( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 9: Tuệ Tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
380


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 9: Tuệ Tâm


Chương 9: Tuệ Tâm

Hai ngày sau.

Trí Đăng không còn nhớ bản thân từ khu J trở về như thế nào.

Dường như là thêm một lần thiếp đi vì khóc ngất, lại có người trở vào đưa cậu về đây.

Mê man sốt.

Chỉ có một nửa là do trận làm tình kịch liệt ấy,

Một nửa còn lại là tâm bệnh dằn vặt trong lòng. Người dời đi rồi, cơ thể cũng đều đã sạch sẽ lắm, nhưng ánh mắt khinh miệt đó, có lẽ đời này vĩnh viễn sẽ khắc sâu trong tâm khảm.

Người kia, tên là Dav,

Cậu có thể mờ mịt, có thể không rõ, nhưng cái khối ngành quản trị kinh doanh của cậu đứa nào mà không từng nhìn qua, biết qua.

Dav Trần, doanh nhân cực kỳ thành đạt, tổng giám đốc của N.M.

Ban đầu cậu đã nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nhưng ngay cả khi gương mặt đó vừa chiếu xẹt lại qua đầu, cậu đã hiểu rồi, lại càng nực cười cho chính mình khi dám mở cái lời xấu xí xin bao nuôi ấy ra.

Đẳng cấp như vậy, nếu có muốn nuôi mèo cũng sẽ là giống mèo anh lông dài đắt đỏ, ai lại đi chọn một con mèo hoang bẩn thỉu đầu đường?

Điên rồ.

Trí Đăng chìm trong những suy nghĩ và khinh bỉ chính bản thân mình, phát sốt mơ màng cho tới ngày thứ ba.

Đức Thiện chân vắt lên cổ, lo chạy vòng quanh cơm nước cùng cháo.

Này là bạn thân, này là anh em.

Nói thật ra đàn ông cả, cũng chẳng khéo léo gì, thức ăn chỉ vào dạng có thể trôi qua cuống họng.

Nó một tay khoác cặp, một tay chỉ lên trên bàn với vào phía trong:

– Tao để đây nhé. Mi dậy rồi ăn đi không nguội đó.

Trí Đăng ừ một tiếng đủ cho nó nghe thấy, gương mặt cắt cơn sốt không còn ửng đỏ, chỉ còn lại sự trống rỗng của thất bại.

Cậu không muốn ăn, không muốn uống.

Sự bất lực và tồi tệ như bao trùm lấy tất cả mọi thứ,

Cậu, thật sự muốn chết đi.

——–

Mười một giờ trưa,

Thức ăn có lẽ cũng đã nguội từ lâu, Trí Đăng vẫn như cũ nằm yên một chỗ. Cho đến khi tiếng điện thoại reo vang ầm ĩ, đưa tay lên nhìn, màn hình điện thoại hiện hai chữ mẹ yêu, cậu mới như giật mình mà nhấc máy:

– Alo? Mẹ?

– Trí Đăng! Con mau về! Công ty của chị con báo là nó mới bị ngất nhập viện.

Trí Đăng cảm giác như hai tai mình ù đi.

Chị Tuệ Tâm?

Nhập viện?!!!

Cơ thể cậu cứng lại, chiếc điện thoại buông lơi khỏi tay.

Soạt một tiếng, cả người nhấc bật dậy, chiếc chăn cũng nhăn thành một dải nơi góc giường.

Trí Đăng quơ quào vài vật dụng, ví, điện thoại, với lấy một bộ quần áo dài, tất cả đều vội vã.

Cậu là một thằng hèn.

Cậu muốn chết quách đi cho xong ư?

Thế còn chị, còn mẹ cậu thì sao?

Rồi nữa, hàng trăm hàng ngàn người trong các bệnh viện mà cậu đã đi qua, ngày ngày chiến đấu giữa cánh cửa sinh tử, giành giật từng hơi thở thì sao?

