( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 35: Cẩu lương tới rồi đây:
Chương 35. Cẩu lương tới rồi đây.
Phòng Dav.
Trí Đăng nghe xong mà vẫn mãi không hiểu. Quần áo của cậu sao tự dưng lại bị vứt đi hết cả? Thế thì cậu lấy cái gì mà mặc?
– Tôi… cái này…
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ của cậu, Dav thật sự chỉ muốn một phát ăn ngay, đè ra mà làm cho đến khi nào cậu bật khóc mới thôi. Nhưng mà bác sĩ cũng nói rồi, nếu như thế sẽ khiến cậu bị ám ảnh thật mất, thế thì đành nhịn lại, phải từ từ ăn.
Dav hắng hắng giọng:
– Còn phải nói sao? Nếu không phải bên dưới báo về cậu đến tiền ăn cũng không có mà trả, còn phải cắm cả cái điện thoại ở đó nữa tôi cũng không dám tin!
– Thật là mất mặt! Xem xem, quần áo tôi mua cho cậu cậu không động tới thì thôi, nhưng tiền tôi đã rõ ràng để lại trong ngăn kéo này cho cậu, cậu cũng không dùng?
Trí Đăng chẳng biết nói sao, khuôn mặt vô cùng khó xử:
– Nhưng… nhưng mà…
– Không nhưng gì hết!
Dav khoát tay cắt ngang câu nói, sau đó chính mình đứng dậy hướng về phía tủ quần áo, lựa ra một bộ.
Từ khi Trí Đăng tới, anh cũng đã dặn qua người làm dựa theo chiều cao cân nặng của cậu mà đặt sơ sơ hai mươi bộ quần áo, đông hè đều có đủ, giày, tất chân, thắt lưng, thậm chí là cả đồ lót cũng đều được sắp xếp gọn gàng vào một tủ trống.
Thế mà anh ngày ngày nhìn cậu cũng chẳng nhận ra rằng cậu không hề sờ đến một tấc vải nào!
Hừm! không thể trách anh, đối với anh thì tốt nhất là cậu đừng mặc cái gì như vừa nãy ấy, da thịt sờ rất thích tay.
Trí Đăng trên người trùm chăn mỏng, nhìn bộ quần áo vừa được Dav “ xách” tới thật sự không muốn mặc một chút nào, hay nói trắng ra là không dám mặc.
Cậu đã nhìn thấy giá của chúng.
Nói thật, cả một tháng lương làm đủ ba ca, nhiều hôm cật lực mệt mỏi đến nỗi miếng ăn đưa vào miệng cũng không thấy vị, thế mà… mười triệu cũng không mua nổi vài ba bộ quần áo kia chứ nói gì đến nguyên một tủ.
Năm mươi triệu bữa ăn sáng cậu còn chưa biết bao giờ trả hết, mặc thêm mấy bộ đồ này không khéo qua luôn vài cái tết nữa vẫn chưa trả xong.
Trí Đăng còn bần thần tính toán, Jun đã dụi dụi mắt, còn cựa một cái rất lớn muốn tỉnh.
Dav dứt khoát kéo chăn ra, thân thể trắng mảnh trần trụi lập tức đốt mắt, Dav đã có chút dao động, thế nhưng vẫn kìm lại được, chỉ tiếc hai ba ngụm nước bọt vừa vô tình bị nuốt xuống.
– Tôi mặc giúp cậu.
– Không… ư…
Buổi sáng mà, bắt một kẻ nhịn đói lâu ngày như anh không xúc động thì thật quá khó, vì thế khi chiếc áo sơ mi tròng qua cánh tay Trí Đăng, ngón tay Dav thế nào mà lại sượt qua sượt lại vài vòng ngay trên đầu ngực… ừm, xúc cảm rất tốt, đầu ngực rất hồng hào…
Não Trí Đăng suýt nữa thì tung pháo hoa…
Cảnh tượng này chẳng phải giống hệt trong giấc mơ sớm nay sao?
Từng ngón từng ngón vuốt ve da thịt…
“ Hay là, thích anh chơi với ti của em hơn?”
Trời ạ!
Trí Đăng mày điên rồi mới để cho Dav kéo áo mặc giùm!. Cậu vội vã kéo chặt lấy hai cánh áo, khép lại:
– Để tôi… để tôi tự mặc.
Dav thật sự còn muốn tận tay mặc quần cho cậu nữa kìa, thế nhưng mà…hừm! Phải nhịn!
Vì thế anh tiếc nuối vô cùng nhưng vẫn quyết tâm dằn lòng đứng dậy, dời đi.
