( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 44: Chín năm (7)
Chương 44: Chín năm (7)
Sơ qua về hoàn cảnh, anh đại khái nắm được rằng trước đây Trí Đăng làm trong quán café của Văn Cốc, cũng được Văn Cốc chiếu cố khá nhiều, vì thế khi nghe tin Văn Cốc gặp chuyện liền chạy tới, thật không ngờ lại bị mấy người vệ sĩ kia bắt đi luôn.
Dav chậm rãi nghe từng lời.
Nếu không phải chính từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia nói ra, nếu không phải là cậu, anh hiện tại nhất định không tin vào cái chuyện hoang đường này.
Làm sao có thể kia chứ?
Lại thành một cái vòng tròn luẩn quẩn như thế? Người mà anh… ừm, tạm gọi là anh có hứng thú đi, lại cũng dính chùm vào cái vụ rắc rối này.
———
Văn Cốc nhìn Lê Ngọc,
Lê Ngọc cũng nhìn lại anh bày tỏ rõ sự khó hiểu.
Còn Dav, Dav nhìn chằm chằm xuống bàn tay Đức Thiện đang bám lấy cánh tay của Trí Đăng.
Cái băng ghế không dài, cả bốn người ngồi thì gần như sát sạt, Đức Thiện còn định há mồm ra nói điều gì, lại làm sao mà thấy ánh mắt vừa quét qua như mang theo đạn đang nã pằng pằng cả vào người cậu như thế?
Cái miệng khép lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cái tay buông ra khỏi tay Trí Đăng, cái đùi, khép vào một tý, không dính với đùi của Trí Đăng nữa.
Thế xong rồi ánh mắt kẻ kia mới chớp một cái, dời đi.
Dav gõ gõ chiếc ghế trống bên cạnh mình:
– Trí Đăng.
Trí Đăng giật thót mình.
Cậu đã từng thấy anh trong bộ dáng của một doanh nhân thành đạt, cũng là ngưỡng mộ bội phần thậm chí là yêu đến mê muội.
Thế nhưng trong cái khung cảnh này, thế nào cậu cũng chưa thể lập tức chấp nhận nổi, anh cư nhiên lại còn là đại ca đầu gấu, cúi cúi mặt:
– Em ngồi ở đây cũng được.
Đáy mắt Dav dâng lên chút bất ngờ cùng thất vọng, sau cùng lại câu nhếch khóe môi:
– Vậy sao? Xem ra là em không muốn cứu bạn mình rồi.
– ???!
Trí Đăng ngẩng mặt, sau đó quay sang phía Văn Cốc và Lê Ngọc, cuối cùng tự mình đứng dậy, bước chân hướng về phía chỗ ghế trống kia, ngồi xuống.
Dav lập tức kéo sát người vào trong lòng, bàn tay đặt trên eo Trí Đăng còn vuốt vuốt mấy cái, hai hàng lông mày nhướng lên, điểm mặt từng kẻ đối diện một như muốn nói:
“ Cậu, cậu, và cả cô nữa”
“ Người này là của tôi. Rõ cả chưa?”
Lê Ngọc và Văn Cốc lại thêm một lần nhìn nhau, Đức Thiện thì mặt xám lại như tro,
Phải không? Thì ra… không phải là quen bình thường đi?
Thái độ rõ ràng trên gương mặt của ba người khiến cho Trí Đăng thực sự xấu hổ muốn chết, cậu thật không rõ nổi Dav làm tổng tài thế nào? Lâu lâu còn có những hành động ngốc hơn cả Jun nữa.
Cậu hơi giãy ra khỏi cái ôm của Dav, nhưng bàn tay kia vẫn kiên định giữ lấy.
Trí Đăng đành buông một cái trong lòng, được rồi, tạm thời nên bỏ đi. Xấu hổ hay không để sau vậy, hiện tại cậu cần gạt hết tất cả sang một bên, thậm chí còn phải vui mừng vì người xuất hiện là Dav chứ không phải là ai khác.
Trí Đăng hít một hơi, chân thành nhìn về phía Văn Cốc, mở lời :
– Anh Cốc… đây là… là bố của cậu bé mà em đang chăm sóc…
– Ừm, cái này em sẽ giải thích sau.
– Nhưng mà anh, chị Lê Ngọc, cả cậu nữa, Thiện, mọi người nếu tin em thì cũng hãy tin anh ấy.
– Anh ấy thật sự có thể giúp được chúng ta.
Anh ấy là CEO, anh ấy rất giỏi, anh ấy quen biết rất rộng, anh ấy là đỉnh nhất trong số tất cả những người mà em đã từng gặp qua.
Trí Đăng thật muốn nói như thế lắm, nhưng đương nhiên đây không phải là chỗ khoe người, chỉ có thể dùng ánh mắt của mình để mà biểu hiện tất cả niềm tin của mình.
Văn Cốc chững người. Anh sợ thật sự, nếu như lỡ lời một chút thôi, có thể chính bản thân ai kia sẽ phải vì cái lỡ lời này của anh mà trả giá đắt.
Vì thế, đổi lại vẫn là sự im lặng.
Trí Đăng sốt ruột, cậu quay sang nhìn Dav, sau đó lại quay sang phía Lê Ngọc:
– Chị Lê Ngọc, chị khuyên anh Cốc một chút đi,
Lê Ngọc lay người Văn Cốc.
Văn Cốc vẫn cương quyết:
– Tôi không quen cậu ta, tiền mà các anh cần tôi sẽ đưa đủ.
Lê Ngọc thảng thốt lên:
– Văn Cốc, cậu nói nhăng cuội cái gì đấy!
Một màn này, không qua được mắt của Dav.
Không nhiều lời, không phân bua. Dav thản nhiên nhắc nhở:
– Nhĩ, cậu ta không còn nhiều thời gian đâu.
Hơn tất cả những sự khuyên bảo của Trí Đăng, một câu này liền đánh trúng điểm yếu của Văn Cốc.
Bàn tay anh tứa đầy mồ hôi, cảm giác như cả cơ thể vẫn còn chưa dứt khỏi cơn sốt, cố gắng kiềm chế để giọng nói của mình không trở lên lạc đi:
– Cái gì… cái gì không còn nhiều thời gian? Ý anh là sao, tôi không hiểu.
Dav cười nhỏ:
– Người duy nhất có thể cứu được cậu ta lúc này, chỉ có tôi.
Văn Cốc sững người lại.
Kẻ kia, lời ít ý nhiều,
Nhĩ…
Hình ảnh trong giấc mơ kia đảo quanh trí não anh, giống đến không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Một xô nước hắt vào, từng thớ thịt co giật lên vì đau đớn…
Nhĩ…
Trong thực, có mơ, trong mơ, có một phần của chân thực…
Đúng mà, đúng mà… anh đã biết mà… bọn chúng làm sao dễ dàng bỏ qua cho một kẻ phản bội được?
Kể cả là… anh đã cố gắng tỏ ra đừng quen biết.
———-
Năm phút trôi qua. Dav không có nhiều thời gian hơn thế, giờ phút này có lẽ Triều Vĩ cũng đã muốn lật tung cái đất Hà Nội này lên để tìm người rồi.
Liền gõ vài nhịp xuống bàn.
– Nếu không, vậy thì đợi để nhặt xác cậu ta đi.
Văn Cốc ngẩng mặt,
Trí Đăng lập tức lôi kéo áo của Dav, ánh mắt đầy sự khẩn khoản nhìn về phía Văn Cốc:
– Anh Cốc, xin anh hãy tin em, xin anh. Dav nhất định có thể giúp được anh mà. Anh Cốc.
Dav nghe thấy như vậy, tim nhũn ra vài phần, trong người mỗi hơi thở đều thư thái hơn hẳn, thật không ngờ, em ấy lại tin tưởng mình đến như thế.
———-
Giọng nói mãi một lúc, mới chầm chậm vang lên.
Trước đây, khi còn là sinh viên, Văn Cốc đã cứu một thằng bé thoát khỏi tay bọn chăn dắt, cho nó đi học ở lớp tình thương, còn đặt tên cho nó là Nhĩ.
Một thời gian sau anh công khai giới tính của mình, nhưng lại bị bố mẹ từ mặt. Anh cùng với người yêu anh khi đó, cũng chính là tên Dũng kia sang nước ngoài, làm thêm bao nhiêu nghề, cuối cùng trụ lại được một quán phở có tiếng, làm ăn khấm khá.
Tên kia trăng hoa, quen qua lại nhiều kẻ khác nữa, anh đều cắn răng tha thứ. Cho đến một ngày biết được hắn đã sau lưng lừa lấy gần hết số tiền dành dụm của cả hai, anh liền phong tỏa tài khoản lại, cũng bán đi cả căn nhà bên đó gom được một số tiền, hắn vì đòi số tiền ấy mà đánh anh suýt chết mấy lần. Anh đành trở lại Việt Nam, không ngờ hắn lại cũng tìm về tận đây, còn dùng tới cả Ever để ép buộc anh.
