( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 66: Dục vọng chiếm hữu (H)
Chương 66: Dục vọng chiếm hữu (H)
Có những người, trong một giây phút ta không thể nhận ra họ là chính họ, hay là một kẻ khác biệt hoàn toàn.
—–
Hải Luân trân trối nhìn, rồi như nghĩ ra điều gì đó, giật nảy cả người bất giác mà lắp bắp:
– Em… không phải em… Em… đúng là kẻ đó đấy chứ? Kẻ đã cướp người ấy?
Ý Việt bật cười, sát lại thêm gần, Hải Luân không rét mà run lùi người lại một chút:
– Như vậy, vậy, là Trí Đăng cậu ta không có nhìn nhầm? Kẻ đó đích thực là em ư? Sao có thể chứ?!
Đầu Hải Luân ong ong một mớ suy nghĩ hỗn độn. Ý Việt của anh, đôi môi đỏ, đôi mi dài, nụ cười lúc nào cũng như đong đầy nắng, một người đáng yêu như vậy, làm sao lại là kẻ cấu kết với lũ xã hội đen? Rồi còn tra tấn cái tên Nam kia không ra người không ra quỷ nữa…
Ngất! Anh thật sự rất muốn ngất!
Ý Việt đã từ bao giờ tiến sát lại gần, cúi thấp cắn lên tai anh một cái:
– Giờ phút này mà anh còn nhắc tới tên cậu ta? Hửm? có biết em mà ghen, sẽ đáng sợ thế nào không?
Chiếc lưỡi màu hồng tươi lướt qua, mềm như một cánh lông vũ cọ nhẹ, toàn thân Hải Luân da gà đều nổi hết. Đẩy phắt người.
Gặp quỷ rồi!!!! Đây không phải là Ý Việt của anh!
Đây cũng không phải mà đứa trẻ từng ngày anh chăm chút!
Anh muốn chạy! muốn chạy!!!
Bước chân bật ra sau cơn sửng sốt khó tin, nhanh còn muốn hơn cả súng đã lên cò, Hải Luân vừa chạy tới cánh cửa, lập tức vặn tay cầm nắm, muốn thoát ra ngoài.
Gương mặt ngây thơ quá đỗi chẳng cản bước chân anh, chiếc áo khoác ngoài rơi xuống đất, đôi tai thỏ rũ xuống nền nhà.
Kẹt.
Cánh cửa phòng thế nào mà đã khóa nghiến. Giật thế nào cũng không ra.
Hải Luân ban đầu còn sững người, cố sức mà kéo mở.
– Sao lại bị kẹt thế này!
Soạt một tiếng,
Chiếc áo thun bọc trên thân hình mảnh dẻ của Ý Việt, dời khỏi nốt. Thân thể trắng mịn, hai hạt anh đào hồng ửng ngẩng cao, đến ngay cả chiếc cúc quần cũng đã bị hai đầu ngón tay hé mở, chậm rãi tiến tới phía Hải Luân từng bước, từng bước.
Hải Luân xoay người lại, linh tính chẳng lành, xua tay:
– Em! Em không được lại gần đây! Không được lại gần!!!
Ý Việt chỉ mỉm cười, sát lại càng sát.
– Anh muốn dời khỏi đây? Như thế, không được đâu.
Hải Luân bị kẹt lại giữa cánh cửa và Ý Việt, mới giật mình để ý hơn rằng, cái thằng nhóc mười ba tuổi năm ấy, so với một Ý Việt mười chín tuổi của bây giờ, đã không còn là một nữa rồi.
Rì rì rì…
A?!
Hải Luân không kịp giãy dụa, một luồng điện nhè nhẹ truyền thẳng từ bả vai anh xuyên xuống từng thớ cơ bắp. Cả người lập tức nhũn ra như bún, đứng cũng không còn vững, giọng nói đầy sự kinh ngạc cùng run rẩy:
– Em… Em… dám? Chích điện…
Ý Việt đỡ lấy người:
– Chỉ là một luồng điện nhẹ thôi, yên tâm, em không nỡ làm anh bị thương.
Ông đây mới muốn chích chết ngươi đó!
Đồ rắm thối!!!!! Đồ vong ân bội nghĩa!!!!
Anh hối hận chết đi được!
Anh thật sự muốn giả bộ một màn cắn lưỡi ộc máu vì đã tin nhầm người.
Ý Việt thu toàn bộ sự trừng mắt, hoang mang, cái đẩy tay.
Tất cả hành động của anh, đem ôm vào trong lòng, tiến dần về phía giường.
Hiểu rõ anh nhất trên thế gian này, chỉ sợ không có ai bằng chính cậu, cũng biết rõ những câu chửi mắng đầy trong lòng Hải Luân, nhưng cậu không chờ được nữa.