– Nhanh một chút.
Bước chân người đi rồi, Trí Đăng còn phải ôm ngực mình thêm một lúc lâu nữa mới có thể thở đều cho được.
Cậu… cậu lại cứng rồi!
=========
Phòng ăn.
Hai người làm đứng hai bên, người nọ nhìn người kia mãi, đôi mắt một lúc lại đảo qua lại, như muốn thay cho khuôn miệng mà nói chuyện.
Nơi phòng ăn này bao nhiêu năm nay đã muốn đóng mạng nhện, trừ khi nhà có khách, điều mà cũng cực hiếm khi xảy ra, bình thường không ai lui tới.
Dav hầu như không bao giờ ăn cơm ở nhà, nếu có cũng chỉ là những bữa ăn khuya chớp nhoáng, được mang lên tận trên phòng riêng.
Sáng nay khi nhận lệnh mà làm ra một bữa sáng đủ đầy, mấy đầu bếp còn cuống đến suýt băm cả vào tay.
Thật sự, khác xa nhiều lắm.
Khác đến mức cả cái cảnh nhâm nhi ly café chờ người kia, cũng khác.
Lọ hoa trên bàn cắm vội, lay lay vài cánh, tô điểm cho căn phòng một nét sinh động hiếm thấy. Nhà mà không có người, thật sự chẳng khác gì một nấm hoang tàn, có người mà lại không có tình, cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Cảm giác ấm cúng, cùng chờ đợi một người ngồi vào bàn ăn thế này, không phải là lâu, mà là anh chưa từng biết được.
Thì ra, chậm rãi, từ từ mà “ăn” người, cũng có cái cảm giác thú vị của sự nhâm nhi, khác nào uống một tách café đâu. Ai mà lại cứ như thế từng ngụm lớn một hơi dốc cạn? làm sao còn cảm được vị đắng chớm từ đầu lưỡi đến yết hầu kia chứ?
So với Hải Luân, vị bác sĩ sức khỏe kia vẫn còn tốt chán. Dù có đỏ mặt tía tai nhưng vẫn cố gắng để mà giải thích cho anh biết cách khởi động dục vọng lẫn tình cảm của con người.
Anh ghi chép lại hết, chẳng sót chữ nào. Anh mù tình cảm thật đấy, nhưng mà vì cậu… ừm, vì cậu anh có thể học. Không sao cả, muốn được chịch thì phải đánh đổi một chút, anh chấp nhận. Đến sextoy đặt hàng còn phải chờ ngày vận chuyển cơ mà, há chi cậu lại là một người tốt đến như thế.
Rất tốt, và rất ngon miệng. Dav gật gù, đưa vài đầu ngón tay lên vuốt ve, đôi ngực ấy mới sáng nay vừa chạm qua, vừa mềm lại vừa mịn.
Không được vội vàng, không được làm đối phương sợ. Anh nhớ rồi.
Nhưng thủ đoạn thì anh đương nhiên vẫn phải dùng tới.
———-
Trí Đăng giúp Jun đánh răng rửa mặt xong, lại thay vào một bộ quần áo thật ấm rồi theo lời chị Châu mà đưa nó tới phòng ăn.
Thằng bé hiện tại đã tốt hơn nhiều lắm, không cần phải một mực bế trên tay nữa, cũng không cần phải nắm chặt lấy góc áo cậu từng bước, chỉ là Trí Đăng vẫn luôn trông chừng bước chân của nó, những chỗ lên xuống liền nắm lấy tay nó dắt chậm lại.
Từ phía phòng ăn nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, một màn tay lớn dắt tay nhỏ, dặn dò từng chút kia khiến khóe môi Dav câu lên thấy rõ. Mảnh ghép về một giấc mơ xa vời, từng ngày từng ngày như hiện rõ dần ra, ghép lại.
——–
Trí Đăng nhìn một loạt thức ăn được bày biện trên bàn, cậu rất muốn được giống Jun mà dùng chân nọ cọ lên chân kia.
Gần một tháng rồi, thế nhưng cậu thường ăn ngay trong phòng Dav hay phòng Jun, chưa bao giờ tới nơi này hết, ngồi xuống cũng muốn chậm lại.
Chiếc bàn dài thường thấy giống như kiểu cách quý tộc của mấy nước châu Âu vậy, khoa trương đến mức còn có cả giá nến và rượu Tây đặt chếch chéo trên bàn.
Khung cảnh thế này so với bản thân cậu, quả thực không hợp.
Jun thì vui lắm.
Nó ra sức đẩy một cái ghế chui vào giữa khoảng cách của anh và cậu:
– Đẩy, đẩy cho Jun.