Những ống kim tiêm rất lớn, những đợt truyền hóa chất đến mềm người rũ máu, họ vẫn còn muốn sống.

Cậu sao lại yếu hèn đến như thế?

Chị Tuệ Tậm, chị Tuệ Tâm…

Đừng làm sao cả, chờ em về.

—–

Trí Đăng với kéo lấy chiếc ba lô sờn cũ,

Bịch một tiếng, từ trong ba lô rớt ra một gói giấy nhỏ. Trí Đăng lặng nhìn.

Gì thế này?

Gói giấy nhìn rất lạ, không giống như của cậu,

Trí Đăng nhìn lại ba lô, đúng là ba lô của mình, còn treo ngay trên giường mình kia mà?.

Ngẩn người một lúc, hay là của Đức Thiện?

Không phải chứ? Đức Thiện không bao giờ có thể để nhầm đồ được.

Ánh mắt sững lại trên một dòng chữ như logo : Khu J, bàn tay Trí Đăng lập tức như chạm phải lửa, bỏng rát.

Người kia có để lại một xấp tiền,

Nhưng cậu vì cách đối xử đó liền biết rõ bản thân mình có bao nhiêu giá trị.

Vài triệu, hay là hai ba mươi triệu?

Căn bản cũng không thể đủ, cũng không thể nào giúp gia đình cậu vượt qua tất cả những khó khăn này.

Vì thế cậu không hỏi tới, cũng không muốn nghĩ tới nó.

Nhưng giờ phút này đây, Tuệ Tâm lại nhập viện, trên người cậu cũng đã chẳng còn lấy mấy đồng, bắt xe bus thì không biết đến khi nào mới có thể về đến nhà nổi.

Trí Đăng cắn chặt răng.

Mở ra.

!!!!!!

Tiền đô?!!

Trí Đăng có chút không tin tưởng, kẻ ấy vậy mà để lại, lại là tiền đô?

Một tờ, hai tờ,

Ba tờ….

Mười ngàn đô.

Cậu đếm lại một lần, rồi lại một lần. Đầu ngón tay chạm rất khẽ như sợ những đồng tiền đó sẽ tan ra thành nước, sợ rằng chính mình đang mơ sảng.

Mười ngàn đô.

Bán ra được hai trăm ba mươi triệu.

Là mười ngàn đô!.

Ngủ một đêm bằng bốn lần cắt đi một quả thận.

Cũng quá không tưởng rồi….

Dav…

——-

Trí Đăng mang toàn bộ chỗ tiền Đô đó, đổi ra, lại bỏ ra bảy trăm ngàn thuê taxi chạy thẳng một mạch về bệnh viện Hải Dương nơi Tuệ Tâm đang nằm ,

Phòng bệnh.

Trí Đăng vừa tới nơi liền lao về phía giường bệnh:

– Chị, Mẹ!

– Chị sao rồi!

Tuệ Tâm đã tỉnh, trấn an:

– Không có gì nghiêm trọng, chị khỏe rồi.

Bà Xoan vắt chiếc khăn ở đầu giường:

– Ngất đi mà còn không sao?

Tuệ Tâm khuôn mặt nhợt nhạt, xua tay:

– Chỉ là thiếu máu thôi.

Trí Đăng nghe hai từ thiếu máu, liền hiểu rõ.

Tuệ Tâm nhìn khuôn miệng của Trí Đăng đang muốn nói, vội vã tìm cách cho bà Xoan dời đi:

– Mẹ, con muốn uống nước cam, dưới căng tin chắc là có.

Bà Xoan gật gật:

– Ừ, Đăng, con ở lại nom chị, mẹ đi mua.

Trí Đăng dạ một tiếng.

======

Bóng Bà Xoan vừa khuất, Tuệ Tâm đã lo lắng nhìn Trí Đăng:

– Em không được nói gì với mẹ đâu đấy!

Giờ phút này, đối diện với người chị kiên cường của mình, Trí Đăng mãi một lúc mới mở lời:

– Chị, em sẽ nghỉ học.

Tuệ Tâm mở lớn mắt:

– Cái gì?!

Trí Đăng nở một nụ cười khó khăn:

– Em sẽ nghỉ học. Đi làm.

Tuệ Tâm còn định nói gì, Trí Đăng đã đặt chiếc ba lô lên trên giường, nhỏ giọng:

– Trong này có hai trăm ba mươi triệu, đủ trả cho mấy nơi nặng lãi, còn lại năm trăm triệu kia cũng toàn chỗ người làng, số còn lại, em sẽ đi làm, phụ cùng với chị.

Tuệ Tâm như không nghe một đoạn sau:

– Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Môi miệng không quen dối trá, Trí Đăng chỉ còn đọng lại được ánh mắt khinh miệt của người nọ dằn về phía mình, lắc đầu:

– Chị đừng hỏi nữa.

======

Thương em.

Nhưng tình cảnh cũng chẳng thể nào làm khác được hơn nữa.

Bà Xoan cũng đành lòng gật đầu, những nỗi đau chưa nguôi lại xen những cuộc điện thoại hoặc thăm hỏi đột ngột chỉ để đòi nợ, bà thật tâm cũng không muốn nữa. Chỉ là mái tóc bạc thêm vì thương xót hai giọt máu đào dứt ruột sinh ra, tự trách bản thân chẳng thể giúp góp được bao nhiêu.

Vài ba luống hành, dăm ba luống ngô khoai. Nói đủ ăn thì đủ, nói bỏ dư ra, thật như bắc thang lên trời.

Trí Đăng cùng Tuệ Tâm một đêm thức trắng, phân chia từng đồng tiền lãi lẻ.

Hai trăm ba mươi triệu, ưu tiên trả nặng lãi.

Nhà gán đi trả nợ cho ngân hàng, người anh ruột của Bà Xoan thương em gái, sửa sang lại gian chuồng lợn bỏ hoang nhiều năm ở bên bờ ao cá, thành nơi trú tạm nắng mưa.

Đồ đạc chẳng bao nhiêu, chỉ có bàn thờ nơi góc nhà trát một màu xi măng xám xịt kê di ảnh của bố cậu là trọn vẹn nhất.

Ngồi trong chiếc bàn nhỏ bằng inox, nhìn vết chân dẫm lên lớp sàn nhà sần sùi một vài vết bụi đất, đều không có tiếng thở dài.

Có được mái nhà thế này cũng đã là tốt lắm, hơn thế nữa mấy người họ hàng nghe đến tình cảnh đã gán nhà, cũng đã chấp nhận không lấy lãi số tiền vay, nể tới tình làng nghĩa xóm còn cho giãn nợ dài ra.

Suốt một tuần trời quay cuồng, cuối cùng số nợ còn lại tất cả là một trăm tám mươi triệu.

Nếu cố gắng trả gốc và lãi, trong hai năm nhất định sẽ trả hết nợ.

———-

Ngày Trí Đăng trở lại Hà Nội làm thủ tục bảo lưu, Tuệ Tâm khóc nấc lên thành tiếng.

Cậu cầm chặt tay người chị gái của mình, chắc giọng:

– Hai năm không dài, em sẽ cố gắng đi làm, sau khi trả nợ xong em vẫn sẽ tiếp tục việc học.

Tuệ Tâm nghẹn giọng:

– Ừm, chúng ta cùng cố gắng. Nhất định sẽ có ngày chuộc lại nhà.

Trí Đăng khe khẽ gật đầu.

Trong bản tính nhu nhược, giờ này phủi đi mấy phần, thêm vào đó là vị đắng của cuộc đời bắt buộc con người ta phải trưởng thành, phải đối diện.

Tuệ Tâm tiễn cậu, vẫy tay chào đằng sau chiếc xe bus lắc lư.

Trí Đăng, em đã lớn thật rồi.

=====//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN