( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 43: Chín năm ( 6)
Chương 43: Chín năm ( 6)
Người giầu nói gì cũng đúng, có lẽ vẫn còn thiếu một vế nữa, là làm gì cũng dễ, ít nhất là dễ hơn những kẻ trắng tay.
Chẳng cần biết tâm trạng hay nỗi đau đớn của họ thế nào, suy cho đến tận cùng, họ vẫn là những kẻ sung sướng trên người khác.
Dav có tiền, có quyền.
Trong số hàng loạt các công ty con trực thuộc tập đoàn, có một công ty vệ sĩ riêng, như đã nói, Dav là một kẻ chúa đa nghi, vì thế vệ sĩ quanh anh liên tục thay đổi, chẳng kẻ nào được coi là thân thiết, sử dụng người rất bất chợt.
Anh không bao giờ để cho bản thân phụ thuộc vào ai cả.
Kẻ có thể bên cạnh bảo vệ hay lái xe cho anh ba tháng ròng, bỗng một ngày bị phẩy tay đánh dời vị trí cũng là điều bình thường, hoàn toàn không có cảm xúc.
Chỉ là, người như thế mà nay lại cứ mãi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, quả nhiên không hợp chút nào. Khuôn mặt đã vì chuyện của Triều Vĩ mà u ám, nay lại còn thêm vài phần đen lại.
Hừ.
Dav nắm chặt cái màn hình điện thoại trong tay. Anh không về biệt thự mấy hôm nay, đã không nhung nhớ anh thì thôi, lại còn nhắn cái gì đây?
“ Bạn em gặp chuyện, em phải đi”
“ Anh có thể nào sắp xếp về sớm với Jun một chút được không?”
Bạn gặp chuyện?
Còn không quan trọng bằng anh với Jun sao?
Bỏ thằng bé đi như thế mà được sao?
Thật tức chết anh rồi. Khi nhìn thấy người gửi tin đến hiện lên hai chữ Trí Đăng , anh còn đánh mất luôn cả cái vẻ mặt lạnh ngắt của mình để hấp tấp mà mở tin ra, không ngờ lại nhặt được ngay cái cục tức.
Xem ra, cái bản hợp đồng kia phải mau mau ký sớm, buộc chân cậu ta lại mới được, không thể để cứ hễ anh vắng nhà là lại chạy đi mất.
——–
Cánh cửa mở.
Một kẻ ăn mặc chỉn chu dừng bước tại cửa, vẫn đưa tay gõ lên, sau khi nhận được cái gật đầu của Dav mới bước vào.
Cúi đầu:
– Thưa Giám Đốc, đã đưa người về.
Dav hít một hơi dài, tạm thời buông xuống chiếc điện thoại, đút lại vào trong túi quần, đứng dậy:
– Đi.
Kẻ kia vâng một tiếng rồi thẳng lưng mà dẫn đường.
Nơi này chính là sân sau của công ty vệ sĩ kia, có nơi ăn chốn ở và thậm chí là sân tập đàng hoàng. Tất cả những kẻ được tuyển vào đều phải có chế độ luyện tập và buộc phải vượt qua những đợt khảo sát khắt khe liên tục.
Đương nhiên, họ Trần của anh đâu chỉ có một mình anh cần phải bảo vệ, còn mẹ anh, còn Jun, và thậm chí là còn cả những phi vụ ngầm bắt tay với Ever, hoặc là làm riêng lẻ.
Thực ra, doanh nhân hay là băng đảng, cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Đều là dẫm đạp lên nhau mà sống, nếu có khác cũng chỉ là cái mác bề ngoài.
——–
Căn phòng nơi Dav được dẫn đến, ngoài mặt thì là phòng chứa đồ, thực chất không có chìa khóa riêng cao cấp lại không thể vào được, trong phòng sẽ có một đường hành lang dài dẫn xuống căn phòng khác ở dưới lòng đất.
Tít một tiếng, cánh cổng được mở bằng vân tay của kẻ dẫn đường vừa nãy, người này nói với Dav:
– Giám Đốc, khi bọn em đến ở đó có bốn người, để tránh những kẻ ở lại sẽ gây động nên đã đưa hết đến đây.
Dav gật đầu, coi như đối với chuyện đó có thể chấp nhận, bước vào. Phía Nhĩ đã không thể lấy nổi một lời khai, như thế vấn đề còn lại chính là ở chỗ cái kẻ tên Nguyen Chil kia.
Thật sự, Dav cũng không phải là không tò mò.
Nếu nói là vì một triệu đô thì cũng quá khó hiểu, Nhĩ ở trong Ever ngần ấy năm, làm sao có thể không biết, muốn hớt tay trên của Triều Vĩ trừ phi xuống âm phủ mà giành.
Một điều lạ nữa rằng tại sao khi vừa nhìn thấy Nguyen Chil, Nhĩ lại phát rồ như thế. Còn chưa nói đến việc tìm đến tên Dung Don kia gây ra chuyện ầm ĩ, giả sử như có muốn ăn trọn cả một triệu đô, thì cũng lên là im ỉm mà lẩn đi mới phải.
Ân oán thế nào, mối quan hệ giữa ba người họ ra sao. Câu trả lời hôm nay dù thế nào cũng phải có được, nếu không chắc chắn Nhĩ khó có thể sống sót.
Anh dẫu là một kẻ máu lạnh, nhưng cũng không đến nỗi chưa rõ nguyên nhân mà đã để cho một kẻ trung thành với Triều Vĩ suốt bấy nhiêu năm phải chết oan.
Cũng là càng không muốn Triều Vĩ mang theo một mối hận suốt đời.
Haiz, làm bạn bè rất khó.
Làm người tốt lại càng khó.
Anh chỉ muốn mau chóng xong xuôi mấy cái hằm bà rằng này rồi lập tức tróc được Trí Đăng trở về biệt thự.
———
Căn phòng nằm dưới lòng đất.
Bốn kẻ bị còng tay trên một cái cột sắt rất lớn, tay đã không thể cử động, đến miệng còn bị băng dính dán chặt lại, vì thế Văn Cốc chỉ có thể dùng ánh mắt và vài ngón tay mà chạm khẽ trấn an mọi người mà thôi.
Thật ra anh chẳng phải là người tốt đẹp thiện lương gì đâu, chẳng qua cuộc đời này không cho phép anh lựa chọn được nữa.
Hai lối rẽ, lối nào cũng chỉ là con đường chết mà thôi. Khai ra số tiền ấy cũng chết, không khai ra thì cũng chết.
Vậy, chết làm sao để đừng có ảnh hưởng đến những người khi sống đã thương xót chính bản thân mình.
Cay đắng quá.
Anh chỉ là muốn sống yên ổn thôi, cũng không được.
——–
Trí Đăng bị còng lại ngay bên cạnh anh, nhận ra sự trầm lặng cùng sống mũi bắt đầu đỏ lên, trong lòng cậu cũng buồn không kém.
Đây rút cuộc là nơi nào kia chứ?
Mấy kẻ kia từ khi bắt được nhóm cậu ở khách sạn cho đến tận bây giờ chưa nói lấy nửa lời.
Ánh sáng từ hành lang theo bước chân người tiến vào sáng dần lên.
Trí Đăng theo phản xạ mà run cả người. Cậu sợ chứ. Nói không sợ, chính là nói dối.
Bóng người dẫn đường bước vào, tim cậu nhảy loạn.
Cậu có bị đánh không? Chắc là có rồi, mà liệu có bị đánh chết không?
Lê Ngọc thì sợ hãi quá, đã bắt đầu nấc lên từng tiếng đầu tiên. Đức Thiện thì nắm chặt bàn tay sau lưng thành nắm đấm, gầm gừ trong họng.
Lại thêm một người nữa bước vào,
Trí Đăng gương mặt tái mét, len lén nhìn lên.
– ???!!!
Khi người đi phía sau bước vào hẳn trong phòng. Cậu không chớp được mắt,
Không có lẽ vì sợ quá, mà cậu còn tự có thể sinh ra ảo giác được ư?, người kia… người kia rõ ràng là Dav!
Gương mặt, sống mũi, mái tóc… Không thể nào nhầm lẫn được!
Dav theo hướng đưa tay của người dẫn đường ban nãy mà liếc mắt về phía này, lại như gặp phải lửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dav sững lại, không có lẽ vì mình mấy ngày không gặp liền cũng bị hoa mắt rồi?
Tại sao trong mấy kẻ kia, lại có em ấy?
– Trí… Trí Đăng?
– Sao… sao? sao…
Dav nói lắp, ngón tay chỉ lên không trung mãi cũng không hạ xuống được. Mấy kẻ vệ sĩ trong phòng đều khó hiểu đến mặt nhăn thành chùm.
Không lẽ cái lời đồn về kẻ thực sự đứng đằng sau công ty vệ sĩ, về kẻ cái gì đó lạnh lùng lắm, cái gì đó tổng giám đốc CEO hay thấy trên ti vi, phong thái lại thảm hại tụt dốc thế này?
Trí Đăng gật đầu rất mạnh, rồi cố sức giãy lên, liên tục ưm ưm thành tiếng trong cổ họng. Dav cất bước lại gần, ban đầu là chậm, thế rồi những bước cuối gần như là chạy.
Quái lạ, quả nhiên là em ấy!
Tại sao em ấy lại ở đây?!
Vì cái quái gì mà em ấy lại ở đây?
Dav sát lại gần rồi, thực sự cúi xuống rồi, không, phải là bàng hoàng mà sụp xuống, đỡ gương mặt của Trí Đăng trong tay, trước sự kinh hoảng của tất cả những người xung quanh, bỗng nhiên hét lớn:
– Ai? Là ai làm?!
Mấy kẻ vệ sĩ không hiểu chuyện gì, nhất loạt cúi đầu, một kẻ lên tiếng:
– Dạ, bọn em đã làm theo đúng lệnh của anh. Đưa những kẻ liên quan tới.
Dav trừng mắt:
– Kẻ liên quan? Em ấy cũng là kẻ liên quan sao?!
Kẻ vệ sĩ kia khẳng định:
– Vâng, người này cũng là từ chỗ Nguyen Chil đưa về đây.
– ???!!
Dav nhìn sang kẻ bên cạnh, quả nhiên đúng là Nguyen Chil.
Không lẽ… không lẽ cái người mà em ấy nói là bạn bè gặp chuyện kia…
Là hắn sao?
Trên đời lại thực sự có chuyện trùng hợp như vậy?
——
Dav đưa tay lên miệng Trí Đăng, gỡ ra miếng băng keo, Trí Đăng lập tức lớn giọng, xúc động:
– Dav! Là anh ! Thật sự là anh!
Dav nhìn môi miệng Trí Đăng bị băng keo làm cho đỏ lựng, lại nhìn đôi vai gầy bị quặt ra đằng sau, xót không chịu được, vằng giọng sang kẻ vệ sĩ đứng bên:
– Còn đứng đó làm gì?! Không mau tháo?
Thái độ của Dav bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho mấy kẻ vệ sĩ không biết đâu mà lần, lập cập cúi xuống, tháo còng ở tay Trí Đăng ra.
Trí Đăng vừa được tháo khỏi, liền níu lấy tay anh:
– Dav, Dav, anh mau thả bọn họ ra đi,
– Bọn họ là bạn em! Đều là bạn của em!
Cậu rất vội, nói thật thì chính cậu cũng không nghĩ đến cái sự vô lý đùng đùng khi Dav xuất hiện ở đây, chỉ một mực lo lắng cho mấy người bạn của mình.
Nhìn ánh mắt van nài của cậu như vậy, lại cũng khẳng định nơi hầm đất này không phải mấy kẻ tay không kia có thể thích ra là ra.
Dav một tay đỡ sống lưng cậu, khẽ kéo, một lời buông ra:
– Tháo còng hết đi.
Đến lúc này thì kẻ ngạc nhiên nhiều nhất, có lẽ lại là mấy người bên “phe” của Văn Cốc, mắt ai cũng trợn hết cỡ.
Đến khi tất cả đều đã được tháo còng, an vị ngồi trên ghế đàng hoàng rồi, Đức Thiện mới giật giật tay Trí Đăng:
– Ông quen cả xã hội đen à?
Trí Đăng gật, xong lại lắc,
Đôi mắt nhìn lén về phía Dav, thầm nghĩ.
Hóa ra, người ấy không những là doanh nhân, mà còn là đầu gấu.
=========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!