố với anh lại cởi truồng?
– ???!!
Câu hỏi của nó khiến Dav sững lại, Trí Đăng mới tỉnh dậy theo cũng cứng họng không biết phải nói làm sao, nó đã như nghĩ nghĩ mà lớn tiếng:
– Con biết rồi? Cởi quần áo này, thì là bố và anh tắm trong chăn sao?
Dav nghe câu nói ngô nghê mà bật cười lên, một tay” vớt” nó ra khỏi chỗ hai người, một tay kéo chăn lên cao che kín người Trí Đăng, bảo với nó:
– Đúng rồi, bố với anh tắm trong chăn, giờ cần phải tắm trong nước nữa. Jun ngoan, ra ngoài kia chờ một lát, hửm?
Nó có phần bất mãn, nhăn nhăn cái mũi nhỏ.
Nhưng hôm nay anh xấu lắm, không bênh nó, còn không ôm chầm lấy nó nữa mà lại hơi quay mặt đi.
Nó dỗi, chu cái mỏ lên, mặc cả:
– Bố với anh phải tắm thật nhanh cơ?
Trí Đăng lúc này mới lên tiếng, chất giọng không thể nói là trong được:
– Ừm, anh sẽ ra liền.
Nó thế mới tạm hài lòng dời khỏi.
———-
Trong này, Trí Đăng thật sự không biết nên đối diện thế nào cho phải. Trên người cậu chẳng còn chỗ nào không có mùi vị của người kia.
Từ cổ trải dài qua xương quai xanh, tới rốn, hai bên đùi…
Miệng cậu vẫn còn hơi sưng, cổ tay chẳng biết hôm qua sóc lộng thế nào mà như đã mỏi rời… còn có… bắp đùi cậu… ừm, bắp đùi nữa cũng hai vùng hồng rực.
Cậu đã bắn bao nhiêu lần đến chính cậu còn không nhớ, người kia ngoại trừ đúng nơi lỗ nhỏ, còn lại thật sự đem cậu ra “ăn” tới một li da cũng không chừa.
Dav thì sảng khoái hết chỗ nói, lựa bóng Jun vừa đi đã ép khuôn mặt cậu tới mà hôn quyết liệt.
Đúng, là quyết liệt đấy.
Ưm.. a…
Trí Đăng hạnh phúc bởi nụ hôn dằn, nhưng cũng là lo sợ đến không chịu được, bởi dưới lớp chăn kia, côn thịt nào đó mới đêm qua xuất bắn điên cuồng, nay đã lại cứng ngắc mà cọ chạm
Cậu một phần quá xấu hổ, một phần không muốn Jun chờ đợi nữa, đẩy người:
– Không được,
Dav vẫn vờn vờn trên ngực cậu, bàn tay chẳng một chút thành thực nào vân vê hai hạt đậu nhỏ:
– Hôm nay là cuối tuần.
Trí Đăng vẫn dứt khoát đẩy người, vội vàng nhặt lại cái quần, lại phát hiện ra quần thế mà dính bết cái thứ kia, cả áo cũng thế nốt.
Trời ạ, mặt cậu đỏ rực lên.
Hôm qua rút cuộc thì cả hai đã vội vã đến mức nào để mà dùng hết cả nùi quần áo chùi bừa cho sạch, lại tiếp tục quyện lấy nhau kia chứ?
Trí Đăng còn muốn cuốn cả cái chăn vào người, Dav đã lập tức đưa tay ra bế bổng:
– Anh…
Anh còn chưa mặc quần, Trí Đăng cậu cũng thế, là cả hai thân thể đều trần nhộng mà bế nhau ư?
Cậu thật sự muốn mua lấy hai ký muối, trát lên mặt mình. Xấu hổ co cả người lại, không dám nhìn.
Dav thì chẳng sao cả, có thể là do anh đủ tự tin rằng mình đẹp, hoặc là đối với anh chuyện cởi truồng cũng không có gì ngại lắm, đều cũng đã thấy hết của nhau rồi đó thôi?
Chẳng qua thái độ ngượng ngùng quá đỗi kia của Trí Đăng khiến bước chân của anh tiến về nơi phòng tắm cũng có phần hơi đảo.
Dường như ông trời chẳng lấy hết của ai thứ gì thì phải. Anh quá vô cảm, cậu lại là một người tràn đầy tình thương yêu như thế, cũng xem như một phần nào đó bù đắp lại thiếu hụt của anh.
Dav như bị thôi miên bởi gò má hồng cùng động tác nhắm mắt lại của Trí Đăng, tự dưng hôn xuống.
Nụ hôn vừa đậu trên trán, lại thấy người trong tay khẽ run run lên một chút.
Anh cười,
Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại hôn nữa.
Chỉ là tự dưng nó thế mà thôi.
———
Hôm nay là cuối tuần, thế nhưng ở vị trí của Dav mà nói thì việc cuối tuần hay không hầu như cũng không có nhiều ý nghĩa.
Anh bận rộn liên tục, cũng chỉ kịp ăn qua một chiếc bánh kẹp kiểu Tây, không đứng đắn mà bóp mông sờ soạng cậu vài cái rồi cũng trở về phòng làm việc, ba mươi phút sau Trí Đăng đã lại thấy người lên xe dời đi khỏi.
Các bữa tiệc đầu xuân, hội thảo hay là lịch hẹn đều dày kín.
Có những ngày Trí Đăng để ý, anh chỉ nghỉ ngơi tất cả có bốn tiếng đồng hồ.
Bốn tiếng đồng hồ… quá ít.
Bản thân thì sao chứ? Chẳng có việc làm, cũng chẳng còn học hành gì nữa cả, so với anh quả nhiên thấp kém không tưởng.
Một chút ý nghĩ thoáng vụt qua, khiến nụ cười trên môi cậu không nở ra được nữa, đổi lại lấy một tiếng thở dài.
Không sao cả.
Người ta ai chẳng có nhiều khổ tâm, người ta ai chẳng có nhiều tiếc nuối. Bên anh được một ngày, vậy thì cứ sống lấy một ngày vui vẻ.
————
Hôm nay lịch khám của Jun với Hải Luân là lúc ba đến năm giờ chiều, do vướng ca trực ban sáng.
Tâm trạng Hải Luân dạo này cực kỳ không tốt, xưa đã cau có cấp mẹ chồng, nay nâng cấp lên bà nội chồng luôn.
Sắc mặt đen sì sì, như có cả một khung trời u ám lúc nào cũng bám sau lưng anh vậy, khiến từ người tài xế quen thuộc đến mấy vị bảo mẫu cùng bảo vệ của Jun đều muốn cách xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Trí Đăng hôm nay lại càng cảm nhận rõ hơn cái sự khủng bố này.
Sau khi Jun đã trị liệu xong, Hải Luân một phát xách thằng bé quăng cho bảo mẫu, sau đó đóng sầm cửa lại mà đối với cậu nghiến răng kin kít:
– Tôi đã bảo cậu thế nào hả?
Trí Đăng khó hiểu, không biết vì sao mà Hải Luân mấy ngày này hễ gặp là lại nhắc cậu về việc của Dav, cái gì mà không được gần gũi anh ta nữa, phải tuyệt đối tránh xa vân vân.
Trí Đăng vì nể mà ậm ừ cho qua chuyện, hôm nay cũng định muốn thế:
– Vâng, em biết rồi.
Nào ngờ câu nói cùng thái độ gật gật kia của cậu khiến cho Hải Luân chính thức giãy lên :
– Ha? Biết rồi? Cái gì đây? Cái gì đây hả?
Hải Luân vừa nói vừa vành cổ áo cậu ra chỉ tay:
– Vết này không phải là dấu hôn đi? Đừng có nói với tôi là muỗi cắn! Bà mẹ nó tôi không phải thẳng ngu! Nói xem! Cậu chắc chắn đã để anh ta ấy nữa rồi phải không?
– ….!!
– Tôi đã nói gì cậu quên hết rồi hả? Hắn ta là người xấu! Hắn ta… hắn ta bỉ ổi và khốn nạn vô cùng! Cậu điên rồi sao?!
– ….!!!
– Mau, thằng bé chỉ còn chừng một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn, cậu mau chóng rời khỏi đây đi, để tôi một mình xoay cũng được!
– ….!!!
Hải Luân gào lên một thì Trí Đăng lại càng khó hiểu mười. Không lẽ… vị bác sĩ này… thích mình? Nên… ghen rồi?!
Cái ý nghĩ thoáng qua khiến Trí Đăng rùng mình, dò hỏi:
– Anh, anh Hải Luân… em trước đây có nói rồi, em không thích anh đâu.
– ???!!
Hải Luân trợn trắng mắt. Anh đây mới không thích cậu! Càng không thể nào hạ thấp bản thân đi ăn thừa của kẻ khác được! Chỉ là không cách nào… trơ mắt nhìn cậu đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

– Cái… cái gì?
Trí Đăng ngại ngần đưa tay lên cổ, vuốt vuốt mấy dấu hôn:
– Em… em thực sự thích anh ấy, có lẽ còn là yêu mất rồi.
– Yêu mất rồi?!!!!
Nhuận khí, nhuận khí nào,
Hắn ta… hắn ta chỉ coi cậu là một thứ đồ chơi không hơn không kém.
Cậu lại đi yêu hắn ta ư??? Trời ơi là trời!
Lời trong bụng một đống mà không xả được ra, Hải Luân tức đến độ đỏ ửng cả mũi, hít mấy ngụm hơi thật to mới có thể cố gắng mà dịu giọng, dùng hết khả năng để mà tạo ra cái nét mặt chân thành:
– Cậu, nghe lời tôi nói. Tôi thật sự là muốn tốt cho cậu thôi. Thật sự, thật sự. Trí Đăng, cậu là người có công lớn giúp tôi trong quá trình chữa cho thằng bé, vì thế tôi mới thật lòng khuyên răn cậu, là tôi muốn giúp cậu.
Nhìn vẻ mặt của Hải Luân thường ngày cợt nhả, nay lại ngưng lại thế này, Trí Đăng có phần hoang mang:
– Vậy… vậy có lý do gì đặc biệt không?
Hải Luân thật sự rất muốn móc cái điện thoại ra, phang thẳng những hình ảnh về bản hợp đồng thối nát ấy vào mặt cậu.
Nhưng mà không được, cái đôi mắt mở lớn lên pha vài phần lo âu kia, khiến anh thế nào cũng không làm được. Tổn thương sẽ là quá lớn. Anh thật sự không đành khiến một kẻ như cậu phải chịu đựng.
Cuối cùng, chọn hẳn một cách ngông cuồng, chỉ tay:
– Đúng đấy! Là tôi thích cậu! Từ hôm nay tôi sẽ chính thức theo đuổi cậu. Cậu nhất định phải tránh xa tên Dav Trần đó ra một chút! Chỉ cần cậu làm theo, nợ nần của gia đình cậu bao nhiêu- ( vỗ ngực) tôi trả!
Trí Đăng mờ mịt, nhưng vẫn lắc mạnh đầu:
– Không đâu. Em sẽ không thích ai ngoài anh ấy cả.
– ???!!!
Trí Đăng nói xong câu thì cũng mất hút rồi. Hải Luân trong này lắp bắp không thành hơi.
Lần đầu tiên trong đời anh khẳng khái con mẹ nó tỏ tình làm người tốt, đến cuối cùng lại bị dội thẳng mặt như thế.
Ít ra, ít ra cậu ta cũng phải suy nghĩ chứ!!
Ít ra thì anh cũng sẽ hốt cậu ta phát một ra khỏi đây, rồi sẽ đá đít cậu ta sau đi, vẫn còn hơn là ở lại cái nơi địa ngục này…
Hải Luân điên đầu mất thôi, chứng nhức đầu của anh lại sắp tái phát rồi, từng dòng chữ trong bản hợp đồng bao nuôi kia trôi qua trôi qua….
“ Phải chấp nhận ngủ với người nào mà Dav chỉ định, dù là nhóm người cũng không được từ chối”
“ Phải đeo sextoy và bất cứ thứ gì Dav yêu cầu”
“ Phải dời khỏi biệt thự ngay lập tức khi làm trái hợp đồng”
Còn vô số những từ ngữ tục tĩu, bẩn thỉu khác, không thể tưởng ra…
Những thứ này… có thực sự là của con người dành cho con người hay không?
Trí Đăng… cậu… thật là đồ ngu!.
==========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN