Đam mỹ chuyện chưa kể
Chương 6 : Người Yêu Cũ , Chúng Ta Cùng Đón Năm Mới .
“Chuyến bay Z422 xuất phát từ Bắc Kinh đến Trường Sa chuẩn bị cất cánh . Hành khách vui lòng kiểm tra lại vé và sắp hành lý …”
Hạ Nhiên kéo vali đi khỏi sân bay . Cậu vừa xuống máy bay . Sau 7 năm rời đi , cuối cùng cậu cũng trở lại .
Bắc Kinh là nơi cậu học đại học , là nơi cậu gặp người kia . Họ có ba năm yêu nhau . Nhưng nơi này cũng là nơi chia ly .
Người kia đã không thể cùng cậu đối mặt với gia đình , người kia đã chọn buông tay cậu . Hạ Nhiên đã có khoảng thời gian suy sụp . Mẹ cậu động viên cậu rất nhiều . Phải một thời gian sau cậu mới có thể ép bản thân quên đi người kia .
Hiện tại Hạ Nhiên đã ở tuổi 25 , có sự nghiệp , có cuộc sống đầy đủ nhưng cậu vẫn độc thân . Không phải Hạ Nhiên chưa từng nghĩ đến việc quen một người khác mà là cậu không cách nào chấp nhận thêm một ai .
Ngần ấy năm không tính là ngắn , người kia có khi đã nghe theo mẹ anh ta mà cưới một cô vợ , có một đứa con .
Cởi bỏ kính mắt , Hạ Nhiên đứng lại nhìn quanh , rồi mỉm cười bước tiếp , mong là không xui xẻo gặp phải người kia .
Hạ Nhiên đã thuê một căn hộ nhỏ , cậu sẽ ở lại Bắc Kinh công tác nửa năm . Vừa đúng dịp năm mới nên cậu nghĩ đi mua vài thứ .
Hạ Nhiên ghé chợ hoa , và gặp lại người cũ .
” A xin lỗi ” người kia bất cẩn đụng vào cậu , khiến hoa trên tay Hạ Nhiên rơi xuống .
” Không sao , là tôi không để ý ” cậu cúi người nhặt hoa , không để ý người trước mặt .
” Nhiên Nhiên ”
Một tiếng gọi của đối phương khiến cậu sửng sốt . Từ trước đến giờ chỉ có một người duy nhất gọi cậu bằng cái tên đó .
” Vương Kiệt ” là anh , là người tổn thương cậu .
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau . Sau đó…
Hạ Nhiên không hiểu vì sao mình lại đồng ý cùng Vương Kiệt tản bộ . Trong lúc cậu tự mắng mình thì anh vẫn nhìn cậu , bật cười . Cậu khó hiểu nhìn anh .
” Em chẳng thay đổi gì ” anh vươn tay muốn xoa đầu cậu .
Hạ Nhiên tránh né ” Không , em đã thay đổi nhiều rồi . Cả anh cũng vậy.”
Động tác của Vương Kiệt trở nên cứng ngắc , anh rụt tay lại , lặng lẽ đi bên cậu.
” Em hiện tại vẫn tốt chứ?”
” Phải , so với trước kia không có gì khác biệt , chỉ là công việc có chút bận rộn .”
” Sức khỏe rất quan trọng . Cho dù có nhiều việc cũng phải nhớ quan tâm bản thân đó .”
Hạ Nhiên lắc đầu ngán ngẩm . Anh vẫn giữ tính quan tâm gà mẹ . Nhưng mà lúc đó cậu rất hưởng thụ , còn bây giờ nó lại vô nghĩa . Cho dù anh có quan tâm cậu nhiều hơn thì nó cũng không đủ đer chứng minh anh yêu cậu . Anh đã lựa chọn buông tay .
” Đi cùng người yêu cũ , lại còn nói lời quan tâm như vậy , anh không sợ vợ nhỏ ghen sao ?” cậu chỉ nói đùa , tuyệt đối không có ý thăm dò.
” Anh … không có kết hôn ” Vương Kiệt nhỏ giọng trả lời .
Hạ Nhiên sửng sốt . Anh đã ngoài 27 , mẹ của anh thế nào lại để yên không hối thúc anh lấy vợ .
” Nói ra lời này có lẽ hơi muộn , anh nghĩ em sẽ không tin . Anh vẫn chờ em .”
Cậu nhìn anh ” Đừng nói lời vô nghĩa , em không còn là tiểu hài tử dễ gạt .”
Cậu bỏ đi trước , anh cười khổ lẽo đẽo theo sau .
Hai người cứ lặng lẽ đi như vậy khá lâu .Trời đổ bóng , sắp tối rồi . Hạ Nhiên tự dưng hắt xì một cái ,xoa xoa mũi.
” Lạnh sao , đợi một chút ” Anh tháo khăn choàng , quấn lên cổ cậu ” Anh đi mua cà phê nóng , em ở đây đợi anh.”
Nói rồi anh chạy đi nhanh . Hạ Nhiên nhìn khăn cổ , định cởi ra , nhưng lại thôi .
” Vương Kiệt chết bầm , anh cho anh hiện tại là ai . Dám bỏ rơi tôi trước rồi quay lại tỏ vẻ đáng thương . Hứ .”
Hạ Nhiên tức đến bốc khói trên đầu , cậu ngồi xuống ghế đợi anh . Cách ghế không xa có một ông già , hình như là thầy bói . Cậu nhàm chán , tiến lại gần .
Ông già nói cậu có duyên với ông , nên sẽ xem miễn phí , Hạ Nhiên cũng không từ chối , free mà .
Ông nhìn qua sắc mặt và đường chỉ tay , điềm đạm nói với cậu ” Cậu trai trẻ , có phải đang vướng mắc trong chuyện tình cảm ?”
” Sao ông lại biết ?”
Ông già cười rung râu ” Ta biết là chuyện ta biết . Ta chỉ có một câu muốn khuyên cậu. Chuyện gì có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua . Gặp được nhau là duyên đã định , đừng vì khúc mắc mà đánh mất nhau . Nếu cậu có điều muốn nói hãy cùng người kia nói rõ , nó sẽ cho cậu kết quả . Khi ấy quyết định đi tiếp hay dừng lại sẽ không hối tiếc.”
Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn ông . Khi Vương Kiệt trở lại đã thấy cậu ngồi thẫn thờ trên ghế , anh vội chạy lại ” Nhiên Nhiên , xảy ra chuyện gì , em sao vậy ?”
Cậu vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh ý nói anh ngồi xuống . Hạ Nhiên cúi mặt ” Vì sao lúc ấy anh lại lựa chọn từ bỏ em ?”
Vương Kiệt đứng người trước cậu hỏi của cậu ” Anh …”
” Vì sao không thể cùng nhau mạnh mẽ, anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà . Anh có biết lúc ấy em tổn thương đến mức nào , em đã nhiều lần tự làm đau bản thân . Vậy mà qua nhiều năm như vậy anh chỉ xuất hiện , bộ mặt đầy thâm tình nhìn em nói Anh chờ em . Chỉ như vậy thôi sao . Anh có hiểu tình yêu của em với anh lớn như thế nào không ? Em đã chờ anh liên lạc nhiên năm ,nhưng anh cả một tin nhắn cũng không gửi đến . Bây giờ anh nói Anh chờ em , anh rốt cuộc muốn em đáp trả thế nào , rốt cuộc coi em là cái gì chứ …?” Hạ Nhiên vừa khóc vừa nói , tay mạnh mẽ cho anh một quyền vào mặt .
“Không phải như vậy ” Vương Kiệt ngồi xuống , nắm lấy tay cậu ” Anh xin lỗi , anh quá nhu nhược đã để em đau khổ . Khi ấy anh lo sợ mẹ sẽ từ anh , nhưng khi từ bỏ em nỗi sợ của anh mới thực sự bắt đầu . Chẳng có lý do nào bào chữa cho sự ngu ngốc này , nhưng anh vẫn cầu xin em tha thứ . Anh thật sự rất nhớ em , khi đó em rời đi , số điện thoại cũng đổi , bạn bè của em nói họ không biết em ở đâu , anh thật sự sợ em đã biến mất khỏi cuộc đời anh . Thời khắc anh gặp lại em ở chợ hoa , em có biết anh vui sướng đến nhường nào . Lần này cho dù phải quỳ xin anh cũng phải quỳ . Xin em đừng rời đi , anh không thể chịu nổi đả kích mất em lần nữa . Mẹ của anh , bà ấy sẽ không ngăn cản chúng ta nữa . Vì vậy xin em , hãy ở bên anh thêm lần nữa , xin em. “
Hạ Nhiên đau lòng nhìn Vương Kiệt như một đứa trẻ ôm chặt lấy eo cậu ” A Kiệt , A Kiệt ngốc …”
Thì ra năm ấy cậu rời đi đã xảy ra một số chuyện . Vương Kiệt vốn dĩ đã nghe theo lời mẹ , quen một cô gái . Ngày ấy mẹ cậu đã tìm đến anh , dạy dỗ anh . Những ngày sau đó Vương Kiệt dần nhận ra khoảng trống mà cậu để lại quá lớn . Anh phát điên . Vương Kiệt bị rối loạn tâm lý , phải nhập viện , suốt một năm trời . Mẹ anh đã nhận ra ,bà đang ép con mình vào đường cùng .
” Khoan đã , nếu anh bị rối loạn tâm lý , có khi nào lời anh nói đợi em …”
” Không hề , anh đã hết bệnh . Anh thật lòng đợi em ” anh kích động nói .
Hạ Nhiên bật cười ” Em chỉ nói đùa thôi mà “
Vương Kiệt nhìn cậu cười . Hạ Nhiên quay người ôm má anh , kiễng chân hôn một cái vào môi . Anh mở to mắt xúc động .
” Đây là cơ hội cuối , nếu anh còn dám bỏ rơi em , em sẽ biến anh thành thái giám .”
Vương Kiệt bắt lấy cổ cậu ấn vào hôn nồng nhiệt ,cùng cậu triền miên giữa phố. Và lúc này , pháo hoa nổ lên , chúc phúc cho sự tái hợp .
Năm mới đến rồi , chuyện cũ bỏ qua – đón hạnh phúc .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!