( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 36: Thêm một bát cẩu lương nữa:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 36: Thêm một bát cẩu lương nữa:


Chương 36: Thêm một bát cẩu lương nữa.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua.
Bệnh tình của Jun tiến triển tốt đến mức có thể coi như một điều kỳ diệu, như một chú sâu loay hoay suốt bao nhiêu năm cũng đến ngày phá kén, cất cánh vụt lên bầu trời đầy ánh sáng.
Thằng bé rất thông minh, vì thế một khi nó đã mở lòng chấp nhận trị liệu, mọi thứ đều trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.
Các liều thuốc được giảm xuống, các mũi tiêm cũng bớt dần, phần não bị tổn thương tuy rằng không thể nào chữa khỏi hoàn toàn, nhưng khiếm khuyết ấy cũng không đến nỗi quá trở ngại.
Trí Đăng nhìn theo bước chân cũn cỡn của nó nô đùa cùng mèo Bông và một trái bóng, chạy quanh khắp vườn, trong lòng cảm xúc hỗn độn.
Nó đã không còn quá xa lánh những bảo mẫu nữa, các vết thương trên người cũng rất ít khi xuất hiện thêm. Hải Luân đã khẳng định, nếu cứ tiến triển tốt như thế này, thậm chí thằng bé còn có thể đi học được.
Thật tốt…
Cũng thật… lo âu.
Trí Đăng vờn lên cánh môi vẫn còn sưng thẫm của mình mà như không tin nổi.
Cậu như một đứa trẻ lạc vào câu truyện cổ tích mà bản thân thường mơ mộng, sáng nay người kia… lại hôn cậu.
Sau bữa ăn sáng đầu tiên ngày hôm ấy, nụ hôn kéo dài ngọt ngào mà khi buông ra vẫn còn muốn ấp trong ngực người lâu thêm lâu, đều là những ngày nắng đẹp. Thế nhưng khi Jun đã khỏi bệnh rồi… liệu, còn một khoảng trống nào dành cho cậu nữa hay không?
Thằng bé sẽ tới trường, sẽ đi học. Xung quanh nó có bảo mẫu, có vệ sĩ, có cả lái xe riêng, cậu sẽ được xếp ở đâu? ở vị trí nào? Hoặc là… trở về nơi quán café ấy.
Trí Đăng nhìn xuống đôi giày đắt đỏ đang đeo trên chân.
Cậu không tiếc nuối những thứ này.
Giày, hay là quần áo, hay là tất cả những thứ xa xỉ ở đây đều không thuộc về cậu.
Ngay từ đầu cậu đã không có tơ tưởng gì, vì thế nếu có phải dời đi, cậu cũng chẳng hề mảy may tiếc nuối.
Điều duy nhất, không, có lẽ là hai điều mà cậu không thể nào buông xuống cho được.
Đó là vòng tay của Jun, và vòng tay của anh.
Cậu biết chứ. Hai mươi mốt tuổi rồi. Cậu đâu khờ khạo để mà không nhận ra, tình cảm nơi thẳm sâu nhất trong ngực trái của cậu, chính là yêu rồi.
Thần tượng gì, mê muội gì.
Hóa ra là cậu đã yêu anh, yêu từ cái khi cậu run run đầu ngón tay gõ lên khung tìm kiếm hai từ Dav Trần.
Yêu, cho đến mới đây thôi anh vẫn còn hôn lên môi cậu.
Chỉ là… anh đối với cậu rút cuộc có chút tình cảm nào hay không?.
Anh ôm, hôn, dằn mạnh cậu mà siết chặt.
Nhưng cũng chưa từng mở lời nói một lời yêu thích.
Cậu, chẳng rõ nữa.
———-
Cứ tưởng bệnh tình của Jun tốt lên thì vị bác sĩ sức khỏe kia sẽ đối diện với nguy cơ mất việc, thế mà không.
Thậm chí một tuần này còn được tặng thêm hai cái quầng mắt.
Bác sĩ này tên là Sơn. Vốn dĩ cũng là một bác sĩ không quá xuất sắc, nhưng là chỗ quen biết và kín miệng, hơn thế nữa những chấn thương bên ngoài mà Jun thường gặp phải cũng không quá nghiêm trọng, Dav liền gật đầu mà tuyển.
Tối hôm ấy, Phòng làm việc của Dav.
Dav vừa nhìn thấy người bước vào, liền hỏi luôn:
– Đã một tuần rồi, tôi có thể ăn chỗ khác của cậu ta được chưa?
Bác sĩ Sơn vừa bị gọi vào thì đã biết ngay là chẳng có thứ gì tốt đẹp, vì thế tinh thần cũng đã được lên dây cót chuẩn bị sẵn, nhưng cũng không nghĩ là Dav lại hỏi ra một cái câu như thế chứ?
