( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 40 : Chín năm (3)
Chương 40 : Chín năm (3)
Hầm là một quán bar thuộc sở hữu của Ever, cách đây hai năm bị cháy, chết mất mấy mạng, từ sau đó có mở lại cũng không còn khách, Triều Vĩ liền xuống tay gỡ bỏ, chỉ còn cái xác bề ngoài, thông thường để cho lũ đàn em không nhà cửa tới nương náu, còn lại thì bỏ hoang.
Chỗ dẫn Văn Cốc tới cũng là một trong số những gian phòng nằm trong quán bar cũ này.
———
Triều Vĩ đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Dav cũng đưa tay quẹt lên vết máu ngay ngoài cửa.
Bọn đàn em thấy Triều Vĩ đến, không đứa nào bảo đứa nào lập tức tách sang hai bên, lần lượt thuật lại chi tiết vụ việc.
“ Bọn em có can rồi mà không được”
“ Anh ấy có súng nên cũng không đứa nào dám làm liều”
Triều Vĩ ngồi xuống, đôi mắt sau mỗi lời kể đều như thu hẹp lại. Hàm răng nghiến chặt một bên.
Nhĩ, kẻ tự tay anh thu nhận, đào tạo, cho tên họ.
Thật sự là không dám ngờ.
Dav bước dần tới bên cạnh:
– Theo như lời kể thì trước đó hắn ta vẫn phối hợp với anh em, chỉ khi nhìn thấy mặt của tên Nguyen Chil kia mới làm loạn?
– Không lẽ hai kẻ bọn họ có quen biết?
Triều Vĩ đương nhiên là có nghĩ qua điểm này. Nhưng lý do nào cũng không thể ngăn được một kẻ đầu đàn như anh chấp nhận một con sói lại cắn ngược chính thành viên trong bầy.
Bọn đàn em sốt ruột bồi vào:
– Đại ca, bây giờ làm sao?
Triều Vĩ đưa tay lên ra hiệu, rành rọt từng chữ:
– Bắt người.
Lời nói buông lạnh sống lưng.
Nhĩ ở trong Ever chỉ dưới một mình Triều Vĩ mà thôi, trước giờ đàn em vừa gặp liền phải cúi đầu, ba bốn phần phải nể. Súng mà Nhĩ cầm ở trong tay còn được bọn đàn em ví như cái bảo gươm của hoàng đế, có thể tùy thời mà tiền trảm hậu tấu.
Cái lệnh bắt người đem về này cũng như chính thức cắt đứt sợi dây thân tình bấy nhiêu năm.
Nói cách khác, Nhĩ, đã không còn là người của Ever nữa.
————-
Triều Vĩ vươn sóng bước chân dài.
Dav cũng bật tung vạt áo từng sải bước. Người của N.M gửi gắm khắp nơi không phải ít. Giờ này cũng vì Triều Vĩ mà góp sức.
Không phải vì mười mấy tỷ kia.
Không phải vì giao kèo với tên Dung Don kia.
Mà là vì sự phản bội.
Triều Vĩ búng tay trên đầu lọc thuốc, tàn thuốc bay tung lại bị sương đêm dìu xuống.
Thật sự anh muốn xem xem, vì ai, vì cái gì, lý do nào.
Khiến một kẻ chín năm không cười không khóc, một mực trung thành.
Cuối cùng, lại chọn phản lại anh?
————
Anh em được lệnh lập tức tản ra. Chia nhỏ từng khu phố, ngõ hẹp, từng ngóc ngách phố phường Hà Nội mà lục soát.
Người còn đây, vẫn đỏ lửa từng đầu lọc.
Đong từ chân mày, đong đến cuối mắt.
Tình anh em suốt bao nhiêu năm, từ một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, đến một kẻ có tiền, có địa vị, có anh em.
Là ai đã cho nó?
Là ai đã nâng đỡ cho nó, ngần ấy năm!
Xoảng!
Chiếc gạt tàn rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Dav nhìn theo những mảnh lấp lánh dưới chân. Cái nỗi đau ngày Yến Bình đệ đơn ra tòa, kiện tụng anh tội ngoại tình, kiện anh cả cái tội anh là Gay, kiện anh cả việc cấu kết với xã hội đen, muốn đem thanh danh và sự nghiệp của cả dòng họ Trần nhà anh một phát đạp xuống vực sâu. Lỗ hổng bới ra, trào trong đó đầy phẫn nộ cùng với máu.
Nhìn Triều Vĩ một khắc này.
Dav không khỏi trầm mình vào những ký ức điên rồ kia.
– Triều Vĩ. Bình tĩnh một chút.
———-
Trong một con đường đầy những khách sạn bình dân, Nhĩ vừa táp xe lại đã có vài ba cô em nửa che nửa đậy thân hình trong những chiếc áo khoác dày tránh lạnh chạy ra mời chào.
Hất mạnh những hương nước hoa nồng đậm, xông thẳng vào phía bên trong, Nhĩ chỉ liếc mắt đã thuần thục tóm được kẻ làm chủ:
– Dũng Don. Phòng.
Đôi mắt Nhĩ rực lên, kẻ chủ kê vừa rồi mới gác chân lên bàn mơ màng ngủ đã lập tức tỉnh như sáo.
– Ai, anh tìm ai?
Nhĩ không nói một lời, sự dữ tợn ở cậu không giống như kiểu xăm trổ cơ bắp hung hãn, mà là đem đến cho kẻ trước mắt sự áp bức và thuần phục.
Nhĩ rút súng. Xoay một vòng trên tay. Ấn lên thái dương của kẻ chủ kê kia.
– Đếm đến ba. Ba.
Kẻ kia khiếp đảm đến đầu gối cũng run lên bần bật, môi mấp máy nhưng không thể nào phát ra chữ.
– Hai.
Họng súng ép sát, cò súng chuyển động. Kẻ kia mặt tái xanh, chỉ tay lên lầu, lắp bắp:
– Ba, ba… ba lẻ.. năm.
Nhĩ thu súng, ánh mắt khinh bỉ tột độ nhìn đũng quần tên kia ướt nhẹp, thẳng bước lên lầu.
——–
Khách sạn bình dân, không có thang máy. Lầu ba, xa nhất, tầm thường nhất.
Hắn đã đến mức không còn tiền để mà trụ lại ở một nơi sạch sẽ hơn.
Thế nhưng vẫn còn tiền để mà gọi trai tới ngủ.
Đứng trước cửa phòng, họng súng từ những ngón tay thành thục khẽ chếch.
Khóe miệng Nhĩ thêm một lần câu lên chua xót.
Cậu điên rồi, mù rồi.
Thế nên… chín năm qua vẫn một mực nghĩ rằng anh hạnh phúc, sợ hãi đến mức không dám xuất hiện, sợ hãi chính mình phải nhìn anh một cảnh tay trong tay bên người khác. Để mà vui buồn đều tê liệt hết đi, cố nén mình trong một cái vỏ, nhớ nhung bức bối đều tự mình vo lại.
Vậy mà, cái gì đây?
Bên trong kia từng tiếng rên rỉ ỉ ôi phát ra từ một kẻ trai bao hạ đẳng, những tiếng nhớp nháp, va chạm, kêu than.
Kẻ khốn cùng như thế, không xứng với anh!
Hắn không xứng!
Đoàng!
Viên đạn dời khỏi họng súng, hướng thẳng về phía kẻ trần trụi đang hăng sức thúc đẩy ra vào nơi lỗ nhỏ của người bên dưới.
Viên đạn đi chệch, sượt qua vai Dũng Don, đào thành một lỗ trên tường.
Là đi cố tình đi chệch.
Nhĩ nhìn một cảnh hoan lạc này, Văn Cốc… anh đã phải chịu đựng thứ cầm thú này, bao nhiêu lâu?
Là do em sai.
Đáng lý ngay từ đầu em nên biết rằng Nguyen Chil kia chính là anh… Nếu như thế, em sớm đã lấy mạng hắn rồi! Nếu như thế, sẽ không có bất kỳ kẻ đàn em nào của Ever dám hạ từng cú đạp mạnh lên bụng, lên lưng anh…
Anh… còn đau không?
———–
Máu trên vai tên Dũng Don chảy ra xối xả, kẻ bên dưới sợ hãi hét thảm một tiếng, vội vã đẩy Dũng Don ra khỏi, ôm chặt lấy chăn, van xin.
Những lời mà Dũng Don nói sau đó, hay là do tên trai bao kia mấp máy những lời gì.
Nhĩ hoàn toàn không nghe thấy. Bên tai cậu chỉ còn là tiếng cười hơi chua của một kẻ có đôi môi cong cong đỏ chót.
Là thân hình mà năm ấy mười mấy cậu lén nhìn trộm mà cương lên…
Anh ấy đã cho hắn tất cả. Hắn lại lấy đi tất cả của anh.
Hắn, không xứng!
Đoàng!
Phát súng thứ hai vang lên. Trên bắp chân của tên Dũng Don đang cố trốn, đào ra thêm một lỗ nữa. Máu phun thành tia.
Dũng Don cả người trần trụi, giãy dụa trong đống máu:
– Mày là ai? Mày muốn gì?
Nhĩ cười.
Tao là ai ư? Là người đã dâng người tao yêu nhất cho mày.
Đoàng một phát súng thứ ba, ghim lên bắp chân còn lại của Dũng Don.
Sáu viên đạn. Ba viên đi rồi. Ba viên nữa, hai bên tay, và một ở tim.
Tao nhất định không để mày chết dễ dàng như thế!
Sau mỗi lượt đạn, một tiếng rú thảm thiết vang lên, tên trai bao kia cũng đã ngất xỉu vì quá sợ.
Nhĩ, nhẹ nhàng thổi đi vết khói, nhìn người giãy dụa trong đống máu, mặt, không vẽ lên một tia dao động.
Họng súng chỉa về phía Dũng Don đến viên thứ tư.
Hành lang đã ầm tiếng người bước dồn, Nhĩ vẫn bình thản như nước.
Xem ra, không chờ được đến cả sáu viên rồi.
Kết liễu mày thế này, thật vẫn chưa thỏa.
Ánh mắt tràn đầy thù hận cùng dày vò, lựa theo sống tay hằn lên.
Cò vừa kéo.
Một đôi chân dài nâng gối đạp tung.
Đoàng!
Viên đạn thứ tư cùng với súng, bay ngang rồi đập xuống, mùi khét lẹt của báng súng cua thành vòng trên sàn nhà,
Giữa nền, một vết đạn xuyên vỡ tan đám gạch lót. Nhĩ xoay người.
Một ánh mắt sắc bén ghim tới. Một bàn tay năm ngón đầy lực, bóp chặt lấy cổ họng cậu.
Triều Vĩ, gằn ra từng tiếng:
– Mày, phản bội tao?
Nhĩ chưa giết được Dũng Don, đôi mắt vẫn còn đỏ quạch như hóa thú, đưa tay lên gỡ trả từng ngón siết trên cổ mình.
Nhĩ dùng hết sức bình sinh, giãy ra khỏi, rút dao từ thắt lưng, muốn lao đến chỗ Dũng Don.
Triều Vĩ không chần chừ, chọn đúng thời cơ Nhĩ vừa xoay người, lập tức bổ thẳng xuống gáy.
Ba!
Một đường dứt khoát không nương.
Tay, rắn như gậy thép. Nhĩ một phần đã mất máu quá nhiều do vết thương, một phần thì luận võ chưa từng có một kẻ nào qua nổi Triều Vĩ.
Thực sự ngã xuống.
Triều Vĩ hẹp ánh mắt.
– Đưa về.
=======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!