( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 38: Chín năm (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 38: Chín năm (1)


Chương 38: Chín năm (1)
Trí Đăng dời khỏi phòng trị liệu, vẫn còn mang theo chút day dứt đối với Hải Luân.
Cậu không rõ làm sao mà Hải Luân lại có thể thích cậu được, thế nhưng bảo rằng dời bỏ Dav ngay lúc này, cậu thật sự không nỡ đâu…
Nếu như có một ngày cậu bắt buộc phải dời khỏi, cậu muốn mình cũng sẽ không phải hối tiếc vì từng ngày đã ở bên anh, hạnh phúc và ấm áp đến như thế…
Ai dám mong một đời đâu kia chứ?
———-
Vài ngày sau.
Dav tâm trạng quá ư là vui vẻ.
Cẩm Hương và người trợ lý mới còn ảo giác mà nghe được cả tiếng huýt sáo nhè nhẹ, chẳng biết là nên vui cùng hay là lo cho cái thân của mình trước thì tốt hơn.
Tâm trạng của sếp mà thất thường, mấy kẻ xung quanh bao giờ cũng là kẻ đứng đầu chịu chửi. Haiz,
Cẩm Hương tiến tới gần chỗ Dav :
– Dạ thưa sếp, bên chỗ Khu J có gửi lời mời vào sáu giờ tối nay ạ.
Dav nghe thấy khu J thì cũng dừng lại một chút, rồi gật đầu:
– Xác nhận lịch hẹn đi.
– Vâng.
– Còn nữa, mấy hợp đồng này tôi đã xem qua, có một số vấn đề chưa thỏa đáng đã note lại, cô căn cứ theo đó mà soạn lại hợp đồng khác, gửi cho đối tác
– Vâng.
Cẩm Hương lùi xuống mà không quên vuốt ngực mình một cái. Quả nhiên hôm nay là Dav dễ chịu thật.
Làm sao mà không dễ chịu kia chứ?
Toàn bộ việc của gia đình Trí Đăng anh đã giải quyết bằng sạch, định bụng chính là cho cậu một bất ngờ cực đại to lớn.
Toàn bộ nợ nần còn lại hơn một trăm triệu đã xong, thêm vào nữa là cái nhà cũ của cậu khi chưa bị gán đi đã được chuộc lại, san phẳng băng, trong thời gian tới sẽ được xây dựng đàng hoàng.
Bỏ đâu đó khoảng hai tỷ,
Và – Dav nhếch mép cười, lôi ra một cái hợp đồng mới ra, búng búng tay lên.
Hợp đồng chăm sóc cho Jun với thời hạn ba mươi năm. Ba mươi năm?
Dav nhíu nhíu mày. Ba mươi năm dường như vẫn còn chưa đủ. Dav lập tức vo viên ném thẳng vào sọt rác, sửa lại, thành năm mươi năm.
Như thế thì khác gì là đám cưới đâu?
Jun vì xác nhận trong hồ sơ có chấn thương não, thế nên việc có người chăm sóc lâu dài là hợp lý lắm, đến ngay cả luật sư cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Cậu chắc chắn chạy không thoát khỏi tay anh.
Hỏi anh có thích có yêu cậu không à?
Hiện tại anh không biết, nên chẳng thể trả lời.
Nhưng, anh dao động là rõ ràng, ham muốn cậu là rõ ràng. So với tất cả những trải nghiệm trên giường trước đây, ở cậu có thứ mà bọn họ không bao giờ cho anh được.
Thứ cảm giác không gọi được thành tên, không nói được thành lời.
Một bàn tay run run, nửa bấu nhẹ trên vai anh mà thở dốc, nửa lại muốn bấm mạnh hơn theo từng cú va chạm.
Đôi mắt nhìn anh bẽn lẽn, quyến luyến,
Một phần thức ăn nóng khẽ khàng đặt lên bàn làm việc giữa đêm khuya, thêm đôi chân nhón nhẹ sợ anh phiền,
Những thứ này… chẳng phải là cậu ta đang mê chết anh rồi?
Có khi nào vừa đưa hợp đồng này ra, cậu ta sẽ lập tức nhảy bổ lên người anh mà ôm mà hôn, mà thậm chí còn để anh… làm nơi lỗ nhỏ không?
Hừm!
Chọc vào đâu thì chọc, đương nhiên côn thịt của anh vẫn là nhung nhớ nơi bông cúc kia chứ.
———-
Khu J.
Triều Vĩ đánh lời mời tới chỗ Dav đương nhiên là có việc cần, Khi Dav đến, Triều Vĩ không dài dòng lập tức vào đề, Dav cũng tập trung lắng nghe.
Vụ một triệu đô kia đã thỏa thuận xong .
Cả hai đều là người từ nước ngoài về và đã có quốc tịch bên ấy, vì thế họ tên đều đã được thay đổi.
Kẻ gửi tên là Dung Don, đã đặt cọc trước một phần ít tiền, đang bị công an truy nã. Kẻ cần xử tên Nguyen Chil, là một chủ quán café ngay tại Hà Nội.
Vụ lần này ban đầu được lên kế hoạch sẽ là một vụ tai nạn giao thông do xe tải tông trúng, thế nhưng tên Dung Don kia lại muốn bắt sống người, ép khai ra chỗ giấu tiền, vì thế kế hoạch thay đổi.
Triều Vĩ chậm giọng:
– Tuy là để người sống thì khó hơn, nhưng mà tỉ lệ ăn chia cũng ngọt hơn. 7-3.
Dav khoát tay:
– Tôi không có hứng thú với mấy việc tanh máu của cậu, nói đi, cần tôi giúp gì?
Triều Vĩ giơ hai ngón tay lên:
– Cắt hai phần, giúp tôi rửa chỗ tiền ấy.
Dav tính toán qua trong đầu một chút, năm tỷ , gật đầu:
– Bao giờ cần?
Triều Vĩ ung dung rút một điếu thuốc ra đặt lên môi, châm lửa .
– Tối nay bắt người, sẽ sớm thôi.
– Được, đã biết, sẽ có người của công ty liên lạc với cậu.
Dav vừa nói xong dứt câu, Triều Vĩ cũng đưa cho Dav một điếu:
– Vội vàng thế? Còn không kịp làm một điếu?
Dav cầm lấy thuốc, để cho Triều Vĩ châm lửa giúp mình, rít một hơi đáp trả rồi lập tức đứng lên:
– Có người chờ cơm.
Triều Vĩ nhướng mày, bật cười ra một hơi dài:
– Ha, thật đúng là, aiz, không tưởng được mà.
Dav trên mặt hơi ý cười:
– Em ấy rất tốt.
Triều Vĩ gật đầu tán thưởng, thở ra vài hơi thuốc.
Đương nhiên tốt, hàng đã qua tay Triều Vĩ này chọn lựa, làm sao không tốt cho được?
Hơi thuốc còn chưa dứt,
Dav cũng chưa bước chân ra được mấy bước, đột nhiên từ phía bên ngoài một kẻ đàn em trên mặt tím bầm, lao xộc vào:
– Đại ca!
– Đại ca!
Dav dừng bước chân lại, Triều Vĩ cũng lập tức ngoảnh ra.
Bình thường nơi này nếu không phải là tên Nhĩ mặt lạnh đó thì cũng chỉ là Dav dám cả gan tự tiện đi vào, một đàn em nhãi nhép thế kia dám xông vào đây, chắc chắn là có việc hệ trọng.
– Có việc gì? Nói!
Tên đàn em thở gấp gáp:
– Anh Nhĩ làm phản rồi!
– ???!!!
Triều Vĩ giơ chân, đạp cho tên đàn em kia một phát:
– Mày nói cái gì? Ai phản?
Tên đàn em vốn bị thương còn bị một cú đạp này, đau đến suýt thì bò ra đất:
– Em nói… anh Nhĩ, anh Nhĩ phản rồi.
Triều Vĩ cúi xuống, tóm lấy cổ áo tên đàn em, đôi mắt híp chặt:
– Nói lại lần nữa?
Tên đàn em sợ hãi kinh khủng, nửa lời không dám giấu:
– Bọn em theo đúng lệnh, bám sát thói quen của tên Nguyen Chil kia bảy giờ tối sẽ đi dạo bên ngoài hồ, đúng khi hắn vừa khóa cửa là bọn em lao tới bắt người ngay.
– Nhưng người vừa áp được đưa về hầm anh Nhĩ nhìn thấy mặt liền xông tới đạp cho bọn em mấy đạp,
– Bọn em ban đầu còn tưởng lão bị làm sao, cố cản lại, nhưng lão điên rồi, đánh anh em một trận rồi dẫn người chạy mất!
– Đại ca! bây giờ phải làm sao?
– Người không có, giao dịch đã hẹn hai hôm nữa!
Triều Vĩ nghe từng câu rõ rành mà vẫn không tin được.
Ngay cả Dav cũng sững hết người.
Dav có biết Nhĩ chứ, kẻ đã theo Triều Vĩ bao nhiêu lâu nay. Nói là cái lá dẫm vào có khi còn tức giận mà quàng chân, thế nhưng nói là Nhĩ phản lại ư?
Thật sự là không có trong suy nghĩ!
Nhĩ chính là một kẻ mồ côi, vì đánh nhau với người ta mà dính án, nếu không có Triều Vĩ một tay mang về nâng đỡ, làm gì có ngày hôm nay?
Đến họ của Nhĩ, cũng là họ Triều.
Triều Vĩ cho hắn một dòng họ tên, một chỗ đứng vững.
Làm sao có thể?
———–
Việc bắt Nguyễn Chil không quá khó. Hoàn cảnh của hắn ta rất tồi tệ, không mấy người thân, chỉ cần bẻ được camera bên góc đường và lựa đúng thời điểm thích hợp ra tay cũng đơn giản.
Chẳng ai ngờ được đến được cuối cùng bể ra lại vì Nhĩ.
Triều Vĩ chậm rãi đứng dậy.
Dav lâu lắm rồi mới thấy được vẻ mặt đầy sự tổn thương thế kia của Triều Vĩ.
Bị một kẻ thân tín của mình đâm sau lưng ư?
Cái cảm giác này, chính anh cũng đã từng trải qua nên hiểu hơn bao giờ hết.
Triều Vĩ bật bước chân, gắt giọng với tên đàn em kia:
– Đi!
Dav cũng gật đầu:
– Tôi đi với cậu.
=======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN