( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 69: Ngoại truyện– Em trai của tình địch (1)
——–
Ba năm sau.
Bệnh viện X.
Tiếng tăm của Hải Luân hiện tại đã có thể sánh ngang với những giáo sư bác sĩ đầu ngành, mà là ngành chặt chém.
Giỏi thì có giỏi, nhưng tính cách chua ngoa hẹp hòi cùng sự vòi tiền trắng trợn khiến cho ai cũng e dè ngán ngẩm. Nếu không phải là bệnh nghiêm trọng cùng với nhà dư tiền lắm của thì chẳng ngu gì mà đặt lịch khám riêng với cái vị bác sĩ này. Đồng nghiệp nhiều khi cũng chướng mắt, nhưng mà chung quy lại thì người giỏi vẫn luôn có sự ưu ái hơn rất nhiều, đến ngay cả phòng khám cũng phải đòi là phòng khám riêng mới chịu. Kêu rằng chung ổ với bác sĩ tầm thường khác sẽ làm danh dự của anh tan nát mất.
Phòng khám riêng.
Gương mặt Hải Luân vẫn đăm đăm y như mấy năm về trước, ghế đối diện là hai vợ chồng bệnh nhân.
Hải Luân vừa nhìn hồ sơ trong tay, điểm qua những kết quả xét nghiệm trọng điểm, vừa mẩm tính, cái tên chồng béo ú kia bị bệnh tiểu đường cực kỳ nghiêm trọng, trải qua khá nhiều trị liệu từ các bệnh viện công có tư có mà không thuyên giảm, hiện tại đã đến mức đái ở đâu kiến bu ở đó. Vì thế mới cất công từ Sài Gòn bay ra tận đây đặt lịch khám với anh.
Hừ! Kinh doanh bất động sản à? Chắc chắn là giàu thấy mẹ. Hải Luân ngước lên, bắt gặp cái chân mày của bà vợ săm như hai cái sừng trâu mà tí nữa thì hắt xì, nhịn cơn ngứa phát ra từ sống mũi, đập thẳng:
– Hai tỷ, cả liệu trình chữa trong sáu tháng, dứt điểm sống thêm chục năm khỏe mạnh.
Ông chồng béo nhìn sang bà vợ, cả hai đều kinh ngạc, nghe nói tên trước mặt này chém người kinh dị nhưng cũng không đến mức vừa gặp đã hét giá vậy đi?
– Cái này… sao lại đắt như vậy?
Hải Luân cười nhạt :
– Đương nhiên là đắt hơn tiền mua quan tài rồi!
Hai vợ chồng kia cứng cả người, mãi không nói được thêm câu nào, Hải Luân khó chịu đẩy trả xấp giấy tờ:
– Còn tiếc à? vậy cứ ôm số tiền đó để dành thuê người thổi kèn đám ma đi.
Người vợ hốt hoảng lay chồng mình:
– Thôi anh ạ! , mau đóng tiền đi. Người ta nói thế là người ta làm được đấy.
Ông chồng cũng lật đật gật đầu:
– Bác sĩ, khoan khoan đã, để chúng tôi chuẩn bị.
Hải Luân lúc này mới tỏ ra được chút thiện ý, bắt đầu khám chữa.
——-
Hai vợ chồng bệnh nhân nọ vừa vuốt mồ hôi bước ra ngoài, đã có tiếng điều dưỡng quen thuộc vang lên:
– Bác sĩ Luân, viện trưởng tìm anh.
Hải Luân xoay khớp cổ một cái:
– Bây giờ à?
– Vâng ạ.
Hải Luân đứng dậy, hướng về phía phòng của Viện Trưởng. Viện Trưởng là một ông già sáu mươi rồi còn chưa chịu nghỉ hưu, rất hay nhét vào tay anh những ca khó lại còn ít tiền.
Nếu không vì ở đây chế độ đãi ngộ tốt lại tạo điều kiện hết sức, anh chắc chắn xem xét đổi chỗ làm, cho lão ta bị hớ một phát.
Vừa bước vào phòng, Hải Luân đã nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp, ăn mặc vô cùng giản dị hợp mắt ngồi ngay kế bên Viện Trưởng.
Anh lên tiếng chào rồi cũng theo cái chỉ tay của Viện Trưởng mà ngồi xuống, vị Viện Trưởng kia lên tiếng:
– Hải Luân, cậu còn nhớ con bé không?
Hải Luân nhìn cô gái từ trên xuống dưới. Viện Trưởng còn lạ gì tính anh, ngoài chữa bệnh giỏi ra thì cái gì cũng lơ đễnh, liền vào luôn chủ đề:
– Nó là Hà Giang, con gái tôi.
Hải Luân lúc này mới à ra một tiếng,
Đứa con gái cưng trong truyền thuyết, kẻ vừa ọt ra đã ở vạch đích đây sao? Lão Viện Trưởng này tận gần bốn mươi mới có mãi một mống cô con gái, chở che không để đâu cho hết, trước giờ lúc nào cũng kẻ đưa người rước, suýt xoa không biết bao nhiêu tên bác sĩ trẻ.
Hải Luân khách sáo chào hỏi, còn cô gái lại tỏ chút thẹn thùng. anh cười khách lên trong lòng một tiếng… chẳng có nhẽ đến cả cục cưng bảo bối của Viện Trưởng cũng muốn gả cho anh?. Cô gái xinh đẹp bám lấy tay bố mình, nũng một cái, hai má hồng hồng, nom sao cũng có chút đáng yêu vừa mắt. Chậc, đúng là sức hút của anh quả nhiên trai gái gì cũng đều dính hết cả.
Viện Trưởng cười nheo nheo mắt rồi lên tiếng:
– Bác sĩ Luân này, cậu có một cậu em trai đúng không? Tên là Ý Việt?
Hải Luân thầm mẩm: đến mức tìm hiểu cả gia đình mình rồi cơ đấy? , gật đầu tự tin, ưỡn ngực thẳng lưng:
– Vâng. Có một người em trai.
– Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?
– Hai mươi hai.
– Đang học hay đã đi làm rồi?
– Nó không đi học, mười chín tuổi đã đi làm rồi.
– Vậy sao? Đáng tiếc quá,
– Có gì mà đáng tiếc? Nó tự mở công ty riêng rồi!
Hải Luân cao giọng trả lời, xong rồi mới thấy có gì đó sai sai, rất sai sai. Đã thế, mặt cô gái nghe xong hồng lại thêm hồng, vị Viện Trưởng thực sự mãn ý đến râu cũng suýt vểnh lên:
– Vậy thì tốt quá!
– Chuyện là thế này, hôm trước con bé tới đây thăm tôi, đường trơn lên trượt té trật chân, cũng may được Ý Việt giúp đỡ, còn cẩn thận mà đưa lên tận đây, sau này cũng thường xuyên thấy cậu ta tới mang cơm trưa cho cậu, còn nghĩ vẫn còn đang đi học nên hơi ngại, hóa ra đã đi làm rồi, vậy thì tốt, tốt quá.
WTF? Tốt? Tốt quá là cái ý gì?
Hải Luân đã bắt đầu linh cảm không lành, gờn gợn hỏi:
– Vậy… vậy ý của Viện trưởng là…
Viện Trưởng chân thành hướng về phía Hải Luân, nói:
– Cậu cũng biết là tôi khó khăn lắm mới có được nó, con bé cũng không được khỏe mạnh lắm, lại theo ngành thiên văn học, rõ ra thì là một đứa nhu mì hiền hậu.
– Thằng bé Ý Việt này tôi đã gặp qua mấy lần, ngoại hình thì không phải bàn rồi, chấm nó chín thì không ai mười được, hơn thế hết lại là người hiền lành, lễ phép, chỉn chu.
– Không giấu gì cậu, con gái tôi phải lòng cậu ta rồi, đến mơ ngủ cũng gọi tên, vì thế hôm nay cái lão già này cũng đành phải cất công một chuyến, gọi cậu lên hỏi thử, dù sao thì bố mẹ Ý Việt cũng đã mất, cậu trước đây cũng từng là người bảo hộ của cậu ta.
Xong xong xong, mẹ kiếp, hóa ra không phải là với cậu mà lại muốn với Ý Việt sao?!! Nói thế này khác gì cầm dao đâm vào cái lòng tự tôn của anh một nhát đâu!!!!
Thấy Hải Luân á khẩu, Viện Trưởng lại càng muốn không khí thêm vui vẻ:
– Như vậy đi, tối nay chúng ta bốn người cùng ăn bữa cơm, thế nào?
Thế nào? Thế nào là thế nào?
Nếu cái lão già nheo nheo trước mắt không phải là người hàng tháng ký lệnh chuyển lương cho anh, anh nhất định sẽ đem cả lão lẫn con gái lão ra mà nhai sống!
Tuy rằng anh chần chừ tìm đủ mọi cớ để mà kéo dài cái việc kết hôn kia, nhưng cũng không có lý nào lại để cho kẻ khác xơi tái quả cà tím to tổ chảng!
Hải Luân nghiến răng ken két, một phát đứng dậy:
– Nó có vợ rồi!
– Này… này…. Có vợ rồi?!!!
Vị Viện Trưởng bị một câu hắt cho dập mặt, ôm ngực thở dốc, cô gái cũng vì thế mà cúi đầu, khoảnh khắc như đã muốn khóc.
———-
Hải Luân tức không chịu được.
Bao nhiêu cảm xúc đều phì hết cả ra ngoài.
Cái cốc cũng ghét, cái chổi cũng ghét, cái tường cái cửa cũng ghét.
Ái dà, còn dìu lên tới tận cửa phòng Viện trưởng cơ đấy, còn đỡ người ngã cơ đấy!
Cái đường bao nhiêu người đi sao không ai ngã mà cô ta lại ngã? Rồi bao nhiêu người lượn qua lượn lại không ai đỡ tại sao cái tên chết bằm đó lại đỡ!
Rõ ràng là cố ý, cố ý!
Mấy vị bác sĩ khác cùng điều dưỡng nhìn thấy vẻ mặt vừa đi vừa lầm bầm chửi của Hải Luân, ai nấy đều nép người cách xa ba mét.
Khác gì nhím đâu, đến gần một cái là bị phóng gai xuyên cho thủng người.
——–
Vậy mà kẻ gây ra tội vạ này lại chẳng hề hay biết gì, vẫn là một chiếc áo sơ mi kiểu thanh thoát, vẫn là cái dáng người trời ơi mê ly đó, cao ráo, thon thon, mở ra đều là múi ấy, vui vẻ bước vào.
Còn vừa đi vừa cúi chào những người gặp được, nụ cười trên làn môi đỏ, liếc qua ánh mắt một mí hẹp rợp mi, làn da trắng tinh, đốt khấc ngón tay đều thuôn dài, đốt qua hàng loạt sự e thẹn của bất kỳ cô gái nào chạm phải.
Người ta gọi đấy là Hotboy.
Hải Luân gọi đó là F*ck boy.
Tên f*ck boy chết tiệt !
Hải Luân vừa thò đầu từ cửa phòng nhìn ra bên ngoài, vừa chửi nhỏ. Cười với người khác làm gì? Đẹp trai như thế để làm gì?
Tức chết anh đây rồi!!!!!
——-
Ý Việt vừa bước vào phòng còn chưa kịp đặt lồng cơm xuống, Hải Luân đã rầm một tiếng kéo cửa phòng khám riêng lại.
Ý Việt xoay qua, nhìn gương mặt đang tức đến mắt trợn mũi kia thì cười hỏi:
– Ai lại trêu tức anh rồi?
Hải Luân bực bội:
– Tôi còn chưa có hỏi cậu, cậu mỗi trưa đều đem cơm tới là có ý gì?
Ý Việt xếp đồ ăn lên bàn:
– Còn không phải do anh nói thức ăn ở căng tin rất kinh khủng sao?
Hải Luân chỉ tay:
– Chứ không phải là muốn tới cua cả cái bệnh viện này ?
Ý Việt khó hiểu:
– Sao vậy? Có ai nói gì ư?
Hải Luân bực bội, sấn tới tóm lấy tay Ý Việt, kéo cậu bước sâu vào phía giường khám bên trong, kéo soạt rèm che:
– Đừng nói nhiều nữa. Ngay bây giờ, “hầu hạ” tôi cho tốt.
– ???!!!
Ý Việt suýt nữa thì không nhịn được cười, cố nén giọng lại rồi ôm lấy Hải Luân, Hải Luân cương quyết đẩy ra, bắt đầu có xu hướng cởi đồ. Ý Việt giữ lấy tay anh, không cho động:
– Tối nay đi, hửm? anh muốn thế nào cũng được, nhưng bây giờ thì không
– Bây giờ thì làm sao?
– Ever đang gây dựng lại, bên chỗ Triều Vĩ còn quá nhiều việc phải giải quyết, nhân lực không đủ, bây giờ em phải qua đó một chuyến.
Nói xong thì cũng đã bước ra ngoài rèm, Hải Luân tức đến xanh mắt:
– Đứng lại đó!
Ý Việt thật sự không đừng được, tay vặn tới nắm cầm cửa:
– Việc này quan trọng, đừng quậy nữa.
Hải Luân chạy tới, giữ lại tay cầm, quả quyết:
– Làm với tôi bây giờ, hoặc là đi tìm tên Diêm Vương chết tiệt đó, em chỉ có thể chọn một!
Ý Việt nhìn anh một thoáng bất ngờ, rồi khe khẽ cười.
Cách một tiếng, cửa bung mở, người thế mà thản nhiên đi mất.
Thế mà hắn dám đi mất thật!!!!
…………..!!!!!!!!!!!!!!!
Hải Luân miệng há hốc mắt trợn ngược,
Bà mẹ nó!
Từ trước tới nay chưa bao giờ Ý Việt từ chối anh một cái gì, nếu đem chuyện làm anh ra so với đại chiến thế giới cũng sẽ nhất định chọn anh,
Vậy thì vì cái gì? Vì cái gì mà nay lại dám chọn tên Diêm Vương Triều Vĩ ấy?
Không lẽ… tình địch của mình chẳng phải lũ con gái kia, mà lại là một tên cao mét chín ư? Tên đó có cái gì mà đẹp? Anh cũng có thể cao hơn được vậy!
Triều Vĩ… đồ thối tha nhà ngươi. Ever nát bét là do ngươi ngu, liên quan gì tới… chồng ông đây?
Nhất định sẽ có ngày ông đem ngươi hoạn thành thái giám.
========//======
Hôm nay cố mãi cũng chỉ thu xếp thời gian viết được một chương:)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!