Chương 45: Chín năm ( kết)
Dav mang theo nét đặc trưng của một doanh nhân đã đi mòn lối trên những con đường đầy tranh đấu.
Vô cùng quyết đoán, cũng là vô cùng sắc bén.
Ba ngày sau cái đêm bên ly rượu cùng với Triều Vĩ, Dav đã lập tức trở tay.
Việc Nhĩ phản bội bị đánh đến thừa sống thiếu chết được công khai, toàn bộ tài sản của Nhĩ suốt gần chín năm bán mạng cho Ever bị thâu tóm, tên dưới chỉ còn lại một cái mạng rách nát khó lành.
Tuy như thế đã đủ răn đe đối với đàn em phía dưới Ever, nhưng đối với các băng đảng khác thì đương nhiên là chưa đủ.
Điều bọn chúng muốn chính là từ chỗ Dung Don kia khai thác ra việc Ever lật lọng, đánh trả kẻ đứng ra thuê việc, khiến cho uy tín cùng con đường làm ăn sau này của Ever gặp khó khăn.
Dav hiểu rõ mấu chốt của việc này.
Chỉ cần tên Dung Don kia chấp nhận đứng ra nói một lời đồng thuận, bọn chúng sẽ không còn cái cớ gì để mà gây khó dễ nữa.
———–
Ever có một phòng khám tư, chuyên lo việc điều trị cho các anh em sau mỗi vụ ẩu đả, người quản lý nơi này tên Khánh, một bác sĩ rất giỏi trong điều trị vết thương ngoài.
Phòng Khám.
Khánh và Dav không thân quen, nhưng mặt thì đương nhiên là rõ ràng, vì thế khi Dav vừa tới, Khánh đã không dư lời mà liền dẫn đường.
Ngay sau khi bắt được Nhĩ đem trở về nơi hầm, Triều Vĩ cũng đã lập tức lệnh cho đàn em đưa Dung Don tới đây, ngoài việc cố gắng điều trị, việc quan trọng không kém chính là không để cho lũ đàn em của các băng khác có cơ hội tiếp cận mua chuộc hay mớm lời khai.
Cái hành động này của Triều Vĩ, kẻ khác có thể chỉ nhìn ra một phần là muốn tốt cho Ever, nhưng với Dav, anh còn nhìn ra một điểm trọng yếu nữa, đó là Triều Vĩ đang âm thầm giúp Nhĩ thoát khỏi cửa tử.
Nếu như Dung Don chết, chắc chắn Nhĩ phải mạng trả mạng, không nhiều lời, nhưng hiện tại Dung Don đã bình phục, Nhĩ tự khắc cũng sẽ có đường mà sống.
——–
Khánh dẫn Dav đến phòng của Dung Don, trao đổi qua tình hình:
– Bị bắn ba phát, một viên sượt vai không quá nghiêm trọng, tay hiện tại có thể cử động bình thường, hai viên còn lại ghim trên bắp đùi cũng đã lập tức gắp đạn ra, dẫu không lấy mạng nhưng để bình phục lại thì cần thời gian rất dài.
Dav gật đầu xác nhận đã hiểu:
– Tình hình những bên khác thế nào?
Khánh lắc đầu, có phần mỏi mệt:
– Bọn chúng bám rất sát, phòng khám đã treo biển tạm nghỉ, nhưng bọn chúng vẫn liên tục tìm cách tiếp cận.
Lời nói buông ra, Dav khẽ nhíu mày, như vậy thì không thể nào đợi lâu hơn được nữa, phải sớm giải quyết dứt điểm.
Trước cửa phòng bệnh của Dung Don, hai bên trụ sẵn bốn đàn em của Ever, thấy Khánh tới liền tự động mở cửa, trước khi bước chân của Dav bước vào, Khánh cũng nhắc nhở thêm:
– Tính cách hắn ta cực kỳ tệ hại, hi vọng giám đốc Dav không để trong lòng.
Lời nói bao đầy hàm ý sâu xa. Không hổ danh là Ever, tuyển người tại những vị trí chốt điểm đều là những kẻ có gai, có độc.
Đây chính là Khánh muốn anh phải đặt lợi ích của Ever lên trên hết, ở đây không có một Giám Đốc Dav nào cả, chỉ có anh- một kẻ thay mặt cho Triều Vĩ, thay mặt cho Ever mà thôi. Dù cho Dung Don có là một kẻ khốn nạn đến như thế nào, dù cho Dav Trần anh trước giờ có cao cao tại thượng như thế nào, thì cũng vẫn phải nhún “ kẻ trọc đầu” kia vài phần.