Lần trước anh cũng chỉ nói đại là phải từ từ. Nào có gia hạn là bao nhiêu lâu?
– Cái này… cái này, sao lại hỏi tôi?
– Thế không hỏi anh thì hỏi ai? Chính anh đã bảo là từ từ, tôi cũng đã chờ một tuần rồi.
– ???!!!
– Bây giờ muốn lắm, nhìn em ấy tôi nứng không chịu được, hơn một tháng rồi, còn nhịn nữa là sẽ nghẹn chết thật đấy.
– ???!!!
– Còn nữa, cái gì đó gel bôi trơn, bao cao su, thuốc chống nứt hậu môn, còn cái gì nữa mà lần trước anh nói đó, đã chuẩn bị hết chưa?
Dav nói đến chủ đề nhạy cảm mà mặt không hề đổi sắc. Nội tâm bác sĩ thật muốn gào thét, thật sự luôn ấy! Không hiểu nổi dây thần kinh tình cảm của anh ta bị đứt hay nối nhầm vào đâu nữa? thế nhưng vì đồng lương mà vẫn phải cố giữ lấy bình tĩnh:
– Đã chuẩn bị hết rồi, tôi chỉ là bác sĩ thôi, những gì tôi biết cũng đã trao đổi với anh rồi, vị trí của tuyến tiền liệt tôi cũng đã nói rõ. Còn cái việc kia, tôi nghĩ anh nên trực tiếp hỏi cậu ta thì hơn.
– ….
– Nếu không, thì lại dùng mấy thứ đồ chơi kia?
Dav nghe đến câu cuối thì nhăn chặt cả mặt, xua tay đuổi thẳng cổ vị bác sĩ ra ngoài.
Dùng mấy thứ đồ kia?
Có người thật ở đó, đến nhìn đống đồ chơi anh còn không cứng nổi, chơi chơi cái gì!. Dav có chút mất bình tĩnh.
Dục cầu bất mãn, đàn ông luôn là thế, dục vọng không giải tỏa được, nóng bức từ trong người ra đến cả tính tình.
Bực bội thật.
Mấy cái chuyện tình cảm này sao lại lằng nhằng như thế?
Sao không thể lập tức đè cậu ta ra ăn? Sao không thể chọc một phát là trúng ngay cái gì tuyến tiền liệt?
Hừ!
Rõ ràng phân tích cổ phiếu với mấy buổi họp trường kỳ còn không mệt não bằng.
———-
Bác sĩ đi khỏi phòng một hồi lâu rồi,
Jun cũng đã ngủ say, được người làm bế về phòng tập dần từng bước thói quen ngủ riêng. Vậy mà mười một giờ, rồi gần cả mười hai giờ, Dav vẫn chưa bước ra khỏi phòng làm việc.
Trí Đăng nằm trên chiếc giường lớn trống trải, trong lòng vài phần không yên, đôi mắt khẽ nhắm nhưng thực ra vẫn chưa ngủ.
Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, bỗng nhiên bên giường lún xuống một chút.
Như vậy người kia cũng đã vào giường. Trí Đăng khóe môi hơi cười một xíu, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, cậu không dám nói rằng hơi ấm của anh khiến cậu yên tâm nhiều lắm.
Nhưng… có gì đó sai sai?!
Hơi thở lớn dồn dập, từng ngụm hắt ra như dằn lại sự khó nhịn…
Đây…. Đây là cái gì?…
———
Dav ngồi trong phòng, nghĩ đến cậu, nghĩ đến những nụ hôn nóng bỏng mà cương cứng từ lúc nào không hay, liền bước tới giường.
Người dường như đã ngủ say, vì thế khe khẽ mà lật trở gương mặt cậu lại, kéo quần xuống, đặt thứ côn thịt nóng rực kia lên trước mặt người, chà nhẹ lên môi Trí Đăng…
Ha,,,
Quả thật là… làm tình với người thật quá sướng, chỉ nhìn thôi, cảm nhận và tưởng tượng thôi cũng đủ cương đến nứt ra.
Côn thịt như hiểu ý người, cương cứng thêm một vòng, một giọt tinh trên đầu khấc nhỏ xuống,
Dav một tay tuốt lộng côn thịt, một tay miết nhẹ giọt tinh kia trên môi người
Trí Đăng…
A… ha….
Khàn khàn gọi tên cậu vài ba hơi nhẹ, côn thịt nóng rẫy đặt lên má, lên môi, hơi thở mỗi lúc một dồn dập,
Dav thật sự nhẫn nhịn, cố gắng kìm nén mà khép hờ mắt tận tưởng…
Giá như đôi môi kia hé ra, mút lấy…
Giá như hậu huyệt kia vương đầy gel trắng, hút sâu thêm sâu thêm..
Ha… ha…
Trí Đăng à….
———-
Khi giọt tinh kia chà lên môi, khi mùi hương đầy nam tính ấy bắt xộc vào cánh mũi, cả người Trí Đăng run bật lên…
Hay là… mở mắt ra?
Cậu, cậu thật sự không muốn làm anh phải ngại, nhưng cậu cũng không thể nào kìm nổi bản thân không cương lên với những âm thanh tràn đầy dụ hoặc như thế ở bên tai…
Tên cậu cất lên một cách khàn khàn, nho nhỏ, như gãi ra tất cả ngứa ngáy ở trong lòng, gãi ra cả cái giấc mơ điên cuồng một đêm xuân trước.
“ Không làm với chỗ này…
Vậy có thể làm ở chỗ khác được không?”
Đầu ti cậu ngứa, cánh đùi cậu ngứa, khuỷu tay cậu cũng ngứa đến điên…
Làm sao có thể giả vờ đây? Khi rõ ràng bản thân cậu biết thứ côn thịt kia chỉ cách khóe miệng cậu chưa đầy một đốt ngón tay…
Há miệng, đưa đầu lưỡi ra khỏi đôi môi nhỏ, liếm lên đầu khấc kia trơn bóng, cảm nhận hương vị của anh, hương vị của người cậu yêu…
Cậu… điên thật rồi…
Cậu thật sự rất thèm, rất thèm.
Trí Đăng không chống lại được ham muốn và dục vọng của tuổi đôi mươi, càng không chống lại được cái tình yêu dành cho anh ngày một điên dại…
Thực sự, mở mắt ra.
———
Đôi mi cậu run run mở.
Dav tích tắc còn không để ý được, chỉ một mực muốn phóng xuất ra cái nghẹn ứ bấy lâu, hai hòn ngọc cũng nặng trĩu đến nơi rồi…
A?!
Bàn tay của Dav sững lại vài giây.
Dưới ngay côn thịt, đôi mắt kia ngượng ngùng khẽ chớp, đôi môi nhỏ mấp máy:
– Để… để em giúp anh?
Một tiếng em này, Dav suýt nữa thì bắn vọt.
Trí Đăng nói dứt, cũng đã ngượng ngùng mà đặt môi mình lên tới, hôn một cái nhỏ nơi đầu chóp, vén vén lọn tóc bên mai, rồi thực sự ngậm lấy..
A… Um…. Ha…
Ha….
Dav phải kìm đến suýt thì đổ máu mũi.
Cảm giác nóng ấm chân thực rộn rã từ khoang miệng kia ập đến, đánh úp toàn bộ giác quan của anh đều ngưng trệ…Sướng…
Sướng đến điên đảo.
Dav gầm lên một tiếng, áp chặt người, hai ba đều lột sạch,
Trí Đăng biết rõ mình đã động phải mồi lửa, thế mà còn có chút chộn rộn chờ mong.
Dav để nguyên côn thịt kia bên khóe miệng cậu, cúi thấp đầu, vén bật nhả chiếc quần đang bọc lấy dương vật của Trí Đăng, đồng thời ngậm xuống.
Cậu em nhỏ của Trí Đăng giật lên mấy đợt, sững đơ cả người…
Anh ấy…. anh ấy cũng đang liếm của mình ư?
Dav dạy người khác thì hay lắm, vì tận hưởng đã thành thói quen, thế nhưng thực sự khi bất ngờ mà ngậm lấy côn thịt của Trí Đăng lại chỉ biết thuận theo tự nhiên mà bú nút hăng say, thậm chí muốn đem luôn cả hai trái bên dưới mà đặt vào miệng, bật nhả,
Trí Đăng có chút đau, a to một tiếng,
Dav thèm thuồng dập sâu côn thịt vào cuống họng cậu như nhắc nhở.
Khục…
Cậu như bị thôi miên rồi, cũng khe khẽ đẩy hông mình lên, muốn được khuôn miệng kia ôm lấy dương vật chính mình…
Cả hai say lấy, nặng nhẹ từng cú thúc sâu, khuôn miệng đều đỏ lên theo từng nhịp.
Như thế, trong cái tư thế 6-9 kinh điển này, cùng nhau tận hưởng một đêm ngọt ngào.
Không biết kẻ nào ra trước, chẳng biết kẻ nào bắn sau.
Cũng không biết được thay dằn bao nhiêu tư thế, bao nhiêu vị trí,
Chỉ biết… ừm…
Chín giờ sáng hôm sau, hai người vẫn còn chưa muốn tỉnh.
=======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN