Chương 42. Chín năm (5)
Trong cơn mê man, mùi thuốc sát trùng vương đầy chóp mũi,
Văn Cốc cả người nửa tỉnh nửa mê, đôi mày ngay cả trong lúc thiếp đi này vẫn còn cau chặt…
Việc gì thế này? Là việc gì?
Anh mơ hồ như thấy bản thân thêm một lần bị lôi đến chính căn hầm lạnh ngắt kia, xô đẩy, lại đập vào mắt thân ảnh một người tràn đầy vết thương lở loét…
Màu nâu đặc quánh của thuốc sát trùng cũng không thể nào che được mấy phần, kẻ nằm đó, bất động, xương cùng máu thịt …
Anh cảm thấy đôi chân mình tê liệt đi, một nhích cũng không động cho nổi…
Nhĩ…
Anh biết, anh biết mà.
Bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho em, nhưng mà… đến mức này sao?
Tim anh đau quá, lòng anh đau quá.
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, ngoại trừ Lê Ngọc đối tốt với anh, còn ai nữa hay không? Anh đã nghĩ là không rồi. Chẳng còn ai cả.
Vậy mà… cái gì đây?
Gương mặt Nhĩ gần như không còn lành lặn nữa. Mí mắt rách sụp xuống che đi ánh mắt đầy thân tình lẫn bi thương…
Nhĩ…
Năm xưa kia khi anh xoa đầu nó mà nói lời tạm biệt, dời đi. Nó vẫn chỉ là một thằng nhóc nhỏ… thật sự không đành lòng.
Thật sự… không dám tin.
Vì mình ư? Vì mình ư?
Vì cái gì mà thằng nhóc ngày xưa ấy lại làm ra cái chuyện thế này?
Chín năm rồi, đáng lẽ đến gương mặt mình nó cũng đã quên rồi mới phải…
Vì sao?
——–
– Nói đi. Hai đứa mày biết nhau từ khi nào?
Kẻ được gọi là đại ca kia ngả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau, giọng nói mang theo vẻ rờn rợn áp người.
Văn Cốc cố nén lại tất cả những nhịp tim bung nổ, nén lại giọt nước mắt kia, thật sâu vào trong tim.
– Không quen.
Phải, không quen, càng không thể quen.
Nhĩ. Lối mà anh đi, em không thể nào bước vào được, hãy sống như xưa đi, hãy cứ đi con đường mà em đã đi.
Văn Cốc nắm chắc tay:
– Tôi sẽ giao ra số tiền kia, tất cả.
Triều Vĩ cười khẩy một cái, trong sự giả vờ kiên định của Văn Cốc mà phất tay:
– Tiếp tục. Đánh.
Mấy tên đàn em sững lại một lát, rồi theo hướng tay chỉ của Triều Vĩ, cũng chậc lưỡi, nhắm mắt mà hạ đòn.
Bịch.
Bịch.
Nhĩ, làm gì còn có sức mà phản kháng, từng đòn giáng xuống bây giờ, cũng giống như giáng xuống một bao cát sắp vỡ vụn mà thôi.
Thứ duy nhất mà cậu có thể làm được chính là dùng ánh mắt hiu hắt cuối cùng nhìn về phía Văn Cốc, thay tất cả mọi sự day dứt muốn nói ra.
Yêu anh, cũng là xin lỗi anh.
Không thể bảo vệ được anh một cách trọn vẹn nhất.
Người, thêm một lần lịm dần đi.
Văn Cốc lặng người,
Cái ánh mắt day dứt kia chín năm trước khi anh dời khỏi, thằng bé nhỏ đã túm lấy một vạt áo anh mà giương lên nhìn.
“ Ngoan, thi tốt rồi anh sẽ về”.
Khi ấy anh vui bên tình yêu mới, hạnh phúc ngập tràn nơi khung trời xa lạ, làm gì còn nhớ đến lời nói vu vơ.
Thế mà… là sao nữa?
Chiếc áo khoác duy nhất lại cởi ra trùm lên vai anh mới đêm kia, nụ hôn đầy nghẹn ngào rơi xuống môi anh vỡ nát.
Bọn chúng, lại quá dã man.
Anh đã nói không quen rồi! không quen rồi! Sao lại còn đánh…
Bàn tay anh run bật lên trong giọng nói như dao chém xuống của Triều Vĩ:
– Tiếp tục đánh, không được ngừng.
Lại là một trận mưa đòn.
Đến cả mắt, Nhĩ cũng đã không mở được nữa rồi, ai oán nhìn anh, từ từ khép lại…
So gan sao? Anh, không nhẫn nổi nữa.
– Nhĩ…
– Nhĩ!
Văn Cốc gầm lên, lao như một kẻ điên hướng về phía Nhĩ.
Triều Vĩ đôi mày hẹp đầy suy tư như đã hiểu ra điều cần hiểu, ra hiệu cho bọn đàn em dừng tay lại.
Văn Cốc ôm lấy người, đặt trong lòng mình, lay gọi:
– Nhĩ, Nhĩ… em có sao không?
– Nhĩ, tỉnh lại đi.
Họ của Nhĩ, là do Triều Vĩ cho.
Nhưng tên của Nhĩ, là do Văn Cốc cho.
Thằng bé đó không có tên, bị bọn chăn dắt gọi bừa bằng số, là Nhị, tức là ám chỉ số hai trong số những đứa trẻ mà chúng chăn.
Vì không muốn nó buồn, vì không muốn nó mang ám ảnh với cái tên của một kẻ mồ côi cả đời, Văn Cốc gọi nó là Nhĩ.
Anh run rẩy chạm tay lên khóe mắt sưng vù của Nhĩ.
Thế gian này, điên thật rồi.
Văn Cốc ôm người, đôi mắt nhìn về phía Triều Vĩ, lời nói bật ra như vô hồn:
– Các người muốn tiền, tôi giao tiền.
– Các người muốn cái xác này của tôi, được.
– Làm ơn, thả cậu ta đi đi.
– Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi, cớ gì đâu mà các người đối xử như vậy?
Triều Vĩ châm một điếu thuốc.
Qua một lúc lâu, mới nhàn nhạt cất giọng:
– Lý do?
Văn Cốc chua chát khép mi.
– Không liên quan tới em ấy, tất cả… đều là lỗi của tôi.
Là lỗi của tôi….
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, máu từ lồng ngực của Nhĩ bắn trào tung tóe, ướt đầm văng lên mặt anh, từng tia, từng giọt.
Hơi thở cuối cùng cũng đứt đoạn, ánh mắt cuối cùng cũng không thể thêm một lần mở ra được nữa.
Cái giá phải trả của kẻ phản bội, chính là như thế!
Chết rồi sao? chết rồi sao? Chết ngay trên chính đôi tay của mình ư?
Không!!!!!!
Không!!!!!!
Nhĩ!!!!
Tiếng gọi như xé ra tất cả ảo mộng.
———
Cả người Văn Cốc phút chốc bật thẳng dậy, đôi mắt mở lớn cùng với những giọt mồ hôi ướt đầm trên trán…
Anh lắc mạnh đầu mình, môi miệng lẩm bẩm…
Không… không… Nhĩ…
Không thể nào, không thể nào!
Người bên cạnh thấy anh vừa tỉnh, gọi lớn:
– Anh Cốc!
– Anh Cốc!
– Anh tỉnh rồi sao?!
Văn Cốc mơ màng, trống ngực anh vẫn đập liên hồi dồn dập. Anh vẫn không thể tưởng được là mình đang mơ hay thực. Hình ảnh trước mắt là mơ hay thực.
Trí Đăng vội vã rót ra một ly nước ấm, chạy tới còn muốn đặt lên miệng Văn Cốc, bất giác lại bị cánh tay xương gầy kia túm chặt.
Cậu đặt lại ly nước trên bàn, ngồi sát xuống mép giường:
– Anh sao rồi? Anh thấy thế nào?
Văn Cốc lúc này mới như người từ trong mộng bước ra, từ từ xoay mặt nhìn về phía cậu. Rất lâu, rất lâu sau mới có thể mở miệng, không quá xác định:
– Trí Đăng?
Trí Đăng gật mạnh đầu, đôi mày cũng nhăn thành mấy nếp:
– Anh làm sao vậy? Gặp chuyện cũng không nói gì với em, có biết lúc Thiện nó gọi cho em, em suýt thì rớt tim ra ngoài luôn.
Văn Cốc thở hắt một hơi.
Thì ra, là mơ.
Một giấc mơ… đầy máu và nước mắt..
Nhìn sự sững sờ của Văn Cốc, Trí Đăng đôi môi mấp máy mấy lần muốn hỏi, cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.
———-
Nơi này là một khách sạn bình dân.
Quán café luôn có vài kẻ lảng vảng xung quanh, ngay cả nhà Lê Ngọc cũng có người dòm ngó, vì thế Lê Ngọc quyết định liều mạng đem Văn Cốc đưa bừa về một phòng khách sạn, hi vọng sẽ có thể kéo dài thời gian hơn một chút.
Văn Cốc bị điên rồi sao? Chắc là như vậy.
Bởi lẽ nếu không điên thì làm sao có thể không chui vào đồn cảnh sát mà ngồi cho an toàn.
Nực cười, có khi nơi đầy chấn song bây giờ lại còn tốt hơn cả giường ngủ nhà mình kia đấy.
Vậy mà không.
Anh không gọi cấp cứu, cũng không bấm một dãy số nào của Công an cả. Bao nhiêu năm ra đời cũng đủ để anh khỏi cần suy nghĩ liền hiểu, Nhĩ dám đưa anh ra khỏi nơi chốn ấy, thì chắc chắn cũng sẽ phải trả một cái giá đắt đến rợn người.
Anh làm sao có thể trơ mắt mà nhìn thằng bé nhỏ năm xưa vì cứu anh mà mang thương tổn được?
Anh đã chấp nhận buông xuôi rồi, thì một triệu đô kia, có ý nghĩa gì đây?
Anh gọi cho Lê Ngọc.
Ý định ban đầu chính là muốn để lại số tài sản còn lại cho cô, và một phần đưa vào nhà thờ, nuôi dưỡng các trẻ cô nhi.
Thế nhưng không ngờ khi Lê Ngọc và Đức Thiện kịp đến thì gió lạnh cùng vết thương đã khiến anh sốt lịm đi từ bao giờ.
Đức Thiện chần chừ mãi, nhưng thực sự quá khó khăn để tìm người tin tưởng, Văn Cốc lại chẳng có gia đình, bạn bè ở Việt Nam thì ngoài mấy người trong quán ra cũng chẳng còn ai.
Vì thế, cũng đành gọi cho Trí Đăng.
Trí Đăng vừa nhận được tin liền vội vàng thu xếp, dặn dò Jun một chút, lại nhắn qua cho Dav một cái tin rồi tới. Trước khi đi còn mím môi mà quyết định lấy ra một xấp tiền trong ngăn kéo, mang theo.
Trước đây dù cho Dav có nói rằng cứ thoải mái mà tiêu xài, nhưng cậu vẫn thật sự không dám động tới số tiền đó, hiện tại nghĩ dù thế nào có tiền đương nhiên vẫn tốt hơn nhiều, liền rút nó từ trong ba lô ra, đưa cho Lê Ngọc:
– Chị, em không rõ lắm mọi chuyện, nhưng mà tình hình có vẻ gấp, số tiền này, chị hãy giữ lấy mà lo cho anh Cốc, ví dụ như đưa anh ấy vào Sài Gòn có được không?
Lê Ngọc nhìn Trí Đăng, đôi mắt đầy thiện cảm nhưng lại chối từ. Cô đương nhiên không trách Trí Đăng không hiểu chuyện, cậu vừa mới nghe câu được câu chăng, rút cuộc cũng chỉ biết rằng Văn Cốc bị bọn xã hội đen bắt và đánh một trận, hiện tại không thể về lại quán café.
Trí Đăng vẫn quyết tâm dúi số tiền đó vào tay Lê Ngọc:
– Em… em không biết có chuyện gì, nhưng mà em không tin anh Cốc là người xấu.
Cậu không tin.
Văn Cốc bình thường rất chua ngoa, nhưng chắc chắn không phải là người xấu, nói anh ấy chửi người thì cậu gật, nhưng nói đến việc anh ấy làm việc gì khiến kẻ khác phẫn nộ đến mức phải thuê cả xã hội đen, thì cậu thật sự không tin được.
Thực ra, anh ấy không quá cạnh tranh.
Đối với các quán café xung quanh chưa bao giờ thấy anh ấy to tiếng cự cãi, đôi lúc cậu còn có thể nhận ra rõ ràng cái nét an phận thủ thường nữa kìa, kiểu như nghe nhạc của mấy người già nữa.
Lê Ngọc chưa kịp trả lời, thật ra thì cô cũng không biết nên nói từ đâu nữa, cô khẳng định chính là do tên Dũng kia gây ra, nhưng những câu chuyện quá dài và quá hoang đường thế này, chính cô cũng có phần không đứng vững nổi.
Con người, sống với nhau tàn ác quá.
Văn Cốc, đời dài như thế, cậu đi mấy phần đều là khổ.
Biết như thế, thì đừng làm Gay làm gì. Ngày tiễn Văn Cốc ra sân bay, cùng kẻ đó nụ cười rạng rỡ, cô nào có ngờ, sẽ có cả những ngày như hôm nay…
———-
Đức Thiện sút mất ba kg.
Gương mặt luôn tươi cười giờ đây cũng lại học cách thở dài thườn thượt, ngồi một góc phòng mà thuật lại những điều cậu biết cho Trí Đăng nghe.
Trí Đăng vừa nghe, chóp mũi lại cay xè lên.
Đức Thiện ngửa cổ, gật gật đầu về phía sau tường:
– Cái hôm tao đấm nhau với thằng đó, cả người ảnh chả còn chỗ nào không có vết thương.
– Tao nói, Gay khổ vãi. Mày đừng có làm Gay đấy nhé.
– Thật sự là khiếp không dám tin.
Trí Đăng lặng người đi. Cậu không ngờ chỉ bấy nhiêu thời gian, mà Văn Cốc đã phải trải qua những điều kinh khủng như thế…
Lại cũng trách mình quá ư vô tâm.
Ít nhiều gì Văn Cốc cũng là người đã quan tâm và tạo điều kiện cho cậu rất nhiều, vậy mà cậu lại vì mình lưu luyến người kia mà cả một lần cũng không ghé về thăm.
Cái gì là yêu? Cái gì là hận kia chứ, cậu còn nghĩ như mình đang nghe một câu truyện hư cấu nào đó nữa. So với cậu những ngày qua, e rằng còn dằn vặt và khốn khổ hơn gấp bội lần…
———
Bên trong phòng,
Lê Ngọc rối bời.
– Tại sao không được gọi cảnh sát? Văn Cốc! Cậu sẽ chết thật đấy, cái nơi này có thể giữ được chúng ta bao nhiêu lâu?
Văn Cốc xua tay:
– Không được, nếu làm như thế, chắc chắn bọn chúng sẽ không tha cho cậu ấy.
Lê Ngọc giận quá mà nấc lên:
– Cậu ấy? Tôi cóc quan tâm cái đứa chết tiệt đó là đứa nào! đến chính bản thân cậu còn chưa lo được, còn lo được cho ai!
Nhưng, Văn Cốc vẫn là lắc đầu, bắt đầu nói về một thứ có tên là di chúc.
Lê Ngọc mắt đỏ hoe, hai bàn tay nắm chặt lại đến nổi gân lên, run rẩy nhìn từng chữ, từng chữ trên tờ di chúc được bình thản viết ra.
Cả Trí Đăng lẫn Đức Thiện nghe tiếng khóc của cô liền chạy vào.
Đức Thiện nóng nảy hơn, nhảy bổ đến bên giường giằng lại tờ di chúc kia:
– Anh điên rồi sao!
Trí Đăng cũng trân mắt nhìn:
– Anh…
Cả một đám lộn xộn rồi chết lặng đi.
Đức Thiện muốn xông tới tóm lấy cổ Văn Cốc mà đánh mắng một trận, Trí Đăng giữ cậu ta lại, Lê Ngọc thì khóc lớn chẳng biết làm thế nào.
Cảm giác như tất cả mọi thứ đều quay lưng, không khí ảm đạm đến mức không biết phải làm sao mà thở.
Tờ di chúc vo viên lại, nhăn thành một nắm nơi góc phòng.
Kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu thế chẳng biết dựa vào đâu, chỉ đành có thể tự quyết định việc duy nhất đó chính là tự mình chết đi thôi sao?
Trí Đăng nhớ quá.
Nhớ quá.
Ví thử như… người kia biết được, liệu có thể nào vươn tay ra…
Không.
Nực cười thật.
Đến cả khi kẻ muốn chết đi là cậu, e rằng. Người kia còn không động lòng.
———-
Tiếng gõ cửa bình thản, chẳng đao to búa lớn ồn ã gì cho cam, vì thế Trí Đăng cũng cố gắng thở nhẹ một hơi, bước ra mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa hé, lại rầm một tiếng úp ngược vào trong.
Trong tay năm kẻ vừa tiến đến, kẻ nào cũng đều có súng. Mặc đồ tây thật quá đường hoàng, không một chút gì du côn du đẳng, lại mạnh mẽ cùng quyết liệt đến rợn người.
Chỉ trong chốc lát, cả gian phòng bốn người đều bị tóm gọn.
======//=========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!