Đúng, là kẻ trọc đầu, Dung Don hiện tại đã không còn có bất cứ thứ gì để mất nữa. Đánh đổi với hắn, quả như là xuất ra những điều kiện khó có thể chấp nhận cho nổi.
Dav cười nhẹ một tiếng cảm ơn với Khánh, rồi bước vào.
Muốn chơi với anh ư?
E rằng hắn còn chưa đủ tuổi!
———–
Dung Don thừa hiểu được cái vị trí của mình hiện tại, vì thế hắn vô cùng bẩn tởm mà trực diện đề nghị.
Ăn sang, uống sang, phòng bệnh phải bày trí theo ý hắn, từ giường nệm chăn chiếu đến người phục vụ 24/7 đều phải răm rắp một mực.
Hắn có cái gì đâu mà sợ?
Đối với hắn hiện tại, ba phát súng kia chính là Ever tự vả vào mặt mình ba cái. Vì thế nhìn thấy Dav bước vào hắn cũng không dòm nửa con mắt, thản nhiên tập trung vào xem boxing trên ti vi.
Dav không để cái thái độ ấy của hắn, bình thản ngồi xuống.
Thương trường những kẻ trước mặt tươi cười dao nhọn lại giấu sau lưng nhiều vô kể, anh đã sớm chai lỳ rồi.
– Nói đi. Điều kiện của cậu.
Tiếng nói vang lên đĩnh đạc thản nhiên, Dung Don lúc này mới tỏ một vẻ đếm xỉa đến, nhởn nhơ:
– Một triệu đô, một đồng cũng không thể thiếu.
Dav khẳng khái:
– Được.
Lời buông ra rất dễ dàng, không chút dao động, khiến cho Dung Don kia lợm giọng, lúc này mới thực sự quay hẳn sang:
– Các người bắt được Nguyen Chil rồi?
Dung Don nghĩ rằng sau vụ đánh động, Văn Cốc ( Nguyen Chil ) chắc chắn sẽ tìm một nơi an toàn để tránh, không thể nào trong vài ngày mà bên Ever đã có thể tìm ra người, còn ép khai ra được nơi giấu số tiền kia.
Ánh mắt đầy dò xét hướng về phía Dav:
– Còn nữa, Ever phải đảm bảo cho tôi một thân phận mới, có thể trở lại Mỹ.
– Được.
Câu nói phát ra không hề do dự, khiến cho Dung Don cả người đều nổi lên một tầng nghi ngại, hắn nhìn Dav từ trên xuống dưới, vẫn một cái phong thái thanh cao lãnh dục, thản nhiên như chẳng phải việc của mình:
– Anh… là ai?
Dav không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi phủi tay đứng lên:
– Điều kiện như thế là hết rồi? hửm?
– ….
– Ba ngày nữa sẽ có người mang tiền và giấy tờ tới, trong đêm sẽ lập tức xuất phát ra sân bay.
Dung Don sững người, sau đó cũng vì nắm trong tay điểm yếu của Ever mà cứng giọng:
– Tôi khuyên các người đừng có nuốt lời, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, các băng đảng khác chắc chắn sẽ không tha cho các người.
Dav dừng bước, xoay nửa gương mặt lại:
– Nhất định rồi.
=========
Ba ngày sau, quán café.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Số tiền một triệu đô kia Văn Cốc giấu ngay tại tủ quần áo của chính mình, từ trong đám đồ bụi bặm, anh lôi ra một chiếc valy cũ, thậm chí chiếc valy này còn hỏng khóa được buộc lại bằng một sợi dây cũ mèm.
Trí Đăng, Lê Ngọc và cả Đức Thiện đều hơi chút sửng sốt.
Anh chỉ cười:
– Cũng đến lúc phải trả cho chủ của nó rồi.
Chiếc valy mà chín năm trước hai kẻ yêu nhau xếp chồng đồ đạc, nhồi nhét lênh đênh đến một phương trời xa. Khi trở lại Việt Nam anh còn mang theo một tia tâm tưởng người cũ quay đầu. Ai ngờ đâu lại là oán hận chất chồng như núi.
Người của Dav đã đợi sẵn, cầm theo valy tiền liền dời đi.
Tâm anh đã buông, một chút tiếc nuối cũng không có.
——–
Đêm hôm ấy, tiếng máy bay bay vụt trên bầu trời, mang theo một Dung Don đã thay tên đổi họ, thuận lợi xuất hành.
Chiếc valy cũ hắn đã quên từ lâu, như quên hết sạch ân tình của một người hằng yêu thương hắn đến bán mạng, bỏ nhà.
Sai lầm của người ta, là lại cứ muốn sửa một kẻ tồi tệ thành người tốt.
Sai rồi, không thể nào đâu.
———
Cùng trong đêm hôm ấy Dung Don xác nhận việc Ever giữ chữ tín, giao đủ một triệu đô, bịt miệng lại những kẻ muốn nhân cơ hội mà phá phách.
Nơi hầm kia, Nhĩ chính thức được thả.
Gọi là thả chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ đàn em canh giữ nhận lệnh dời đi, bỏ mặc cậu cả người đầy thương tích nằm lại một mình.
Đêm lạnh, những vết thương trên người được bác sĩ do Dav nương tình gọi tới hôm ấy dù đã được khâu lại, được sát trùng qua, nhưng vẫn đau đến mức cả người đều chỉ có thể tỉnh rồi lại mơ.
Tiếng bước chân dời đi của những kẻ anh em xưa cũ, khiến cho ánh mắt của cậu thêm bao nhiêu phần sâu thẳm.
Cậu đã không còn là người của Ever nữa, đã không còn nhận được sự bảo bọc của tổ chức, rất dễ trở thành con mồi cho những kẻ có thù.
Chết à?
Cậu không sợ.
Chỉ là vì sao bọn họ dời đi rồi?
Có khi nào không? Có khi nào bọn chúng… bắt lại được anh ấy rồi không?!
Nhĩ hoảng hốt lên,
Ngoài phía kia tiếng chạy vang lên trong màn đêm đen kịt, rõ ràng….
Bọn họ, đã thực sự bắt lại được anh ấy ư?
Tại sao chứ? Không phải anh nên trốn đi thật kỹ, không phải anh nên nấp ở một nơi nào đó kín đáo hơn?
Tại sao lại sớm như vậy, sớm như vậy…
Lo lắng tràn ngập trong lòng, mí mắt hé mở đón chút ánh sáng mập mờ từ bên ngoài hắt vào.
Quả nhiên, đúng là anh ấy.
Văn Cốc thảng thốt nhìn người dưới đất, bước chân anh chậm dần, chậm dần, đôi mắt anh đỏ au lên mà tiến lại.
– Nhĩ?!
Ôm chầm lấy người.
Bọc trong lồng ngực….
Nhĩ mơ màng lắm, cậu không thể tin, không thể tin, là anh ấy đang ôm lấy mình sao?
Là thực sao…?
Không phải là những vết thương chồng chéo vết thương khiến cho cậu hồ đồ rồi ư….
Ngươi thanh niên năm xưa ấy, nay đã đượm thêm bao nhiêu vẻ từng trải, đôi mắt u buồn nhìn lên gương mặt tái xanh của cậu.
“ Xin lỗi, anh đến trễ” .
———-
Làm gì có nhiều lời đâu, làm gì có những thứ gì là lời hẹn non thề biển, cũng chẳng có cái gì gọi là ai oán trách hận.
Thế mà, nước mắt, ai cũng không cầm cho nổi.
Trí Đăng bám tay trên cánh cửa phòng, nhìn cảnh này cảm động đến tim cậu cũng lặng xuống. Một bàn tay choàng qua vai cậu, chiếc áo khoác hạ xuống đôi vai mỏng áo.
Dav đút lại bàn tay vào túi quần, giả như ngó lơ lạnh nhạt:
“ Bảo bao nhiêu lần rồi? Trời lạnh, phải khoác thêm áo”
Trí Đăng ngơ ngẩn nhìn anh, rồi bất chợt ôm chầm lấy.
Sống một ngày, biết một ngày.
Cậu, chẳng rõ nữa, chỉ là rất muốn, rất muốn được ôm chặt lấy anh, được ôm chặt lấy người mà cậu yêu biết bao nhiêu.
Nào ai biết được, ngày mai bầu trời kia sẽ ra sao, sẽ thế nào? Một giờ phút này, bên nhau là đủ.
——–
Dav nhìn mái tóc chôn sâu trong lồng ngực mình. Trái tim nhẹ nhàng đập từng tiếng, như cái vỗ nhè nhẹ trên lưng người.
“ Lại khóc. Là con mèo sao?”
=========//=========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!