( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 67: Dục vọng chiếm hữu (H-2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
652


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 67: Dục vọng chiếm hữu (H-2)


Chương 67: Dục vọng chiếm hữu (H-2)
Chung cư. Sáng hôm sau.
Hải Luân lờ mờ nghe như có tiếng ai đó gọi bên tai.
Cả người anh chỗ nào cũng mỏi nhừ cứ như vừa chạy bộ tám trăm km vậy, đến cả một cái nhíu mi cũng làm anh khó chịu không tưởng được.
Ưm…
Anh không có ý định mở mắt ra luôn. Triệt để muốn ngủ.
Vậy nhưng kẻ kia cứ nhất định muốn anh phải dậy bằng được thì phải. Một chiếc khăn mát lạnh nhẹ nhàng lau trên mặt anh.
Hải Luân rút cuộc cũng phải mở mắt.
– Anh tỉnh rồi sao?
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt như mật này… Là của Ý Việt. Chiếc bánh mềm của anh, Hải Luân khoan khoái mà chuẩn bị cười một cái.
Mà khoan!
Anh bỗng dưng mở choàng cả mắt. Con mẹ nó! Bánh mềm cái quần! Chính là sói đội lớp người!
Cái gì mà bàn chân bé xíu xiu hồng hồng! Đôi bàn chân đó hôm qua còn dám đè nghiến anh xuống mà chịch!
Hải Luân suýt chút nữa thì phun ra lửa:
– Tên khốn!!!!!!
Ý Việt như thế lại không hề tức giận, chỉ mỉm cười:
– Nếu anh vẫn còn sức như vậy, chi bằng chúng ta làm thêm vài lần nữa?
– Em dám?!!!
Leng keng.
Hải Luân vung tay, lại phát hiện ra tay mình thế mà đeo một sợi dây xích. Hải Luân muốn dụi mắt nhìn cho rõ, lại phát hiện ra luôn cả chân mình cũng bị xích nốt!!!
– Cái này là cái gì?!!! Hả?!!!!
– Cậu coi tôi là chó sao?
– Mẹ kiếp… ái! Suýt… đau quá…
Ý Việt nhặt lại chiếc khăn rớt bên người Hải Luân, cũng đồng thời chèn vào eo anh một chiếc gối:
– Một là, anh đồng ý trở thành người của em.
– Hai là, em sẽ giam giữ anh suốt đời.
– Người thông minh như anh, chắc hẳn sẽ biết lựa chọn đi?
Hải Luân đờ đẫn cả người ra, lắp bắp:
– Cái gì? Chọn cái gì?
Ý Việt ngồi sang bên cạnh, đỡ anh dựa vào trong lòng mình. Hải Luân đương nhiên không chịu, nén đau giãy ra.
Ý Việt nghiêm giọng, bàn tay trụ trên vai kia của anh như siết xuống:
– Đừng quấy. Hôm qua là vì lần đầu của anh, em đã cố gắng để nhẹ nhàng. Nếu anh còn không ngoan, em đảm bảo sẽ không dễ dàng như thế đâu.
– ???!!!!
Dễ dàng? Tên nhóc thối này tối qua vần anh đến mức cả người đều đỏ lựng như tôm luộc, đây, nhìn xem, đùi, chân, tay, có còn chỗ nào màu da nữa không mà dám mở miệng nói nhẹ nhàng!!!
Hải Luân nghiến răng ken két, chuẩn bị xổ lấy một tràng, Ý Việt đã bắt lấy cằm anh, hôn lên môi kia một nụ hôn phớt hờ:
– Em khuyên anh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của em.
Hải Luân miệng há ra, không khép lại được, mãi một lúc cũng chỉ có thể mở tròn mắt.
Lau mình, ừ thì lau mình,
Ăn cháo, ừ thì ăn cháo,
Hải Luân vẫn như không vợt được ba hồn bảy vía nhập về cho đủ, ngay cả tiếng leng keng của sợi xích dài vẫn không thể nào kéo anh ra khỏi cơn hoang tưởng tột bậc này được.
Ủa?
Rút cuộc là, Ý Việt là Ý Việt.
Nhưng… lại không phải là Ý Việt sao?
Rõ ràng, lời nói, phong thái, động tác, hoàn toàn là của một tên khốn!!!
AAAAAAAAAAA!!!!!
Có ai nói cho anh biết chuyện này là sao? là sao không?!!!!
———
Hải Luân hít ra thở vào rất lâu, cho tới khi mặt trời đã lên cao bộ não thông minh mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Đưa tay mò mẫm tìm điện thoại, rón rén để cho sợi dây xích kia đừng vang lên tiếng,
Tên nhóc kia đúng là xem thường anh đây quá rồi! Thời buổi này chỉ cần một cú điện thoại là xong, để xem xem sau khi thoát ra khỏi đây, anh nhất định sẽ khiến nó phải chổng mông lên để cầu xin anh chịch lại.
Ít nhất cũng phải như thế anh mới bằng lòng tha cho cái tội láo xược kia được.
– Anh đang tìm cái này?
Hải Luân giật nảy cả người, xoay người lại, cả hai chiếc điện thoại đều nằm gọn trên tay Ý Việt.
Hải Luân hai mắt đảo quanh, cố xua đi chút gượng gạo, làm ra vẻ tự nhiên:
– À, ừm… anh cũng cần phải xin phép viện trưởng nghỉ nữa.
Ý Việt bước đến gần:
– Em đã xin thay anh rồi.
– Vậy… vậy còn bên biệt thự ha?
– Em cũng đã xin rồi.
– Anh đột nhiên nhớ bố mẹ quá.
Nụ cười trên môi Ý Việt câu lên:
– Có ai nói cho anh biết rằng, thực ra anh rất ngốc chưa? Ngoài chữa bệnh và nghiên cứu thuốc, anh còn biết gì nữa? hửm?
Ý Việt tiến lại một bước:
– Không sao cả, những việc khác, em sẽ từ từ chỉ cho anh….
Ưm….
Hải Luân không kịp lùi, eo đã bị giữ nghiến lại, Ý Việt ôm chặt đến nỗi cả người anh đều như dính chặt lấy người cậu, nụ hôn bức đến khó thở…
Sợ dây xích leng keng leng keng…
Chiếc áo ngủ trên vai Hải Luân tuột xuống….
Không phải chứ?!!! Mới tối qua thôi mà… ưm…
Anh đây còn chưa hết đau… Ưm…
Chỗ kia còn chưa bớt sưng… ưm…..
———
Ngay dưới sàn nhà, sợi xích dài trên một tay và một chân gắn liền với giường, khiến cho Hải Luân không thể nào mà giãy dụa,
Hải Luân hai chân ép rộng sang hai bên, phơi bày toàn bộ phần thân dưới non nớt, mặc sức Ý Việt hôn mút. Đầu lưỡi Ý Việt ngọt ngào liếm láp từ rốn lại đảo tới gốc dương vật, rồi đánh vòng sang hai bên đùi non, cuối cùng là dừng ở hai hòn ngọc kia nhấm nháp.
Hậu huyệt sưng tấy chưa lành cũng bị hai ba ngón tay thọc vào khều gẩy, gãi ra chút dịch ruột…
– Xem… chỗ này rất cắn người nha!
Hải Luân hung dữ, kìm lại cơn khoái cảm:
– Cắn cái thằng cha cậu!.. hư…
Ý Việt cười lớn, dứ đầu khấc của mình lên hậu huyệt kia.
Hải Luân sợ hãi mà co rúm cả người. Ý Việt dứt khoát banh rộng chân ép xuống sàn, một tiếng” daddy” cất lên, một cú chọc sâu bao trọn.
A…. Ha…
– Câm miệng!!
Hải Luân bị đâm thúc đến bật người từng cú. Ý Việt từ trên cao hất đẩy xuống mỗi lần mỗi lần đều như đem huyệt kia nới rộng hết cỡ.
– Sao hả? Daddy?
– Không phải thích gọi như vậy sao?
Ha…. ha…
– Daddy, xem kìa… lỗ nhỏ này thật biết cắn người nha…
– Ha… mút chặt như thế… thích chết “ con” rồi…
– Ha….
A…..
Ý Việt cố tình chọc động gần chạm đến điểm kia rồi lại rút lại. Hải Luân nghe như sâu thẳm trong huyệt có thứ gì đó mời gọi, ngứa ngáy.
Sắp đến tuyến tiền liệt rồi… ha…
Sắp rồi… một chút nữa… a… run quá, thích quá… ha… sâu một chút nữa…ha… chạm tới rồi… tê quá…sướng quá…
Thật muốn đâm mạnh, thật muốn ấn dí vào nơi đó đến bắn tung nơi đầu khấc. Côn thịt trước mặt rõ ràng đã chịu tác động, chỉ cần chờ những cú nhấp đẩy kia nữa là có thể phóng bắn…
Ha…. căng quá, trướng quá… hậu huyệt tự chủ mở đón, hút sâu… chỉ mong được khều đúng chỗ ngứa ngáy… một chút nữa… ư….
Hải Luân vặn vẹo thân mình, cố tình lùi mông xuống một chút.
Ý Việt rõ ràng biết, lại cứ thế mãi mà nhất quyết không đáp trả, Hải Luân nước mắt vì đau, vì ngứa, vì thèm khát và khó chịu trào ra:
– Tên khốn! Không biết làm thì cút xuống cho ông!!!!
Ý Việt lúc này mới thực tâm mà cười mỉm:
– Tuân lệnh.
A….
Ha….
Suýt…. Sướng quá… sướng quá…
Hải Luân đưa tay mình phía trước thì sóc lộng, phía sau thì bị đâm đến nhểu nước mềm huyệt…cả người phê đến run rẩy,
Ý Việt đâm hàng chục nhát, đầu khấc miết dí lên điểm nhạy cảm kia còn sướng đến mức Hải Luân anh không dám nghĩ… tê dại, cuồng dã…
Phóng bắn…
Hải Luân hổn hển, không giấu nổi tiếng rên mà gầm gừ….
Ra… ra rồi….
Ý Việt áp chặt người, hôn lên môi anh, dương vật ngậm trong hậu huyệt cũng giật mạnh từng nhịp, trào ra khỏi đầu khấc…
“ Hải Luân, em yêu anh”
Trong cơn sảng khoái ngút trời do dục vọng đem lại, hai mắt Hải Luân chỉ còn mơ màng, mơ màng, đầu ngực cũng sướng, đằng sau cũng sướng, đằng trước lại càng sướng…
Đã.
Quá đã.
Sớm biết thế này, anh nên ăn nó từ khi nó mười tám tuổi.
=======
Hai người còn làm thêm bao nhiêu lần nữa, chẳng ai nhớ cho nổi, đến khi hậu huyệt của Hải Luân không sao chứa nổi thứ tinh dịch nhầy nhụa kia nữa, tự mình mấp máy mà trào ra khỏi, anh mới kiệt quệ mà thều thào:
– Tên… nhóc thối này..
– Còn không mau… rửa…
Ý Việt thở mạnh nhìn xuống bên dưới:
– Muốn rửa, trước tiên anh cũng phải bỏ tay ra khỏi “nó” đã chứ?
Hải Luân nhìn xuống tay mình vẫn còn đang vuốt vuốt trên thằng nhỏ của Ý Việt, bĩu môi khinh bỉ:
– Tôi là sợ nó không đủ lớn.
——–
Ý Việt dai sức, không những có thể bế người vào trong phòng tắm, tẩy rửa cho anh đến sạch sẽ, mà thậm chí còn có thể đứng vững mà nấu ra một bữa cơm.
Hải Luân nhìn từng món trên bàn, gương mặt đầy nghi ngờ:
– Em là gay từ khi nào?
– Từ khi gặp anh!
Hải Luân nhổm mông lên, lại đau điếng mà ngồi lại, thở phì phò:
– Mẹ nó!! Vậy gel bôi trơn kia, xích kia! Đừng có nói là chính em đã từ lâu chuẩn bị !!!!
Ý Việt thản nhiên gật đầu:
– Đúng vậy.
– ??!!!!
– Em bị điên sao? Chúng ta gần như là cha – con!
Ý Việt không trả lời, đứng dậy đi vào trong phòng, một lát sau lấy ra một một xấp giấy tờ, Hải Luân nuốt mấy ngụm nước bọt, linh tính rõ ràng lại không lành nữa.
Ý Việt đặt gọn gàng xấp giấy trước mặt anh, rành mạch:
– Như em đã nói, một, anh ký vào đây.
– Hai, em sẽ giam giữ anh suốt đời.
Hải Luân run lẩy bẩy cả người, nhìn xuống xấp giấy tờ kia, lật đi lật lại.
Đây… đây chẳng phải là đống giấy tờ chuẩn bị cho việc sang nước ngoài để kết hôn ư?
– Con mẹ nó! Ý Việt! Em điên rồi sao?!!!!!
Bệnh đau đầu của anh lại muốn tái phát rồi!!! Anh hối hận!
Thầy!!! em trả lại con cho thầy có được không?!!!
========//=======
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN