Đam mỹ chuyện chưa kể - Chương 6 : Người Yêu Cũ , Chúng Ta Cùng Đón Năm Mới .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Đam mỹ chuyện chưa kể


Chương 6 : Người Yêu Cũ , Chúng Ta Cùng Đón Năm Mới .


Thể loại : Gương cũ lại lành , HE .

“Chuyến bay Z422 xuất phát từ Bắc Kinh đến Trường Sa chuẩn bị cất cánh . Hành khách vui lòng kiểm tra lại vé và sắp hành lý …”
Hạ Nhiên kéo vali đi khỏi sân bay . Cậu vừa xuống máy bay . Sau 7 năm rời đi , cuối cùng cậu cũng trở lại .
Bắc Kinh là nơi cậu học đại học , là nơi cậu gặp người kia . Họ có ba năm yêu nhau . Nhưng nơi này cũng là nơi chia ly .
Người kia đã không thể cùng cậu đối mặt với gia đình , người kia đã chọn buông tay cậu . Hạ Nhiên đã có khoảng thời gian suy sụp . Mẹ cậu động viên cậu rất nhiều . Phải một thời gian sau cậu mới có thể ép bản thân quên đi người kia .
Hiện tại Hạ Nhiên đã ở tuổi 25 , có sự nghiệp , có cuộc sống đầy đủ nhưng cậu vẫn độc thân . Không phải Hạ Nhiên chưa từng nghĩ đến việc quen một người khác mà là cậu không cách nào chấp nhận thêm một ai .
Ngần ấy năm không tính là ngắn , người kia có khi đã nghe theo mẹ anh ta mà cưới một cô vợ , có một đứa con .
Cởi bỏ kính mắt , Hạ Nhiên đứng lại nhìn quanh , rồi mỉm cười bước tiếp , mong là không xui xẻo gặp phải người kia .

Hạ Nhiên đã thuê một căn hộ nhỏ , cậu sẽ ở lại Bắc Kinh công tác nửa năm . Vừa đúng dịp năm mới nên cậu nghĩ đi mua vài thứ .
Hạ Nhiên ghé chợ hoa , và gặp lại người cũ .
” A xin lỗi ” người kia bất cẩn đụng vào cậu , khiến hoa trên tay Hạ Nhiên rơi xuống .
” Không sao , là tôi không để ý ” cậu cúi người nhặt hoa , không để ý người trước mặt .
” Nhiên Nhiên ”
Một tiếng gọi của đối phương khiến cậu sửng sốt . Từ trước đến giờ chỉ có một người duy nhất gọi cậu bằng cái tên đó .
” Vương Kiệt ” là anh , là người tổn thương cậu .
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau . Sau đó…