Khi bị Ever bắt đi, Nhĩ nhận ra anh nên đã cứu anh. Còn vì sao- theo lời Dav kể lại rằng Nhĩ muốn giết tên Dũng kia, thì anh không biết. Có lẽ là do trả ơn anh nên mới làm như vậy?
Anh chỉ cho rằng nếu anh một mực kiên quyết nói rằng không quen với Nhĩ, Nhĩ sẽ có cơ hội sống, nào ngờ vẫn là không thể tránh khỏi.
————
Văn Cốc không nức nở, giọng nói bình thản lại đau thương.
Chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống, bất giác trong phòng kẻ nào cũng đều rơm rớm theo, đến cả mấy tên vệ sĩ cũng đã có kẻ đưa tay chạm lên mũi.
Trí Đăng thật sự cũng khóc theo, định đưa tay ra nắm lấy tay Văn Cốc mà an ủi, đã bị Dav nhẹ nhàng cầm lấy, lót trong tay mình, còn đưa một tay kia lên mà lau nước mắt cho cậu.
– Khóc cái gì? Còn không phải có anh ở đây rồi?
Trí Đăng mơ hồ nhìn anh.
Sự dịu dàng này… thật sự quá lớn, cậu…. cậu… cậu lại muốn gả:
– Dav… anh… anh có cách đúng không? Anh có thể giúp được, đúng không?
Dav bắt lấy mái tóc của cậu, ghé sát tai thì thầm vài lời.
Chẳng ai nghe thấy là điều gì, chỉ có rõ ràng đôi má Trí Đăng bỗng nhiên hồng rực lên như tố cáo.
Đức Thiện mày nhíu rất chặt.
Xem ra, xung quanh mình toàn là Gay.
———–
Nhà của Triều Vĩ.
Khi Dav bước tới, quả nhiên đàn em bên cạnh Triều Vĩ đều đã được phân tán tứ phía đi tìm bắt Nguyen Chil về,
Còn Triều Vĩ, nồng trong mùi rượu.
Dav tự nhiên bước vào bên trong, ngồi xuống phía đối diện, cũng tự mình rót ra một ly , giơ lên cao.
Cạch.
Tiếng chạm ly vang lên như chia đôi sẻ nửa nỗi buồn đang tràn đầy theo từng giọt rượu cay nồng trôi qua yết hầu.
Triều Vĩ không nói, Dav cũng không hỏi. Đàn ông mà, một đôi khi chính sự im lặng mới là sự hiểu thấu đến tâm gan.
Đến một lúc rồi, khi rượu đã ngấm, người cũng đã phủ men, Dav mới gỡ chiếc khuy cài áo của mình đặt xuống bàn.
Triều Vĩ liếc xuống.
Dav vẫn không nói lấy một lời.
Điện thoại kích hoạt, trên đó đều đều bật lên giọng của một người, Văn Cốc.
————-
Triều Vĩ ngả người ra sau, nghe từng chữ đều không sót.
Một kẻ đầu óc giản đơn nghe cũng hiểu, đừng lại nói gì đến cái đầu đầy sỏi của một kẻ nắm toàn bộ Ever.
Cho đến cuối, Triều Vĩ bật phá lên cười,
Anh cười, cười đến chua chát, cười đến nước mắt cũng theo hơi men chảy ra khỏi khóe mi.
– Dav, cậu nói xem, là vì trả ơn ư? Hửm? là vì trả ơn nên nó mới phản bội tôi sao? Tên đó cứu nó một mạng, vậy tôi thì sao? suốt ngần ấy năm tôi thì sao? Ever thì sao?
Dav biết, Triều Vĩ đang quá đỗi mâu thuẫn, nếu là anh, nếu là bất kỳ ai thì cũng sẽ như vậy thôi.
Dav nhìn lên chiếc khuy áo, cũng là máy ghi âm kia, đứng dậy tiến về phía Triều Vĩ:
– Tôi biết, cậu cũng không thực sự muốn giết Nhĩ.
– Như vậy đi, Triều Vĩ. Mọi việc, cứ để cho tôi đứng ra thay mặt cậu giải quyết, thế nào?
Triều Vĩ nhìn Dav một lúc, rồi khẽ nhắm mắt lại. Quả thực, anh không nỡ giết Nhĩ. Nghe xong từng lời chậm rãi kia, anh lại càng không thể xuống tay cho được…
Dav vỗ lên vai Triều Vĩ, rồi xoay lưng đi, ai biết mới ra khỏi cửa, khóe môi đã câu lên thành nụ cười đắc ý.
Một mũi tên trúng hai đích.
Việc giúp người là chính
Thế nhưng việc Trí Đăng đương nhiên nợ anh một lời “ cảm ơn” , cũng không thể coi là phụ.
=======//=======
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!