( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 39 : Chín năm (2)
Khi bả vai bị trói quặt lại, bị những kẻ đàn em xăm trổ trong Ever lôi xệch kéo đi nhét vào một gian phòng lạnh ngắt. Anh nào có than vãn gì? Là tuyệt vọng đến mức, chẳng còn cảm giác nữa.
Thật sự không?
Một người đã từng nói yêu anh rất nhiều rất nhiều, một người đã từng quỳ xuống chân anh trao chiếc nhẫn lên tay.
Vì tiền, có thể cưỡng hiếp anh, đánh đập anh, và thậm chí là sẵn sàng lấy mạng của anh?
Văn Cốc không khóc, cũng không cười.
Xem ra hai chữ bình an đối với anh, thật khó.
Khi cả thân anh bị vứt xuống nền. Đón nhận những cú đạp răn đe đau đến lệch gan ruột, anh lại mỉm cười.
Lần đầu tiên trong đời một kẻ lạc quan và quyết chí như anh, nghĩ đến việc từ bỏ. Anh, quá mệt rồi. Quá mệt khi phải đối diện với thực tế nghiệt ngã ngoài kia, quá mệt khi cứ phải tạo cho mình một lớp vỏ ngoài cứng rắn, bởi, chẳng biết dựa vào đâu cả.
Yếu đuối cho ai xem? Bi lụy cho ai xem?
Những ngày dài nằm viện.
Anh nhớ lắm. Cha, mẹ, cả cô em gái nhỏ của anh.
Phải chăng là … anh đã sai?
Sinh ra là gay đã là sai rồi, sai ngay từ đầu rồi, đúng không?
———-
Một kẻ xa lạ tiến tới, dùng đầu mũi giày nâng cằm anh lên khỏi mặt đất.
Kẻ ấy sững sờ,
Kẻ ấy sụp xuống.
Kẻ ấy mở lớn mắt,
Kẻ ấy vội vàng đưa tay đỡ lấy gương mặt anh.
Rồi… nhìn vào ấy chằm chằm.
Một vệt máu từ đôi môi bị đạp rách của anh, chảy xuống lòng bàn tay kẻ ấy. Anh lặng lẽ xoay đi.
Kẻ ấy trừng mắt, gào lên một tiếng như con thú điên, xông tới đánh và đạp vào chính những anh em của mình, mặc cho những kẻ đàn em kia ngơ ngác rồi lao vào đánh trả.
“ Anh Nhĩ, anh có biết mình đang làm gì không”
“ Đại ca sẽ không tha cho anh đâu”
“ Anh Nhĩ, tỉnh táo lại đi”
Giữa những tiếng nói xen lên vẻ đau đớn vì đòn vang vọng. Kẻ ấy cởi trói cho anh, vội vã đưa anh đến một nơi thế này.
Và, ôm anh.
Chỉ ôm anh.
Văn Cốc không hiểu, bởi lẽ anh đã quên rồi, bao nhiêu điều bi thương lẫn vui buồn suốt chín năm dài đằng đẵng, mài đi tất cả những ký ức mờ nhạt. Anh thảng thốt, ánh mắt kia, gương mặt kia…
Nhưng, trong giờ phút muốn hét lên tên người, anh lại chìm xuống vực sâu của lý trí.
Anh, không nhận ra cậu, nói chính xác hơn là anh không thể nói rằng mình nhận ra cậu.
Văn Cốc kiên nghị lại, vớt lại chút bình tĩnh cuối cùng, có ý đẩy người, kẻ kia lại càng siết chặt tay hơn.
Nhĩ sợ, cậu sợ chỉ cần buông ra, anh sẽ lại dời đi mất. Cậu có thể sống được chín năm này, nhưng liệu có còn thêm nổi chín năm nữa hay không? Ai mà biết đây?
Những phát súng, những nhát dao trong từng vụ đều tùy thời có thể đoạt lấy mạng cậu.
Cái buông chỉ lặng ra, lặng ra, khi mùi máu đã nhỏ xuống dưới chân thành một dải tanh nồng.
Văn Cốc nhẹ một câu:
– Cậu bị thương.
———–
Chẳng ai nói với ai một lời.
Chỉ có ánh mắt chăm chú của Nhĩ như dán vào từng cử chỉ của Văn Cốc. Còn lại là sự tĩnh lặng xen lấy vài phần kẻ cố gắng giả thờ ơ.
Khu nhà hoang, một chiếc đèn treo lơ lửng tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Không có bông băng, chỉ có một chiếc áo phông lót bị xé ra một mảnh. Văn Cốc dùng nó quấn lại từng vòng trên cánh tay đã rách toạc của Nhĩ. Khi gài đến nút cuối cùng, Văn Cốc trầm giọng:
– Cậu là ai? Vì sao lại làm như thế?
– ….
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng tim đập hẫng hụt và đau đớn.
Anh ấy… không nhớ mình ư?
Không nhớ mình thật ư?
Người nói em chờ, thi tốt anh sẽ về. Em chờ một năm, hai năm. Rút cuộc chờ cho tới chín năm…
Anh cũng về.
Nhưng anh không vì em mà trở về, anh lại là vì nỗi đau nơi khác mà trở về…
Em là ai ư?
Em là ai ư?
Cái thằng bé nhỏ lam lũ bẩn thỉu nơi góc đường. Cái thằng bé mà anh đã cho nó tia sáng duy nhất trong đời ấy, để nó được đi học chữ, để nó tránh khỏi kiếp đầu đường xó chợ ấy…
Là em.
Đôi mắt vằn lên những tia đỏ. Bị đánh đau thế nào… em cũng chưa từng khóc. Vậy mà giờ đây nhìn gương mặt anh vô tình, xa lạ, cất một tiếng hỏi em là ai.
Một giọt nước mắt… tràn khỏi.
– Không sao… không nhận ra cũng không sao…
Nén lại, nhịn lại. Em, đã quen rồi.
Vươn cánh tay vẫn còn loang vết máu, chạm lên vết thương nơi môi người.
– Anh… đau lắm đúng không?
– Không đau.
Người kia tránh đi, cậu vùng dậy. Thêm một lần nữa vô duyên vô cớ mà ôm chầm lấy người.
– Đau mà, nhất định rất đau…
Lời nói cho anh hay là cho chính cậu?
Là ai đau? Kẻ theo tình, tình bỏ. Kẻ chờ tình, tình đi. Ai cũng đều đau, ai cũng đều khổ.
Đối với bàn tay đang bám chặt trên lưng eo mình, Văn Cốc khẽ nhắm lại đôi mắt quá mỏi mệt:
– Cậu nhận nhầm tôi với ai rồi.
Nếu không là nhận nhầm, vì sao còn khóc?
Nếu không là quen biết gì, cử chỉ vì sao lại thương xót giống như đối tình nhân?.
Anh, không quen cậu.
Dù thế nào, anh cũng không được phép quen cậu.
========
Màn đêm lặng buông.
Sương đêm, xuân.
Lạnh đến thấu xương thấu tủy, nơi nhà hoang cửa đều không cánh, gió rít vào từng cơn.
Người vì lạnh hay vì tâm tư trĩu xuống, mà đều không ngủ? Chỉ là một kẻ vờ nhắm mắt, một kẻ sững nhìn.
Nhĩ cởi chiếc áo khoác trên người, trùm qua vai Văn Cốc, đôi tay hơi chạm lên má anh, vén chút tóc mai của anh,
Cậu nhìn anh, rất lâu, rất lâu.
Ánh mắt như muốn trào ra hết tất cả những xúc cảm dồn nén. Ai dám tin? Một kẻ mặt liệt đối trước người mà hắn yêu thương, lại có thể mở ra một ánh mắt si tình như thế.
Đôi môi run rẩy, run rẩy. Chậm rãi ghé sát.
Đặt lên môi Văn Cốc một nụ hôn. Vị mặn của máu và cả hương nước mắt vẫn còn, ngân nga, day dứt.
Là nhẹ vì sợ người tỉnh. Là nặng, vì sợ người sẽ cự tuyệt, vì không đành lòng.
Đôi môi buông nhẹ, lời nói như từ tâm khảm mà vọng ra.
“ Anh…”
“ Anh về rồi..”
“ Em chờ anh… thật quá lâu”
———
Văn Cốc động khóe mi, ánh mắt nhìn sâu ra thân ảnh vừa lao ra ngoài cửa. Ngay dưới chân, một chiếc điện thoại bày sẵn, trên màn hình số điện thoại cấp cứu cũng đã được lưu như sợ anh hoảng loạn mà quên.
Nhĩ.
Cậu bé nhỏ.
Em lớn thật rồi, đã lớn thật rồi.
Văn Cốc siết trên tay chiếc điện thoại, hít vào một hơi lạnh ngắt.
Trở về Việt Nam, anh đã tới trại trẻ xưa ấy tìm em, khó khăn lắm mới tìm lại được người mà anh gửi gắm, người ta lại nói sau khi anh dời đi chẳng bao lâu, em cũng mất tích theo.
Em để lại tất cả, một xu cũng không cầm, em đã đi đâu? Làm gì?
Vì sao chúng ta lại gặp nhau trong cái tình cảnh khốn nạn như thế này?
Càng như thế này, anh lại càng không thể nhớ ra em, đúng không? càng không thể để em vì anh mà liên lụy.
Thằng nhỏ ngốc.
Năm ấy nó mười mấy tuổi đầu, dám lén nhìn anh thay đồ.
Bây giờ, lớn thật rồi.
Còn dám lựa khi người ta nghỉ mà hôn trộm. Nhưng… tại sao lại là một nụ hôn?
Thế nào cũng được, anh hiện tại đã không còn là một Văn Cốc tốt đẹp như xưa nữa, cũng chẳng còn lại bất cứ thứ gì cho em cả.
Điều tốt nhất mà anh có thể làm, là để càng ít người vì mình mà thương tổn, càng tốt.
————
Bóng chiếc xe màu đen tuyền lướt trong bóng tối, đôi mắt của người trên xe vằn đỏ, rú ga đi.
Một mảnh áo khoác cũng không có, giữa sương lạnh xé gió lao đi.
Cô tịch đến đáng sợ.
Nhĩ vít tay ga. Sự hằn thù lộ rõ trên nét mặt.
Dũng Don.
Chín năm tao để người bên cạnh mày. Mày lại đối xử với anh ấy như thế.
Một sợi tóc kia tao còn không nỡ chạm vào. Mày lại dày vò anh ấy như thế.
Phản bội lại Ever, Phản bội lại Triều Vĩ.
Được, tao chết.
Nhưng tao nhất định cũng sẽ lôi mày chết theo.
=======//========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!