Đam mỹ chuyện chưa kể
Chương 3: Đau Thương
“Hức , hức , ba ơi,mẹ ơi … ” Vương Hạo ngồi co người trên giường khóc lóc , vai nhỏ liên tục run rẩy .
“Nó sẽ không sao chứ, phải chịu sự đả kích lớn như vậy ” Người phụ nữ trung niên nhíu mày nhìn vào trong phòng , nói với Vương Minh Triết.
“Cứ để em ấy khóc một lát , đến khi mệt con sẽ vào dỗ em ấy ngủ”
“Con có chắc là không muốn về chung nhà với ta ? Dù sao ba mẹ con đều không còn , con có thể tự chăm sóc em sao?”
“Không sao đâu dì. Con đã kiếm được việc , để con ổn định thêm vài hôm sẽ dẫn em ấy đến căn hộ gần công ty . Con muốn tự mình nuôi dưỡng A Hạo ”
“Vậy…”
“Dì yên tâm đi . Nếu con gặp khó khăn sẽ gọi cho dì”
“Được rồi . Ta về trước , con nhớ phải gọi cho ta đó” Bà theo chồng ra xe trở về , thương xót ngoái đầu nhìn đứa cháu . Thật đáng thương ! Chị gái của bà cùng anh rể vừa tai nạn qua đời . A Hạo tuổi còn nhỏ , không được thông minh như bạn đồng trang lứa . Hiện tại lại mất đi tình thương của ba mẹ .
Minh Triết trở lại phòng , dịu dàng vuốt lưng cậu:”A Hạo , em đỡ hơn chưa ?”
Vương Hạo nhào vào lòng hắn,khóc nức nở:”Anh hai, hức hức , ba mẹ bỏ A Hạo đi rồi , hức…”
Hắn ôm cậu, vuốt tóc an ủi:”A Hạo ngoan, không nên khóc nữa, ba mẹ ở bên kia biết sẽ rất buồn . A Hạo là đứa trẻ ngoan , em phải mạnh mẽ , anh hai sẽ chăm sóc em. Được không”
“Ừm” cậu gật đầu, quệt quệt nước mắt lên áo hắn .
Khoảng hai tháng sau Minh Triết đã đưa Vương Hạo đến nhà mới, căn hộ nho nhỏ , gần nơi hắn làm việc . Hắn ngày ngày đi làm, Vương Hạo ở nhà chơi . Sau khi ba mẹ mất Vương Minh Triết cũng để cậu thôi học , vốn dĩ Vương Hạo cũng không được thông minh , năm nay cậu đã 16 tuổi nhưng trí não phát triển rất chậm , hắn lo cậu đi học sẽ bị bắt nạt , nên để cậu ở nhà.
Cuộc sống của hai anh em rất bình yên nếu như Vương Minh Triết không vì bảo vệ bạn gái mà để mất việc , cô bạn gái của hắn sau đó cũng đi theo người khác. Vừa thất tình vừa thất nghiệp , hắn lang thang trên đường, thân nặng mùi rượu .
“Mụ nội nó!!!” Vương Minh Triết đã mạnh vào cái lon rỗng bên đường , cái lon bay vào cửa nhà bên đường kêu “Keng” một tiếng.
“Cmn điên à” Tiếng chửi của một mụ đàn bà nào đó. Hắn không để tâm, ngồi bệt xuống dựa vào bức tường , ôm mặt để giấu nước mắt.
“Khốn kiếp , đều là một lũ dối trá” hắn nói là nói cấp trên , cũng nói cô bạn gái đĩ thõa của hắn. Thấy người nhiều tiền thì không ngại lên giường dạng chân để người ta thượng .
Những ngày sau hắn đều say khướt , về nhà đã là quá nửa đêm , có hôm còn không về , ở ngoài mua vui .
Tối hôm đó , Vương Hạo đang tắm thì nghe tiếng ” Ầm” . Cậu chạy ra xem , là hắn , người hắn ướt nhẹp , thì ra là trời mưa . Người hắn toàn mùi rượu , miệng còn lầm bầm chửi . Vương Hạo cố gắng kéo lê cái thân xác to đùng của hắn vào phòng , nhưng được một đoạn đã mệt đến thở hơi tai . Cậu rụt rè lay lay hắn :”Anh hai , mau vào phòng ngủ , Anh hai …”
“Phiền quá ” hắn hất tay cậu ra , lảo đảo đi vào phòng . Cậu lẽo đẽo chạy vào bếp , lấy nước cho hắn . Vương Minh Triết ngồi đờ ra , thấy cậu vào , hắn giật mình mở to mắt . Vương Hạo thân trên chỉ mặc áo ngủ , vì vừa rồi cậu vội vã chạy ra . Chân trắng mịn , thân hình nhỏ nhắn , đang từng bước đi vê phía hắn , hình như y còn không mặc quần nhỏ . Minh Triết đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc . Hắn đã lâu không tìm nơi tiết dục …
“A Hạo , lại đây ”
Vương Hạo nhìn hắn , cậu không dám lại gần , sợ hắn lại như mấy ngày trước nổi nóng vô cớ với cậu .