Hôm nay có Trí Đăng, ngày mai lại sẽ có kẻ khác, ngày kia nữa, những mối lo lắng luôn lởn vởn trong đầu cậu, khiến cậu mỗi ngày một bức bối, mỗi ngày đều như phát điên.
——–
Luồng điện cứ như đã được đong đo cân đếm tỉ mỉ từ trước, nó khiến cho cả người Hải Luân đều run lên và mất sức, thế nhưng trí óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, lời nói ra khỏi miệng tuy rằng khó nhưng cũng không phải là không thể ngăn lại tiếng mắng to:
– Làm… làm cái gì?
– Láo… ư… Cút…!
Ý Việt đặt Hải Luân xuống giường, thận trọng đưa tay cởi từng lớp quần áo trên người anh, đôi mắt tràn đầy mê đắm, dán sát vào từng mảng da thịt trần trụi hiện dần, đôi tay vuốt ve theo những đường nét cơ thể, vờn xuống…
Của cậu, người của cậu…
Ánh nhìn này, sống mũi này,đôi môi này, yết hầu này, và cả khuôn ngực này.
Hải Luân cố gắng giãy giụa bao nhiêu, lực trên bàn tay của Ý Việt lại mạnh mẽ hơn bấy nhiêu.
– Làm cái gì?!!!
Trời ơi!!!
Hải Luân anh thật sự không nghĩ ra nổi tên này định làm cái gì mà lại đem quần áo anh cởi sạch! Lại còn vuốt ve anh một cách đầy dâm đãng như thế , ngón tay, ngón tay hắn đi tới chỗ nào kia?
A!!!!
Cái quần lót của anh, mẹ cha nó!!! Cái quần lót của anh cũng vừa bị tuột xuống nốt!!!!!
Ý Việt nhìn xuống bụi cỏ rậm, lướt qua hai cánh đùi non.
Đây, không chỉ là làm tình nữa.
Đối với cậu nó không khác gì một mỹ cảnh, được ngắm nhìn trọn vẹn người mà mình thương yêu, được khắc sâu từng cái động chạm, lướt trên da thịt, trao cho người kia nhiệt độ và sự nồng nhiệt của chính mình.
Cậu không vội vã, không bỡn cợt, chân thành mà nâng một bàn tay của anh lên.
Hôn.
Đôi môi nhỏ chạm đến mu bàn tay còn tê dại hơn cả luồng điện vừa nãy xộc tới người. Hải Luân trân cả mắt lên.
Nó lại làm cái gì nữa?!!!!!
Hải Luân nghiêng ánh mắt, ấp ủ nhìn anh, nói ra lời đã chôn sâu suốt bấy nhiêu ngày tháng:
– Hải Luân. Để em thương anh đi.
Hải Luân nghe như mỗi sợi dây thần kinh trong não đều đứt hết cả. Thương đi? Này, này là ý gì?
Là ý gì?
Ý Việt dường như chịu đựng quá mức, dưới đũng quần cậu em nhỏ đã gồ lên khỏi lớp vải bò cứng nhắc, hơi thở bên tai Hải Luân cũng đã ồ ồ, đôi môi nóng rực phả lên môi anh, cắn nuốt, bàn tay liên tục đặt trên ngực anh dao động, bóp nắn…
Khuôn ngực chẳng mấy mà ửng hồng, hai hạt ngọc cũng bị khe khẽ gẩy, phía thân dưới, Ý Việt một mực ngấp nghé thứ côn thịt kia mài sát với dương vật của anh, gợi lên dục vọng..
A…
Ưm…
Hải Luân trợn ngược cả mắt, khóe miệng đờ ra mặc nụ hôn xâm chiếm cuồng nhiệt làm rơi rớt vài sợi nước mỏng.
Anh không tiếp thu nổi! không tiếp thu nổi!
Cái kẻ mà anh tận tay nuôi lớn giờ đây lại dám giở trò đồi bại thế này với anh!!!
Ha?!!!!
Ý Việt lần tay xuống dưới cạp quần của mình, chính thức bật mở côn thịt, ba một tiếng lách khỏi chiếc quần lót nhỏ, bật tung ra ngoài.
Hải Luân suýt chút nữa thì gào thành tiếng!
Cái thứ đó rõ ràng không một chút nào tương xứng với cái cơ thể mềm mịn của Ý Việt!
Từ khi nào chứ! đậu mè vừng rang!
Từ khi nào chứ! Rõ ràng trước đây chỉ bé bằng ngón tay cái! Thế mà bây giờ…
Ư….
Côn thịt nóng hôi hổi của Ý Việt cọ miết xuống háng anh, khều qua hai hòn ngọc bên dưới, lại dịch dần lên phía trên, để cho hai côn thịt đứng cùng một chỗ.
Hải Luân mắt trợn càng thêm trợn.
Rõ ràng là cố ý so sánh! Của ông còn chưa có cương đâu! Đương nhiên không thể nào so. Ý Việt khe khẽ cười, đưa một bàn tay của mình xuống tóm chặt, bắt đầu sóc lộng…
Ha…
Ưm…
Đầu vú bị cắn mút, thấm đẫm nước bọt, đôi môi nhỏ hôn qua lại, hàm răng nhay nghiến. Phía dưới thứ cội căn kia nằm trong tay Ý Việt mà lên xuống lúc nhanh lúc chậm, cộng thêm đầu nấm bị đưa đẩy gẫy khẽ,
Dục vọng rất thành thực ngẩng cao đầu. Nụ hôn đầu mới chỉ vừa mất, giờ đây chịu đựng những kích thích này quả là quá khó khăn đối với Hải Luân, hơi thở ồ đi.
Anh vô tình mà quên mất rằng, anh cực kỳ ghét kẻ khác động chạm, nhưng đối với Ý Việt thì không, đôi bàn tay thuôn dài, mê ly, chạm vào da thịt anh không hề có chút bài xích, thậm chí cổ họng anh không tự chủ mà còn rên rỉ…
Ha…
Ưm… nhanh, nhanh một chút.
Đừng bú nữa… ở dưới, muốn ở dưới.
Ý Việt mười chín tuổi, vậy mà đối với cái việc này xem ra lại chín chắn quá độ, nắm trong tay côn thịt đã cương cứng của Hải Luân, Ý Việt dời đầu môi của mình xuống phía dưới, nuốt trọn lấy.
A?!!!
Hải Luân cong ưỡn cả người, so với bàn tay thì khoang miệng nóng ấm bao bọc chặt chẽ hút lấy nặng nhẹ chính là một trời một vực…
Đầu khấc, đường gân, thớ cơ, cả người anh cong cong lên đẩy chiếc eo giật khỏi giường…
Thích quá…
Thích quá đi…
Ha…
Đến khi anh gần xuất ra tới nơi, Ý Việt đem theo thứ kem bôi đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu trước đó, trút một dòng qua loa lên côn thịt chính mình.
Gập đôi chân Hải Luân ngược lại về phía ngực, nhằm thằng hậu huyệt.
Một đường đẩy mạnh.
Động tác cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ gian xảo,
Không thể kịp để cho Hải Luân kêu lên thành tiếng, cũng không kịp để cho anh một chút phòng bị nào. Côn thịt lấn dần, lấn dần đi vào trong cái trợn mắt ngắc ngứ của anh…
– Đau…
Đau…. Đau…!!!!
Ý Việt có một chút thương xót dừng lại, cúi người hôn lên môi Hải Luân.
– Rất nhanh sẽ hết…
Hải Luân không một chút thương tình, cắn mạnh một cái đến toác môi:
– Cút ra!!!!!!!!
Ý Việt không bằng lòng, quệt đi dòng máu trên môi mình.
– Em rất muốn nhẹ nhàng, nhưng mà lời này của anh, đáng phạt.
Không nói hai lời.
Đẩy hông.
Phập.
Côn thịt lập tức theo chuyển động mà miễn cưỡng đi vào lút cán. Hải Luân chỉ có thể câm nín.
Đau, đau đến xanh mắt mèo. Đôi tay run run nắm lấy ga giường, nhìn trên trần nhà như có tám vạn vì sao đang xoay quanh.
Từng cú thúc dập mạnh vang lên những tiếng ba nhỏ , kéo hậu huyệt của Hải Luân bươn mình chịu đựng thành những nếp giãn bóng, nuốt ra vào thứ côn thịt nóng rẫy kia.
Gel trơn rất bám, rất tốt, không tạo ra một chút bọt dư thừa, đôi mắt Ý Việt hằn sâu vào nơi va chạm, thưởng thức từng phân thịt da của mình chìm sâu vào hậu huyệt căng mọng kia, kích thích tột cùng…
Hải Luân. Anh là của em.
Cú thúc càng sâu, mắt Hải Luân càng muốn nứt ra thêm vài tia máu…
Chết tiệt!
Anh… chính thức bị tên nhãi ranh nuôi từ nhỏ này ăn sạch rồi!!!!
Hức hức…
Cứu mạng…
Ý Việt lật giở người bằng tiếng thở dốc ồ ạt, đưa tay anh chạm lên ngực mình:
– Anh không phải rất thích cơ thể này của em ư?
Hải Luân căm phẫn trừng mắt.
Ông đây thích! Nhưng nếu có là thích cũng phải là ông ăn ngươi! Đời nào lại thế này?!!!
Ý Việt hôn hôn lên gáy anh, an ủi được ba giây rồi từ phía sau lập tức thúc thêm những cú trời giáng.
Ba… ba…
Từ đùi non đập mạnh vào chân vào hông Hải Luân, trước mặt Hải Luân cậu em nhỏ đau đến mức mềm nhũn ngất ngây mà lắc đập.
Thật… muốn khóc mà.
========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!