Người làm lập tức giúp nó.
Như thế, một bàn ba người ngồi sát bên nhau. Nó cười lí lắc, có chút như reo lên:
– Bố và anh đều ngồi ăn với Jun!
– Jun rất vui!
– Chúng ta giống như gia đình, gia đình có bố, có Jun, có cả anh.
Lời nói ngây thơ liến thoắng của nó, hun cho cả căn phòng đâu đâu cũng là hơi ấm. Dav hài lòng đưa tay lên xoa tóc nó, nó dụi dụi đầu vào bàn tay lớn của anh, rồi chọn món nó thích, nhổm dậy kéo vào lòng.
Nó thật sự rất vui, vui lắm.
Từ ngày có anh, bảo mẫu không xích chân xích tay nó lại nữa,
Từ ngày có anh, nó được ăn những thứ nó thích, không bị người khác cạy miệng đến chảy máu môi.
Từ ngày có anh, bố đối với nó giống như là những bố trên ti vi, xoa đầu nó, còn có cả ôm nó.
Nó đắc chí còn chia hẳn cho anh nửa miếng thức ăn vừa ăn dở:
– Sao anh không ăn? Jun cho anh này.
Trí Đăng nhìn miếng thức ăn cắn mất một nửa, chẳng hiểu sao sống mũi lại cay cay, không một chút chần chừ, nhấc đôi đũa, gắp đặt lên miệng.
Nó nhìn anh ăn, nó vỗ tay thành tiếng.
– A, anh ăn rồi. Anh thật giỏi.
Trí Đăng đối với nó mỉm cười, đôi mắt lại len lén nhìn về phía người kia.
Dav…
Giờ này, anh đang nghĩ gì?
Có thật sự thấy như chúng ta… giống một gia đình hay không?
Thế mà, lại chỉ nhận được một khuôn mặt quá đỗi bình thản.
Lòng, nhói lên một tiếng. Có lẽ, là tự mình đa tình đến mơ giữa ban ngày rồi?
———-
Thức ăn vơi dần, Dav hướng về phía Jun:
– Jun, con ăn sáng xong rồi, vậy mèo Bông đã ăn chưa?
Jun ngưng thìa, cái miệng đang nhai nhai bỗng nhiên bị nhắc, liền dừng lại, rồi nuốt xuống, a lên một tiếng:
– A? Mèo Bông?
– Đúng vậy.
Dav đặt một miếng thịt lên trên đĩa, rồi đưa cho thằng bé:
– Jun cầm đĩa thịt này, mang đến cho Bông , chắc chắn mèo Bông sẽ rất vui.
Thằng bé không một chút nghi ngờ, lập tức chạy ra ngoài kêu meo meo.
Trí Đăng cũng đứng dậy, muốn đi theo nó, liền bị bàn tay Dav nắm chặt lấy.
Dav phóng ánh mắt tới, hai vị người làm giật nảy cả mình rồi lập tức co giò mà chạy theo Jun.
——
Cách, cánh cửa phòng vừa đóng lại,
Bên trong này không khí nóng thêm mấy phần. Trí Đăng cúi mặt:
– Anhh… anh làm gì vậy?
Làm gì ư?
Dav đứng dậy, tiến đến bên cạnh, bất ngờ đỡ lấy cằm cậu, hôn ập đến.
Trí Đăng hốt hoảng, đôi mắt mở lớn…
Là… hôn sao?
Môi chạm cánh môi, ngọt đến mức tim ai cũng đều muốn nhuốm mật mà tan ra…
Bờ môi Dav mút lấy, môi trên rồi môi dưới, cẩn thận lại cuồng nhiệt, một cánh tay vòng ra phía sau lưng đỡ lấy eo người.
Trí Đăng vô thức mà kiễng lên, đón lấy, nhận lấy tất thảy. Dav luồn đầu lưỡi lách qua khỏi khóe miệng, khoảng cách giữa cả hai xích lại, cọ sát, ép chặt lấy nhau mà quấn quýt.
Anh nghĩ gì sao?
Ngay một phút giây kia, Trí Đăng.
Phút giây mà em thương yêu nhìn thằng bé, chấp nhận đặt miếng thức ăn dở dang kia lên khóe miệng, anh chỉ hận không thể ngay lúc đó mà đè em ra để ôm hôn cho thỏa thích.
Trái tim động rồi, trái tim động… thật sự rồi….
———-
“ Em biết gì không?
Chỉ có mẹ mới ăn thức ăn thừa có dính nước bọt của con mà thôi”
======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!