“Lại đây , anh sẽ không mắng em ”
Vương Hạo chầm chậm bước đến giường , ngồi xuống . Cặp mắt của hắn dính chặt lên phần đùi non mềm của cậu . Vương Minh Triết muốn , hắn đang trong cơn say , căn bản là không ý thức được thân đang chuẩn làm ra loại hành vi trái với luân thường đạo lý .
Hắn kéo cậu lại gần , tay vuốt ve lên cánh mông căng mẩy . Vương Hạo khó chịu , muốn tránh né lại bị hắn đặt dưới thân . Hôn lên đầu ngón tay cậu , hắn dụ dỗ :” A Hạo ngoan , để anh yêu thương em ”
Vương Hạo ngoan ngoãn nằm im để hắn nhấp nháp thân thể cậu , thỉnh thoảng có kháng cự , nhưng bị hắn gạt bỏ . Vương Minh Triết nâng hai chân cậu lên , ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm nơi cửa động nho nhỏ . Hắn nóng cả đầu , không kịp suy nghĩ , vội vã tiến vào trong .
“A, đau quá …”
Vương Hạo đau đến xanh mặt , cậu chưa từng bị đau như thế, đôi tay gầy yếu cố gắng đẩy hắn ra . Minh Triết thoáng dừng lại , nhìn cậu , đôi mắt ươn ướt của cậu như thuốc kích dục , khiến hắn kích động , mặc kệ mọi thứ , hùng hục tấn công nơi yếu ớt kia .
Vương Hạo khóc khàn cả giọng , cậu gồng mình chịu sự giày vò của hắn suốt một đêm , miệng huyệt trở nên đỏ ửng, sưng tấy , trên làn da trắng tuyết vương đầy vết mai đỏ thẫm.
Sáng hôm sau Vương Minh Triết thức dậy , hắn xoa hai bên thái dương đau nhức , hắn nhìn sang bên cạnh , thấy Vương Hạo đang ngủ . Dấu vết trên người cậu đã tố cáo tội ác đêm qua của hắn . Minh Triết ngã khỏi giường , lúng túng vơ quần áo mặc vào , chạy vào nhà tắm . Hắn liên tục vớt nước lạnh vào mặt , nhìn vào trong gương , hắn đấm thật mạnh .
“Khốn kiếp . Vương Minh Triết , mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì , Vương Hạo nó là em trai của mày , mày cư nhiên làm ra chuyện hoang đường này . Khốn kiếp , khốn kiếp ”
Vương Minh Triết đấm đến tay rỉ cả máu , hắn quay đầu nhìn lại Vương Hạo , rồi phóng nhanh ra khỏi nhà . Hắn không biết Vương Hạo đang phát sốt .
Vương Hạo tỉnh lại, cậu thấy cơ thể phi thường mệt mỏi , đau xót không thôi . Người cậu nóng quá , cậu hình như bệnh rồi . Nhưng mà anh hai không thấy đâu .
“Anh hai , anh hai ơi , A Hạo đau quá , hu hu …”
Vương Hạo vừa khóc vừa cố gắng bước xuống giường , Anh hai từng nói với cậu , có bệnh thì phải uống thuốc , nhưng mà cậu không đứng được , mông cậu đau quá . Vương Hạo lết dần , lết dần , khi ra đến giữa nhà thì người cậu đã đỏ ửng vì ma sát , cậu không đủ sức nữa . Cậu nằm giữa nhà , hôn mê .
Vương Minh Triết ra ngoài một ngày một đêm , khi hắn trở lại đã thấy Vương Hạo nằm liệt giữa nhà , miệng không ngừng gọi hắn . Minh Triết vội vã ném túi đồ trong tay , chạy lại nâng cậu lên . Hắn sờ trán cậu , hoảng hốt :” A Hạo , em sao rồi , đừng dọa anh hai , A Hạo …”
“Anh hai , em đau quá , anh hai …”
“Đừng khóc , anh hai lập tức đưa em đến bệnh viện ”
Vương Minh Triết bế cậu chạy ra ngoài gọi taxi , hắn ôm cậu , lòng như lửa đốt .
Vương Hạo được đưa vào phòng bệnh , Vương Minh Triết ngồi đợi vô cùng sốt ruột , hắn vừa thấy cửa phòng mở liền lao đến hỏi :”Bác sĩ , em trai của tôi như thế nào rồi”
Vị bác sĩ tóc đẩy kính nhìn hắn , nói :”Bị sốt rất cao , thân thể suy nhược ”
“Có nguy hiểm đến tính mạng không ?”
“Không quá nguy hiểm , nhưng cậu cần chăm sóc nó nhiều hơn . Đứa nhỏ này rất yếu .”
” Vâng , tôi biết . Cảm ơn bác sĩ ”
” Còn nữa ” bác sĩ lưỡng lự một lát , ông quyết định nói với hắn:” Đứa trẻ này … bị xâm phạm thân thể , ngươi biết chứ ?”
Vương Minh Triết khựng lại , giấu đi sự bối rối nói với ông :”Tôi biết “
Vị bác sĩ thở dài , vỗ vai an ủi hắn rồi rời đi . Minh Triết vào phòng bệnh, Vương Hạo đang nằm rất bình yên trên giường . Hắn ngồi xuống ghế , cầm tay y áp lên má , thì thào :”Xin lỗi em , A Hạo . Là anh hai không tốt , không thể chăm sóc em tử tế ”
Tay của Vương Hạo ươn ướt , vì hắn khóc . Vương Minh Triết thức trắng một đêm , sáng hôm sau hắn rời đi khá sớm . Hắn nghĩ hiện tại phải kiếm công việc mới , hắn thất nghiệp thì sẽ không nuôi nổi Vương Hạo .
Mấy ngày sau , Vương Hạo xuất viện . Vương Minh Triết thường đi sớm về tối nên hắn đã nhờ dì ở kế bên sang chăm sóc cậu . Vương Hạo ở nhà một mình buồn chán , cậu càng chán hơn khi mà Vương Minh Triết cứ tránh mặt cậu . Cậu sợ là anh hai cũng ghét bỏ cậu , sẽ rời xa cậu giống ba mẹ .
Nửa đêm , Vương Hạo cố gắng mở to mắt đợi hắn về . Vương Minh Triết về nhà thấy phòng cậu mở cửa liền nhìn qua . Hắn bước vào :” A Hạo , đêm đã muộn sao em còn chưa ngủ ?”
Vương Hạo nghe tiếng hắn nói thì vội nhào lên ôm eo hắn , ủy khuất vùi đầu vào ngực hắn , khóc :”Anh hai , có phải anh hai rất ghét A Hạo không , ô …”
” Em sao vậy , anh hai rất thương em ”
“Mới không phải , anh hai đều không muốn nhìn A Hạo , anh hai ghét A Hạo , ô… ”
” Không phải đâu mà” Hắn ôn nhu vuốt tóc cậu ” Anh hai thương A Hạo nhất . A Hạo của anh hai đáng yêu như vậy , sao anh hai có thể ghét em . Anh hai chẳng qua là đi làm về muộn , không thể nhìn em ”
“Thật không ?” Cậu ngẩng đầu lên , mặt đầy nước mắt đáng thương hê hề nhìn hắn .
” Tất nhiên rồi , hiện tại em nghe lời anh hai , ngoan ngoãn đi ngủ trước . Anh hai tắm xong sẽ vào ngủ cùng em , có được không ? “
“Ưm . Vậy anh hai hôn chúc ngủ ngon A Hạo đi ” Vương Hạo ngửa mặt lên , muốn hắn hôn trán . Vương Minh Triết cũng thuận theo , đặt một nụ hôn lên trán cậu . Hắn đắp chăn cho cậu rồi đi vào nhà tắm .
Khi hắn trở ra cậu đã ngủ yên . Minh Triết ngồi ghé lên giường , nhìn cậu :” A Hạo , nếu như em hiểu được chuyện ngày đó anh hai làm với em dơ bẩn đến mức nào , em có ghê tởm anh không ?”
Không có hồi đáp , chỉ có tiếng thở đều của cậu . Vương Minh Triết thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ . Hắn nghĩ về ba mẹ , nghĩ về họ hàng . Nếu dì biết hắn lại đi cưỡng bức chính đứa em của mình , dì chắc chắn sẽ đập hắn chết .
“Anh hai …”
Vương Hạo nói mớ , quơ tay ôm lấy hắn. Vương Minh Triết mỉm cười , hôn y :” A Hạo ngủ ngon , Anh hai yêu em . “
“Xin lỗi ba mẹ , con yêu em trai ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!