( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 65 : Lý do:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
315


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 65 : Lý do:


Chương 65 : Lý do.
Trí Đăng thật sự bị đau làm cho tỉnh hẳn, trán cậu toát đầm mồ hôi, sống lưng như có luồng điện co rút, mãi một lúc mới ấp máy lời cảm ơn với Hải Luân.
Hải Luân treo một bình thuốc rồi bắt đầu truyền cho cậu, xua tay:
– Cố mà nghỉ cho tốt, tôi đã bảo rồi! đừng có mà dây dưa với hắn ta, chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
Lời cảm ơn này của Trí Đăng bao hàm cả hai ý, thứ nhất đương nhiên là Hải Luân đã luôn tận tình chữa trị cho cậu và còn một ý nữa.
Trí Đăng mệt mỏi gượng giọng:
– Hải Luân, cảm ơn anh về việc kia, nếu không có anh nhờ Ý Việt cẩn thận theo dõi, có lẽ giờ này tôi đã là một cái xác rồi.
Hải Luân nheo nheo mắt không hiểu:
– Cậu bị mê sảng à? Đau quá sao?
Hải Luân hỏi xong thì cũng rút một ống thuốc ra:
– Để tôi tiêm cho cậu một liều giảm đau, nhưng mà ngón tay cậu vẫn phải cố gắng cử động kích thích mạch máu và dây thần kinh. Rất quan trọng đấy.
Trí Đăng xua xua ống thuốc, chân thành:
– Ở đây chỉ còn có anh và tôi, có gì phải như thế? Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, thực ra… tôi cũng không nghĩ anh là người chu đáo như vậy, còn có thể lo xa như thế. Ý Việt cậu ấy quả thực rất tốt, vết thương trên tay tôi cũng là do cậu ấy kịp thời băng bó.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ lại, Hải Luân cũng càng ngày càng khó hiểu ra mặt:
– Cậu… cậu đang nói, là ý gì? Ý Việt? Cậu gặp em ấy khi nào?
Trí Đăng thiết nghĩ mà có chút buồn cười, Hải Luân diễn kịch cũng tốt quá rồi đi?, liền muốn trêu anh một chút:
– Được được, không phải là anh nhờ Ý Việt, là cậu ấy tự dưng mà theo sát tôi, tự dưng mà cứu tôi đúng lúc nguy cấp nhất, là vô tình, được chưa?
Hải Luân hai tai muốn ong lên, ống thuốc trên tay cũng đờ ra không hạ xuống không nhấc lên được, tóm lấy tay của Trí Đăng một cái đau điếng, xác thực mà hỏi lại một lần:
– Khoan, cậu nói lại, rõ ràng! Ai? Là ai đã cứu cậu?!
Trí Đăng nhăn mặt:
– Là Ý Việt chứ còn ai nữa? Không phải anh nói cậu ấy cứu tôi, còn sắp xếp để tôi ra nước ngoài ư?
Không! Đương nhiên là không phải! Tôi con bà nó làm sao rảnh háng đến mức làm ra những cái chuyện đó được!
Hải Luân như ăn phải nửa rổ ớt.
Trời ạ!
Ý Việt theo sát Trí Đăng? Ý Việt cứu Trí Đăng?
Như vậy… như vậy cái người mà bọn họ nhắc đến kia, cái người mà cướp ngang cái lịch trình hủy hoại đời Trí Đăng kia…
Là Ý Việt?!
Vậy… vậy… vậy… vậy hai cái tai thỏ vừa nãy anh nhìn thấy…
Là Ý Việt?
Con mẹ nó chuyện này rút cuộc là sao? là sao?!!!!
Không được, không được!
Hải Luân nghĩ đến cái cảnh chị Tô vừa nãy bị tuýp sắt quật nát chân mà cả người đều rùng mình! Nếu bọn họ hiểu nhầm cái gì đó mà đánh Ý Việt thì sao?
Trời ơi!
Bảo bối của anh! Cái đôi chân nhỏ xíu xiu từng ngón đều hồng của anh!
Hải Luân đứng bật dậy, chạy như ma đuổi ra khỏi phòng, ống thuốc tê cũng chưa kịp tiêm.
Trí Đăng nhìn theo bước chạy của Hải Luân mà cũng khó hiểu chằng thêm khó hiểu. Chuyện này không phải do một tay anh ấy bày ra hay sao? Tại sao lại kinh ngạc như vậy kia chứ?
——–
Chắc chắn là có hiểu lầm!
Hiểu lầm to là đằng khác.
Ý Việt của anh làm sao có thể là kẻ cướp người ngang xương như thế được! Em ấy trước giờ cắt rau anh còn sợ đau tay nữa kìa!
Hải Luân một đường chạy thẳng đến căn phòng vừa nãy, xộc vào nhìn quanh quẩn lại chẳng còn ai, lướt qua một lượt, gọi lớn tên mấy lần đều không có ai đáp lời, vội vã tóm lấy một kẻ người làm đang dọn dẹp:
– Ý Việt! Ý Việt đâu?
Chị người làm đó giật mình nhìn Hải Luân:
– Ý Việt? Cái người mặc áo khoác tai thỏ đó hả?
– Đúng!
Hải Luân nghe như trống ngực mình đập sắp thủng, trợn cả hai mắt lên, muốn nuốt luôn cả cái lưỡi của chị người làm sắp buông lời:
– Mới theo ông chủ và anh Vĩ lên phòng khách rồi.
Anh Vĩ?
Cái tên Diêm Vương giết người như ngóe đó?
Hải Luân lo đến lắp bắp cả ra, phải không? Ý Việt của anh!!!!
Đứa nào động vào Ý Việt của anh! Anh thề sẽ thiến hết chúng nó!!!!!
Hải Luân sôi máu vì giận vì lo mà lại một lần nữa nhảy bổ về phía phòng khách. Cũng tiện rằng nơi này quá quen thuộc thế nên chỉ chưa đầy đôi ba phút Hải Luân đã tìm được kẻ cần tìm.
Trong phòng ba người,
Dav, Triều Vĩ, và cả Ý Việt.
Câu chuyện về sự hãm hại điên rồ ấy bị cắt mất một đoạn đuôi, vì thế Ý Việt cũng vài câu mà nói cho rõ, đến cả cái lý do vì sao lại theo dõi và cướp người từ tay tên Nam đó, cũng đã thẳng thắn mà nhận định.
Thế nhưng Hải Luân vì quá vội vàng mà quên mất rồi, Ý Việt là đang ngồi một bàn ba người thong thả, nào có roi vọt gì ở đây cho cam!
Hải Luân như thế lại chỉ nhìn thấy nửa gương mặt sưng phù của cậu, hít một hơi dài khí, chạy như bay vào bên trong, giằng người Ý Việt ra phía sau mình, chắn trước mà rít lên:
– Các người! Ai dám động đến em ấy thì tôi liều mình với kẻ đó!
Dav: ????!
Triều Vĩ: ????!!!
Ý Việt nhìn thấy Hải Luân, còn chưa kịp biết bày ra cái bộ dáng gì, Hải Luân đã mười phần an ủi:
– Ngoan, không phải sợ, có anh ở đây rồi.
– Trời ơi, miệng em làm sao thế này? Sưng hết cả rồi.
– Có đau lắm không?

Dav: ????! Triều Vĩ: ????!!! Nhìn nhau thầm mẩm.
Dav: Chẳng qua là bởi cậu ta vô tình đã cứu Trí Đăng một mạng, nhận cú tạt ngang rách môi là đủ, anh cũng không đến mức muốn kết thêm thù.
Triều Vĩ: Thuốc độc mà cậu ta dùng cho tên Nam kia quá dã man, chẳng qua là muốn hỏi thăm một chút có thể mua bán hay không mà thôi.
Rồi dưới sự liều mình của Hải Luân kéo người dời đi khỏi, cả Dav lẫn Triều Vĩ đều bắt đầu tưởng niệm cho số kiếp sau này của Hải Luân.
Triều Vĩ nhấp một ngụm trà:
– Cậu ta nói, vì ghen nên mới làm. Vì yêu, nên mới làm. Dav, có khi nào cậu ta còn biến thái và bệnh hoạn hơn cả cậu không?
Dav lừ mắt:
– Tôi không biến thái, cũng không bệnh hoạn. Tôi là yêu em ấy.
Triều Vĩ đáp lại bằng những tiếng cười nhỏ vang lên trong họng.
Yêu ư? Rút cuộc cũng có một ngày có người tóm được Dav Trần cậu mà dắt mũi đi chơi.
========
Hải Luân đưa được Ý Việt dời khỏi căn biệt thự, trên xe hết lần này đến lần khác nhìn lên gương chiếu hậu rồi thở hắt ra.
Không có ai đuổi theo!
Một mặt thì vui sướng mà khoe công với Ý Việt:
– Em thấy không? Chỉ cần anh mở miệng, đố kẻ nào dám cản anh lại!
Ý Việt không nói không rằng, chỉ gật đầu.
Còn không phải là đã có sự đồng ý ngầm giữa cậu và hai tên già kia? Nếu không kẻ có thể thuận lợi ra khỏi biệt thự ngay trong lúc này, chắc chỉ có ruồi với muỗi.
Nói thế thôi chứ thực ra trong lòng Hải Luân lo muốn chết! Cứ coi như cái tên Dav Trần đó nể mặt cậu được một tí, ví dụ như cái tên Diêm Vương kia đột nhiên phát rồ lên rồi sao?
Có ai mà đánh người ta cụt từng phần cơ thể vẫn có thể ung dung nhả hơi thuốc thành vòng tròn cho đẹp không?
Càng nghĩ càng hãi hùng. Nếu mà Ý Việt của anh lọt vào tay hắn, chắc chắn không tốt đẹp gì.
——–
Vừa về đến chung cư, Hải Luân đã một mạch kéo tay Ý Việt:
– Mau, mau, dọn đồ đi!
Ý Việt thấy Hải Luân chạy về phía phòng ngủ của cậu, mở cửa xong liền hấp tấp mà kéo chiếc va ly từ trên cao xuống:
– Còn đứng đấy làm gì! Mau giúp anh dọn đồ đi.
Ý Việt khó hiểu:
– Dọn đồ? Chúng ta đi đâu sao?
Hải Luân vừa mở tủ, kéo vội kéo vàng mấy bộ quần áo của Ý Việt xuống, vừa đáp:
– Em không biết vừa nãy nguy hiểm như thế nào đâu!
– Thôi thôi , nói tóm lại em lập tức dọn đồ, ra sân bay mua chuyến sớm nhất trở lại Úc đi.
– Một thời gian nữa để mọi chuyện lắng xuống, tìm được cái kẻ kia rồi hãy tính.
Ý Việt nhíu mày:
– Cái kẻ kia?
Hải Luân vừa xếp đồ vừa gật muốn gãy cổ:
– Đúng! Trời ạ! Bọn chúng nghi ngờ chính em là người đã ngang đường cướp người đấy.
– Lại còn cái tên Trí Đăng nữa chứ! Thế nào mà lại nhìn nhầm kẻ đó là em. Hại em chút suýt nữa thì gặp chuyện.
– Sau này, không thèm chữa cho cậu ta nữa.
Ý Việt từ đằng sau, bước lại từng bước:
– Anh không tin lời cậu ta?
Hải Luân lập tức trả lời:
– Đương nhiên! Người của ai kẻ đó tin, tên Dav đó có thể bị mù nhưng anh là người đã nuôi em từ tấm bé, em như thế nào anh còn không rõ sao? cả một con kiến em còn không nỡ giết nữa, vừa thấy máu đã muốn ngất đi.
Nhìn bóng lưng anh, cần cổ anh, cả mái tóc lay động trên vành tai của anh. Ý Việt đôi mắt sâu thăm thẳm. Chìm vào tình yêu này, đã ngay từ đầu xác định là không thể vùng vẫy.
Chờ đợi anh đến năm ba lăm tuổi?
Mỗi ngày ở bên cạnh anh đều tham lam muốn chiếm giữ, hơi thở, nhịp đập, và cả dục vọng khó kìm.
Ý Việt ngồi xuống bên cạnh giường, giữ lấy một tay Hải Luân trở lại:
– Anh không phải đã từng nói, thích cậu ta?
Hải Luân la toáng:
– Em điên à? Đó chỉ là anh bày kế để cậu ta dời khỏi Dav Trần thôi, vì lúc đó anh phát hiện ra cái bản hợp đồng thối nát đó, thương hại cậu ta nên mới làm vậy, ai ngờ cậu ta mắt mọc cho vui lại dám từ chối anh. Anh còn tức đến ba ngày không ngủ được!
Bàn tay Ý Việt theo lời nói của Hải Luân mỗi lúc một siết, một siết.
– Như vậy… anh không hề có cảm giác gì với cậu ta?
Hải Luân có chút đau, hơi giãy:
– Đương nhiên là không! Anh từ trước tới nay ngoài em ra….
Ưm….
Tiếng nói chưa bật ra hết. Cần cổ đã bị trụ vững vàng. Trên môi anh một nụ hôn rơi xuống.
Thật nặng.
Hải Luân không thể hình dung ra nổi chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt mở toang, trên tay vẫn là chiếc áo lót gập dở.
Đến khi đầu lưỡi Ý Việt đùa lấy cánh môi anh, hé ra gợi mở, chút ướt át mới làm anh sực tỉnh, một tiếng nổ vang lên trong óc.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hôn…
Hôn….
Môi anh… trời ơi… môi của anh… nụ hôn đầu sau ba mươi ba năm giữ gìn của anh……!!!!
Ý Việt tiếc nuối bờ môi ngọt ngào, đôi mắt trầm lắng, đưa tay lên vuốt qua môi anh một cái.
Hải Luân nuốt xuống một ngụm nước bọt, còn chưa kịp chuẩn bị lời trách mắng, Ý Việt đã cất lời ma mị:
– Hải Luân, làm sao đây? Em dường như không thể chờ nổi nữa.
Hải Luân mờ mịt nhìn. Chờ cái gì? Chờ cái WTF gì ??
Ánh mắt này, giọng nói này, kẻ trước mặt mình bây giờ… Rõ ràng là Ý Việt, nhưng không phải là Ý Việt của anh!!!!
Ưm….
Nụ hôn lần thứ hai bất ngờ ập đến. Là lửa nóng rồi.
==========//===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN