( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 70: Ngoại truyện- Em trai của tình địch (2)- Hoàn
Chương 70. Ngoại truyện- Em trai của tình địch (2)- Hoàn
Thu Hà Nội, trở tối,
Hải Luân hết ca trực từ sớm, nhưng nhất quyết không rời khỏi mà vòng qua vòng lại trước hành lang rồi cả cổng bệnh viện mấy lần.
Chết tiệt!
Người thế nhưng tới cả một cái bóng cũng không có!
Tên Ý Việt này quả nhiên dám bỏ anh ở lại đây tới tận tối thế này mà không hề đoái hoài quay lại.
Càng nghĩ Hải Luân càng tức đến độ tròng mắt gằn thành tơ, vo chiếc ly giấy cầm trên tay thành một cuộn, ném thẳng bay vào sọt rác.
Được lắm, hôm nay Hải Luân anh nhất quyết làm cho ra ngô ra khoai!
Triều Vĩ! Cứ đợi đấy mà xem!
——-
Hải Luân mang cái tâm tình không hề tốt này mà phóng vù vù trên đường, gió tạt ù ạt hai bên kính xe phảng phất hơi lạnh của gió thu, cũng chẳng thể nào vơi đi được một chút lửa nóng trong lòng.
Anh sốt ruột chứ, Ý Việt càng lớn càng đẹp, càng lớn lại càng tài giỏi xuất sắc, trước nay những cô gái khác có ý tứ thế nào anh không cần biết, nhưng hôm nay đến cả con gái của Viện Trưởng cũng đã ngỏ lời, cứ thế này thì không được, sớm muộn gì cũng có người cướp đi mất! Ai thì anh không sợ, thế nhưng… chậc! cứ nghĩ đến cái tên Diêm Vương mét chín kia là không yên tý nào!
Gần tới căn biệt thự phủ đầy hoa của Triều Vĩ, Hải Luân thực sự phải táp xe vào lề đường mà hít lấy mấy hơi khí, dù có là lên đoạn đầu đài anh cũng phải giữ được cái phong thái ngạo nghễ sang chảnh của mình, nói gì đến đi đánh ghen, càng phải hơn kẻ khác mười bậc!
Hải Luân đỗ xe cách cánh cổng kia một đoạn, sải từng bước đầy tự tin sáng chói như diễn tập catwalk.
Điều chẳng ngờ rằng cổng còn chưa chạm đã thấy đằng kia đôi bóng người cũng đang lấp ló. Hải Luân chậm bước chân, nheo nheo mắt:
– Trí Đăng? Bên kia còn có… là Văn Cốc?
Hai người này tại sao lại ở đây?
Đồng dạng câu hỏi, hai bóng người kia vừa quay sang mà bất ngờ không kém, hô lên cái tên Hải Luân nho nhỏ.
Văn Cốc là người cứng tuổi từng trải nhất liền lập tức kéo tay Trí Đăng hai ba bước tiến về phía Hải Luân, còn ra dấu im lặng trên môi.
———-
Trong một góc đường, vài tiếng xì xào to nhỏ:
Trí Đăng có chút ủy khuất: Từ trước tới nay, dù có là tiếp cấp cao Dav cũng chẳng mấy khi say, nhưng vì anh Vĩ, dạo gần đây đã không biết bao nhiêu lần say đến mềm người, thậm chí việc của Jun cũng đều quên mất, như thế… có phải đối với anh Vĩ rõ ràng không phải chỉ là bạn bè bình thường không?
Hải Luân bĩu môi: Thôi đi! Kẻ đáng nghi chính là cái tên Ý Việt kia kìa! Mặt thì nhìn như quả đào thơm, cắn vào mới biết là đào tẩm độc! Sớm tối ngày gì cũng mò qua bên này, hôm nay còn dám cho tôi leo cây!
Văn Cốc xua tay gạt giọng: Không có chuyện đó đâu! Nếu phải nói đáng nghi nhất thì chính là Nhĩ! Hai người không thử nghĩ đi? Nhĩ đã ở bên Triều Vĩ bao nhiêu năm như thế, nói thẳng ra, hai người đó có ngủ với nhau hay chưa, tôi còn không dám nhắc tới!
Trí Đăng gượng cúi đầu, Hải Luân cắn cắn môi một cái, rồi đáy mắt như sáng lên, nhỏ nhỏ giọng:
– Vậy, như thế này đi,
———
Từ ngày Ever sụp đổ, biệt thự hoa xen thêm hoa, cỏ cây tươi mới phảng phất từng làn hương xanh, khác hẳn với những đợt gió khô hanh bắt đầu tràn về.
Trước đây khu ở này lúc nào cũng có đàn em canh giữ nghiêm ngặt, hiện tại đã chẳng còn có một bóng người, bình dị và yên ả hơn rất nhiều, âu cũng chính là để tránh người ngoài thêm dòm ngó, bờ tường không quá cao, mà cả ba người cũng trầy trật mãi mới có thể lẻn vào thành công.
Hải Luân cay đắng nhìn một bộ đồ bảnh bao dính đầy cỏ, nghiến răng ken két bước theo dọc tường, nếu thật Ý Việt dám phản bội anh, trước hết anh sẽ tiêm cho hắn một liều thiến hóa học, sau đó ngày đêm bạo cúc.
Trí Đăng thì trống ngực đập thật mạnh, chỉ mong rằng đừng có thấy một cảnh gì không nên thấy, dù cho có là Dav, có là Nhĩ, hay là Ý Việt, thì cũng là toàn đau với đớn, cậu không muốn.
Văn Cốc thì cố tỏ ra thản nhiên, nhưng sự luống cuống vẫn không giấu đi nổi, tình cảm của Nhĩ và Vĩ Kều là thứ mà suốt bao năm qua anh dù không nói nhưng vẫn luôn ghim giữ trong lòng, không hẳn buông xuống được.
“ Tôi đi vòng về phía kia, hai người cũng chia nhau ra, có gì nhớ báo cho nhau biết”
———–
Phòng tắm.
Nơi này được thiết kế như một bể nước nhỏ, có mành che, nước không phải được xả ra từ van vòi hiện đại mà được tạo kiểu chạy như thác nhỏ.
Trong làn nước ấm phảng phất những đợt hơi ve vãn lên da thịt, Triều Vĩ một tay đỡ bên eo Mễ Lân, một tay nắm lấy cổ tay còn lại:
– Nhớ không? Nơi này mấy tháng trước em rình tôi tắm, đã bị bẻ đến trật tay.
Mễ Lân cổ họng có chút khàn:
– Đâu chỉ là trật tay! Còn bị anh đánh đến chảy máu mũi ném ra ngoài cửa nữa!
Triều Vĩ phì cười, tay đỡ lấy cằm Mễ Lân:
– Sao nào? Oán trách đến vậy?
Mễ Lân say mê nhìn anh, gương mặt nhìn qua không chứa lấy một nét nào của “ đầu gấu” của cái gì được gọi là “đại ca”. Nếu để so có lẽ chính cậu còn giống hơn anh rất nhiều!
Chỉ là đôi mắt rất sâu, càng nhìn, càng muốn chìm vào vô tận, như đã yêu rồi, chẳng bao giờ cảm thấy là đủ nữa.
Thật sự rất muốn chiếm làm của riêng.
Mễ Lân cầm lấy tay Triều Vĩ, hôn lên từng ngón tay dài, hôn lên cả vết chai trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng:
– Cho em “làm” anh một lần được không?
Triều Vĩ nhíu mày, đôi môi mỏng câu lên, khẽ tách ra thành một nụ cười nhỏ, để lộ hàm răng trên trắng tắp:
– Tuyệt đối không được.
Mễ Lân vẫn không thôi, bàn tay luồn xuống làn nước, ngay bờ hông săn chắc của Triều Vĩ nắn bóp:
– Em đảm bảo sẽ làm anh sướng, hửm?
Triều Vĩ thoắt một cái, bẻ tay Mễ Lân xoay ngược trở lại, bọt nước bắn tan hòa lên theo những làn khói vẫn đang tỏa đều.
Ái!!!
Mễ Lân đau đến giật mình,
Triều Vĩ từ đằng sau áp chặt người Mễ Lân xuống thành bồn, Mễ Lân hai tay bị giữ phía sau cũng chỉ đành uốn người chịu trận,
Triều Vĩ không không nói một lời, cạ cậu em nhỏ mới ngẩng đầu trở lại vào khe hông của Mễ Lân.
Mễ Lân giật mình, nơi đó trước khi xuống tắm mới dày vò qua mấy lần, tiếng kêu vảng vất chút e sợ:
– Anh định làm gì?
– Dạy dỗ em.
Triều Vĩ dứt lời, đầu nấm phía dưới đã lách vào chính giữa hậu huyệt đang mấp mé nuốt ra vào chút nước kia.
Ba….
Đâm sâu lút cán.