Hạ Nhiên không hiểu vì sao mình lại đồng ý cùng Vương Kiệt tản bộ . Trong lúc cậu tự mắng mình thì anh vẫn nhìn cậu , bật cười . Cậu khó hiểu nhìn anh .
” Em chẳng thay đổi gì ” anh vươn tay muốn xoa đầu cậu .
Hạ Nhiên tránh né ” Không , em đã thay đổi nhiều rồi . Cả anh cũng vậy.”
Động tác của Vương Kiệt trở nên cứng ngắc , anh rụt tay lại , lặng lẽ đi bên cậu.
” Em hiện tại vẫn tốt chứ?”
” Phải , so với trước kia không có gì khác biệt , chỉ là công việc có chút bận rộn .”
” Sức khỏe rất quan trọng . Cho dù có nhiều việc cũng phải nhớ quan tâm bản thân đó .”
Hạ Nhiên lắc đầu ngán ngẩm . Anh vẫn giữ tính quan tâm gà mẹ . Nhưng mà lúc đó cậu rất hưởng thụ , còn bây giờ nó lại vô nghĩa . Cho dù anh có quan tâm cậu nhiều hơn thì nó cũng không đủ đer chứng minh anh yêu cậu . Anh đã lựa chọn buông tay .
” Đi cùng người yêu cũ , lại còn nói lời quan tâm như vậy , anh không sợ vợ nhỏ ghen sao ?” cậu chỉ nói đùa , tuyệt đối không có ý thăm dò.
” Anh … không có kết hôn ” Vương Kiệt nhỏ giọng trả lời .
Hạ Nhiên sửng sốt . Anh đã ngoài 27 , mẹ của anh thế nào lại để yên không hối thúc anh lấy vợ .
” Nói ra lời này có lẽ hơi muộn , anh nghĩ em sẽ không tin . Anh vẫn chờ em .”
Cậu nhìn anh ” Đừng nói lời vô nghĩa , em không còn là tiểu hài tử dễ gạt .”
Cậu bỏ đi trước , anh cười khổ lẽo đẽo theo sau .
Hai người cứ lặng lẽ đi như vậy khá lâu .Trời đổ bóng , sắp tối rồi . Hạ Nhiên tự dưng hắt xì một cái ,xoa xoa mũi.
” Lạnh sao , đợi một chút ” Anh tháo khăn choàng , quấn lên cổ cậu ” Anh đi mua cà phê nóng , em ở đây đợi anh.”
Nói rồi anh chạy đi nhanh . Hạ Nhiên nhìn khăn cổ , định cởi ra , nhưng lại thôi .
” Vương Kiệt chết bầm , anh cho anh hiện tại là ai . Dám bỏ rơi tôi trước rồi quay lại tỏ vẻ đáng thương . Hứ .”
Hạ Nhiên tức đến bốc khói trên đầu , cậu ngồi xuống ghế đợi anh . Cách ghế không xa có một ông già , hình như là thầy bói . Cậu nhàm chán , tiến lại gần .
Ông già nói cậu có duyên với ông , nên sẽ xem miễn phí , Hạ Nhiên cũng không từ chối , free mà .
Ông nhìn qua sắc mặt và đường chỉ tay , điềm đạm nói với cậu ” Cậu trai trẻ , có phải đang vướng mắc trong chuyện tình cảm ?”
” Sao ông lại biết ?”
Ông già cười rung râu ” Ta biết là chuyện ta biết . Ta chỉ có một câu muốn khuyên cậu. Chuyện gì có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua . Gặp được nhau là duyên đã định , đừng vì khúc mắc mà đánh mất nhau . Nếu cậu có điều muốn nói hãy cùng người kia nói rõ , nó sẽ cho cậu kết quả . Khi ấy quyết định đi tiếp hay dừng lại sẽ không hối tiếc.”
Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn ông . Khi Vương Kiệt trở lại đã thấy cậu ngồi thẫn thờ trên ghế , anh vội chạy lại ” Nhiên Nhiên , xảy ra chuyện gì , em sao vậy ?”
Cậu vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh ý nói anh ngồi xuống . Hạ Nhiên cúi mặt ” Vì sao lúc ấy anh lại lựa chọn từ bỏ em ?”
Vương Kiệt đứng người trước cậu hỏi của cậu ” Anh …”
” Vì sao không thể cùng nhau mạnh mẽ, anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà . Anh có biết lúc ấy em tổn thương đến mức nào , em đã nhiều lần tự làm đau bản thân . Vậy mà qua nhiều năm như vậy anh chỉ xuất hiện , bộ mặt đầy thâm tình nhìn em nói Anh chờ em . Chỉ như vậy thôi sao . Anh có hiểu tình yêu của em với anh lớn như thế nào không ? Em đã chờ anh liên lạc nhiên năm ,nhưng anh cả một tin nhắn cũng không gửi đến . Bây giờ anh nói Anh chờ em , anh rốt cuộc muốn em đáp trả thế nào , rốt cuộc coi em là cái gì chứ …?” Hạ Nhiên vừa khóc vừa nói , tay mạnh mẽ cho anh một quyền vào mặt .
“Không phải như vậy ” Vương Kiệt ngồi xuống , nắm lấy tay cậu ” Anh xin lỗi , anh quá nhu nhược đã để em đau khổ . Khi ấy anh lo sợ mẹ sẽ từ anh , nhưng khi từ bỏ em nỗi sợ của anh mới thực sự bắt đầu . Chẳng có lý do nào bào chữa cho sự ngu ngốc này , nhưng anh vẫn cầu xin em tha thứ . Anh thật sự rất nhớ em , khi đó em rời đi , số điện thoại cũng đổi , bạn bè của em nói họ không biết em ở đâu , anh thật sự sợ em đã biến mất khỏi cuộc đời anh . Thời khắc anh gặp lại em ở chợ hoa , em có biết anh vui sướng đến nhường nào . Lần này cho dù phải quỳ xin anh cũng phải quỳ . Xin em đừng rời đi , anh không thể chịu nổi đả kích mất em lần nữa . Mẹ của anh , bà ấy sẽ không ngăn cản chúng ta nữa . Vì vậy xin em , hãy ở bên anh thêm lần nữa , xin em. “
Hạ Nhiên đau lòng nhìn Vương Kiệt như một đứa trẻ ôm chặt lấy eo cậu ” A Kiệt , A Kiệt ngốc …”

Thì ra năm ấy cậu rời đi đã xảy ra một số chuyện . Vương Kiệt vốn dĩ đã nghe theo lời mẹ , quen một cô gái . Ngày ấy mẹ cậu đã tìm đến anh , dạy dỗ anh . Những ngày sau đó Vương Kiệt dần nhận ra khoảng trống mà cậu để lại quá lớn . Anh phát điên . Vương Kiệt bị rối loạn tâm lý , phải nhập viện , suốt một năm trời . Mẹ anh đã nhận ra ,bà đang ép con mình vào đường cùng .
” Khoan đã , nếu anh bị rối loạn tâm lý , có khi nào lời anh nói đợi em …”
” Không hề , anh đã hết bệnh . Anh thật lòng đợi em ” anh kích động nói .
Hạ Nhiên bật cười ” Em chỉ nói đùa thôi mà “
Vương Kiệt nhìn cậu cười . Hạ Nhiên quay người ôm má anh , kiễng chân hôn một cái vào môi . Anh mở to mắt xúc động .
” Đây là cơ hội cuối , nếu anh còn dám bỏ rơi em , em sẽ biến anh thành thái giám .”
Vương Kiệt bắt lấy cổ cậu ấn vào hôn nồng nhiệt ,cùng cậu triền miên giữa phố. Và lúc này , pháo hoa nổ lên , chúc phúc cho sự tái hợp .
Năm mới đến rồi , chuyện cũ bỏ qua – đón hạnh phúc .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN