Đam mỹ chuyện chưa kể
Chương 7 : Miêu Miêu đừng quậy ( Thượng )
Viễn Lâm , một nam nhân 30 tuổi thành đạt , mẫu hình nam nhân hoàn hảo được nhiều phụ nữ ngưỡng mộ vì vừa giàu vừa đẹp trai . Hắn trước giờ luôn là người điềm tĩnh , không có gì là không thể giải quyết .
Nhưng mà hiện tại hắn đang rơi vào một tình huống vô cùng lúng túng .
” Grừ … ” Mĩ thiếu niên thân thể nhỏ nhắn trần trịu ở trong lồng ngực của hắn khẽ gừ gừ . Y đang ngủ , có điều y không phải người .
Đôi tai mèo của mĩ thiếu niên giựt giựt , cái đuôi quấn lấy chân trái của hắn ra sức mà siết , như sợ hắn chạy mất .
Ông chú ” trai tân ” đổ mồ hôi hột nhìn cặp mông trắng tròn của y đang ngồi trên cái cần tăng dân số . Không biết vô tình hay cố ý , y thỉnh thoảng còn lắc qua đưa lại , như muốn lấy mạng hắn .
Viễn Lâm suốt 30 năm qua chưa từng có bạn gái , đừng nói là ôm phụ nữ , hắn ngay cả nắm tay còn hạn chế .
Lại nhắc đến điều dẫn đến tình huống khó xử này . Đêm nay hắn trở về nhà , trời mưa rất lớn . Lúc đi qua của sổ liền nghe được tiếng kêu vô cùng thảm , thì ra là bên ngoài có một tiểu miêu bị dầm mưa . Viễn Lâm không suy nghĩ nhiều liền leo ra ngoài ẵm nó vô .
Hắn giúp tiểu miêu tắm rửa , hong khô , rồi vui vẻ ôm nó đọc sách . Sau đó hắn thiếp đi . Khi tỉnh lại thì giật nảy mình khi phát hiện cái tiểu miêu không thấy , trên người hắn lại là một cậu trai xinh xẻo .
” Ưm …” hai tay mĩ thiếu niên siết lấy cổ Viễn Lâm , làm hắn giật thót một cái .
Mĩ thiếu niên chầm chậm mở mắt , ngẩng đầu nhìn Viễn Lâm , giọng ngọt như kẹo :” Lâm Lâm , anh tỉnh rồi sao ?”
Hắn ngớ người nghe y gọi tên mình .
” Khi nãy anh ngủ gật , người ta sợ anh lạnh nên đích thân sưởi ấm cho anh đó , có phải em rất thông minh không ?” Mĩ thiếu niên vui vẻ nhìn hắn , nói ra công trạng , mặt hãnh diện nâng lên chờ hắn khen ngợi .
Viễn Lâm nín đến sắp hỏng , chết tiệt , cái cặp mắt to tròn kia đang nhìn hắn .Nếu không phải hắn mà là nam nhân khác , y khẳng định đã bị đè ra rape đến hỏng .
” Trước tiên hãy leo xuống , cậu ngồi khiến chân ta đều mỏi nhừ .”
Y ngoan ngoãn leo xuống , ngồi ngay ngắn nhìn hắn . Viễn Lâm lắc đầu thở dài , lấy chăn bên cạnh chùm lên người y , đưa y hai đầu chăn ý bảo y giữ lấy .
” Trả lời ta , cậu là ai ? Như thế nào vào được đây ?”
Mĩ thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát , rồi nói :” Em tên là Tiểu Miên , chính là anh đã gọi em như vậy . Vừa rồi là anh bế em vào , còn bắt em tắm rửa , anh nhanh như vậy đã quên a~? ”
Viễn Lâm :” O-o ” y đang nói gì vậy , hắn khi nào gọi tiểu mềm mại này là Tiểu Miên ? Hắn bế y vào , tắm …
” Cậu là … mèo ?”
” Đúng vậy , đúng vậy . Lâm Lâm cuối cùng cũng nhớ ra em . ” Tiểu Miên vô cùng phần khích bổ nhào về phía hắn ôm chặt .
” Đợi đã , nói cho rõ ” hắn gỡ ” con bạch tuột ” đang quấn chặt lấy mình ra , bắt y ngồi nghiêm chỉnh :” Thứ nhất , cậu nói mình là mèo , nhưng hiện tại lại mang hình người , sẽ ko phải gạt ta chứ ? Thứ hai , ta mới gặp cậu lần đầu , khi nãy cậu nói cái gì ta gọi cậu là tiểu Miên ??? ”
Tiểu Miên tròn mắt nhìn hắn , loading những lời hắn vừa nói , rồi đột nhiên bật khóc :” Oaaa , Lâm Lâm thế nhưng lại quên mất tiểu Miên nga … Tiểu Miên thật vất vả mới tìm ra Lâm Lâm mà , … Oaaa … ”
Viễn Lâm nhìn thấy y khóc thì vội cuống cả lên , tay chân quơ loạn , dỗ dành :” Đừng khóc , đừng khóc nữa … ta còn chưa có la cậu . Ngoan , đừng khóc …”
Ai ngờ tiểu Miên càng khóc càng dữ dội , hắn dỗ rất vất vả . Tiếp diễn câu chuyện đã là nửa tiếng sau …
” Hức hức …” Tiểu Miên nấc nhẹ , vùi vào cổ Viễn Lâm ra sức cọ .
” Được rồi , đừng khóc nữa , mắt đều sưng lên hết . ”
” Lâm Lâm …”
” Hửm ?” Viễn Lâm thấy y ngừng khóc , gọi tên mình . Sau đó thì tay nhỏ lôi kéo hắn đến sờ sờ tai mèo trên đầu .
” Anh xem , tiểu Miên không có nói xạo , tai là thật đó , còn có …” hắn chưa kịp cảm nhận hết hơi ấm từ cặp tai tay đã bị kéo xuống mông y :” Đuôi cũng là thật đó , tiểu Miên thực sự là miêu miêu a .”
Viễn Lâm sờ nhẹ cuống đuôi , di chuyển lên xuống ma sát , nhất thời khiến tiểu Miên rên một tiếng ngọt ngào .
” Nga … ”
Sợi dây lý trí của hắn căng đét rồi đứt cái phựt . Hắn bắt đầu chuyển sang nắn bóp song trảo mềm mại bên dưới , càng xoa càng nghiện .
Viễn Lâm lén nhìn sắc mặt Tiểu Miên , chỉ thấy y thở dốc không thôi , toàn thân chuyển hồng . Hắn ghé môi xuống , lập tức cướp đoạt môi của y .
Tiểu Miên bị hôn đến trời đất xoay chuyển , khi nhả ra còn vội thở vào ngụm . Tay Viễn Lâm đã di chuyển xuống sâu hơn , chạm đến cửa động , làm nó co lại . Ngay lúc hắn hạ quyết tâm sẽ ” ăn ” tiểu mềm mại thì lại nhận ra … y xỉu mất rồi =.= .
Viễn Lâm cười khổ , đành buông y ra , để y nằm ngủ , còn hắn vào nhà tắm giải quyết .
Sáng hôm sau , Viễn Lâm thức khá muộn , nhưng sắc mặt bơ phờ như người thiếu ngủ . Nguyên lai là đêm qua lúc ngủ tiểu Miên một mực quấn chặt lấy hắn , lại còn không mặc quần áo , khiến hắn nghẹn muốn hỏng .
” Dì Chiêu , giúp con pha một ly cà phê đen .”
” Vâng , phiền cậu đợi một lát .”
Viễn Lâm vừa uống cà phê vừa ngồi đọc báo , đây là thói quen buổi sáng của hắn .
” Lâm Lâm ” có tiếng gọi nhỏ .
” Hửm ?” hắn ngước mắt tìm , thì ra là tiểu Miên , y nép ở góc tường gọi hắn :” Làm gì vậy ?”
” Cái đó , Lâm Lâm chưa có đưa quần áo em …” y rụt rè nói .
” Ừm , vậy sao ?” khoan ” Cái gì ???” hắn đứng bật dậy :” Vậy cậu hiện tại … khoả thân ?”
” Không có , Miên Miên đang chùm chăn a .”
Viễn Lâm thở phào nhẹ nhõm , sau đó hắn lên lầu tìm giúp y một bộ đồ . Vì chiều cao 1m85 nên đồ của hắn đều quá rộng so với y . Tiểu Miên vừa đi vừa túm quần
Xuống đến nhà bếp , tiểu Miên chẳng để ý dì Chiêu đang ở đó , trực tiếp ngồi lên đùi hắn :” Em đói rồi , chúng ta sẽ ăn gì ?”
” Cậu , không thể ngồi như vậy , mau đi xuống …” Viễn Lâm vừa ngại vừa tức .
” Tại sao a , lúc trước Lâm Lâm đều để em ngồi lên đùi mà .”
Dì Chiêu vừa lúc bê thức ăn ra , len lén cười . Viễn Lâm đỏ bừng cả mặt , bắt y đi xuống . Nhưng tiểu Miện một hai nhất định ko xuống , dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn , khiến hắn hết cách chống cự .
Tiểu Miên đạt được mục đích vui vẻ nhún mông , gắp thức ăn , ăn ngon lành . Viễn Lâm phía sau khóc ròng , cái mông của y đang nhún nhảy trên ” huynh đệ ” của hắn , y không mặc quần nhỏ , nên độ sát thương tăng vọt .
Nguy rồi , nó LÊN !!!!
” Nha …” tiểu Miên nhận thấy điểm khác lạ , có thứ chọt chọt mông , y nhìn xuống dưới , rồi quay ra sau nhìn hắn :” Lâm Lâm thật hư , thứ đó lại cứng ngắc rồi .”
Viễn Lâm ” Q-Q” tiểu tổ tông a tha cho lão già này đi , kiếp trước ta khẳng định là nợ cậu .
Đợi y ăn xong thì cực hình của hắn cũng kết thúc trong nhục nhã .
Viễn Lâm xuất tinh , không cần DIY , chỉ nhờ sự nhún nhảy , đong qua đưa lại của miêu miêu , hắn thất thân Q-Q !!!!
Tiểu Miên thoả mãn xoa bụng căng tròn , dựa vào người hắn , lười biếng ” ợ” một tiếng .
Viễn Lâm bừng tỉnh , lập tức hỏi y vấn đề chính :” Phải rồi , hôm nay cậu nói rõ cho ta , chúng ta là gặp nhau từ khi nào ?”
” Chuyện này …”
– Còn tiếp-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!