Mễ Lân đau đến cắn chặt răng…
Ha… Ha…
Triều Vĩ một tay giữ chặt lưng eo Mễ Lân, cũng là đồng thời ép cho nửa thân trên in hằn xuống thành bồn rộng,
Phía trước là đầu ngực nhỏ bị ấn mài trên mặt bồn, phía sau là từng cú thúc đem theo nước ấm dồn dập nhồi đầy hậu huyệt, Mễ Lân vừa đau đớn vừa sung sướng, vô thức mà cong thêm hông, vẽ ra một đường hút mắt.
Giọt nước chảy theo rãnh lưng, trơn dọc theo đường cong này mà mất xuống bờ vai rộng, mê ly.
Triều Vĩ nuốt khan mấy tiếng trong cổ họng.
Ở Mễ Lân, anh thấy được chân tình, cũng là thấy được sự kiên trì của một kẻ gai góc tự gọt mình tròn lại vì yêu,
Hơi thở dồn quyện, thay vì những tiếng rên rỉ mỹ miều, nơi cuống họng trầm khàn đó đôi khi chính là văng ra một lời chửi tục, thật thô bỉ, cũng lại quá nghẹn ngào.
———–
Qua bao nhiêu lâu như thế, thác chảy cứ chảy, cuộn đi đủ thứ mùi dâm dục cùng thứ chất trắng nhầy nhụa, Triều Vĩ mới buông người.
Mễ Lân gần như ngất đi, hậu huyệt vương vài tơ máu, sưng thẫm đáng thương khó khép.
Triều Vĩ cũng cảm thấy toàn bộ cơ thể đều phải gồng lên, thoải mái và mệt mỏi cũng không khác gì mới trải qua một trận ẩu đả kinh hồn.
Anh chưa bao giờ quá độ đến như thế, chỉ là,
Triều Vĩ buồn cười nhìn ra phía ngoài kia. Đi rồi sao? Mấy chú mèo nhỏ, rình trộm cũng thật sự quá thiếu kinh nghiệm rồi! cũng lại quên đi anh là ai ư?
Đại ca của Ever, vốn không phải là cái danh hão, kể từ khi ba kẻ kia mỗi kẻ từ một bên tường mò tới, Triều Vĩ đã rõ ràng.
Là cố tình, để một màn nóng bỏng kia đốt cháy hết những nghi kỵ trong lòng cả ba người.
Khoác một chiếc khăn tắm lên người Mễ Lân, trao tới một nụ hôn nhè nhẹ.
“ Không phải là Dav, không là Nhĩ, không là Ý Việt
Là em, Mễ Lân, người ta đã định sẽ đi hết đoạn đường còn lại”
========
Rầm!
Trí Đăng đóng cánh cửa xe lại mà như chạy trốn!
Cái… cái gì kia chứ?
Là Triều Vĩ và một người khác, hôn nhau, mơn trớn nhau, âu yếm nhau… cái cảnh Mễ Lân dựng đôi chân cố kiễng vểnh hông như muốn ngậm chặt đu lấy côn thịt của Triều Vĩ không muốn rời…
Vành môi đỏ mọng và nước bên khóe miệng không kịp nuốt xuống, khung cảnh tỏa ra trong hơi nước, là ẩn nhưng lại là thật!
Trí Đăng mặt đỏ như gấc, đưa hai tay lên bưng má, vỗ nhẹ.
Hải Luân ngồi trên ghế lái vuốt vuốt sống mũi, hai tai Văn Cốc cũng đã nhuốm một màu hồng lự.
Cả ba không ai ho he được một lời nào. Có ai mà ngờ kia chứ? Rình rình mò mò lại được xem ngay cảnh nóng đến cháy mắt thế này!
Mãi một lúc sau, Văn Cốc mới giả vờ ho lên vài tiếng:
– Vậy, vậy là đã rõ rồi.
Trí Đăng gật đầu:
– Vâng…
Hải Luân nghiêng đầu, quay lại băng ghế sau nói với Trí Đăng và Văn Cốc:
– Hai người có biết chỗ nào lắp loại bồn tắm đó không?
– ???!!!!
==========//==========
Hoàn ngoại truyện.
Đôi lời của tác giả: Thực ra, ban đầu dự tính ngoại truyện này sẽ là 1 series nhỏ, nhưng thật không may khi vừa đăng xong ngoại truyện 1 thì mình đã bị mất wapt, hàng triệu lượt đọc cùng 3 ngàn lượt theo dõi đều đã mất.
Thật sự thì đó là một cú sốc rất lớn đối với mình, tuy nhiên vì lời hứa không bao giờ bỏ hố, mình đã quay trở lại để hoàn thành truyện, tuy rằng không được dài theo dự kiến ban đầu nhưng cũng trọn vẹn.
Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn đọc đã theo dõi và ủng hộ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!