Đam mỹ chuyện chưa kể - Chương 7 : Miêu Miêu đừng quậy ( Thượng )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Đam mỹ chuyện chưa kể


Chương 7 : Miêu Miêu đừng quậy ( Thượng )


Thể loại : Ngọt văn , HE .

Viễn Lâm , một nam nhân 30 tuổi thành đạt , mẫu hình nam nhân hoàn hảo được nhiều phụ nữ ngưỡng mộ vì vừa giàu vừa đẹp trai . Hắn trước giờ luôn là người điềm tĩnh , không có gì là không thể giải quyết .
Nhưng mà hiện tại hắn đang rơi vào một tình huống vô cùng lúng túng .
” Grừ … ” Mĩ thiếu niên thân thể nhỏ nhắn trần trịu ở trong lồng ngực của hắn khẽ gừ gừ . Y đang ngủ , có điều y không phải người .
Đôi tai mèo của mĩ thiếu niên giựt giựt , cái đuôi quấn lấy chân trái của hắn ra sức mà siết , như sợ hắn chạy mất .
Ông chú ” trai tân ” đổ mồ hôi hột nhìn cặp mông trắng tròn của y đang ngồi trên cái cần tăng dân số . Không biết vô tình hay cố ý , y thỉnh thoảng còn lắc qua đưa lại , như muốn lấy mạng hắn .
Viễn Lâm suốt 30 năm qua chưa từng có bạn gái , đừng nói là ôm phụ nữ , hắn ngay cả nắm tay còn hạn chế .
Lại nhắc đến điều dẫn đến tình huống khó xử này . Đêm nay hắn trở về nhà , trời mưa rất lớn . Lúc đi qua của sổ liền nghe được tiếng kêu vô cùng thảm , thì ra là bên ngoài có một tiểu miêu bị dầm mưa . Viễn Lâm không suy nghĩ nhiều liền leo ra ngoài ẵm nó vô .
Hắn giúp tiểu miêu tắm rửa , hong khô , rồi vui vẻ ôm nó đọc sách . Sau đó hắn thiếp đi . Khi tỉnh lại thì giật nảy mình khi phát hiện cái tiểu miêu không thấy , trên người hắn lại là một cậu trai xinh xẻo .

” Ưm …” hai tay mĩ thiếu niên siết lấy cổ Viễn Lâm , làm hắn giật thót một cái .
Mĩ thiếu niên chầm chậm mở mắt , ngẩng đầu nhìn Viễn Lâm , giọng ngọt như kẹo :” Lâm Lâm , anh tỉnh rồi sao ?”
Hắn ngớ người nghe y gọi tên mình .
” Khi nãy anh ngủ gật , người ta sợ anh lạnh nên đích thân sưởi ấm cho anh đó , có phải em rất thông minh không ?” Mĩ thiếu niên vui vẻ nhìn hắn , nói ra công trạng , mặt hãnh diện nâng lên chờ hắn khen ngợi .
Viễn Lâm nín đến sắp hỏng , chết tiệt , cái cặp mắt to tròn kia đang nhìn hắn .Nếu không phải hắn mà là nam nhân khác , y khẳng định đã bị đè ra rape đến hỏng .
” Trước tiên hãy leo xuống , cậu ngồi khiến chân ta đều mỏi nhừ .”
Y ngoan ngoãn leo xuống , ngồi ngay ngắn nhìn hắn . Viễn Lâm lắc đầu thở dài , lấy chăn bên cạnh chùm lên người y , đưa y hai đầu chăn ý bảo y giữ lấy .
” Trả lời ta , cậu là ai ? Như thế nào vào được đây ?”
Mĩ thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát , rồi nói :” Em tên là Tiểu Miên , chính là anh đã gọi em như vậy . Vừa rồi là anh bế em vào , còn bắt em tắm rửa , anh nhanh như vậy đã quên a~? ”
Viễn Lâm :” O-o ” y đang nói gì vậy , hắn khi nào gọi tiểu mềm mại này là Tiểu Miên ? Hắn bế y vào , tắm …
” Cậu là … mèo ?”
” Đúng vậy , đúng vậy . Lâm Lâm cuối cùng cũng nhớ ra em . ” Tiểu Miên vô cùng phần khích bổ nhào về phía hắn ôm chặt .
” Đợi đã , nói cho rõ ” hắn gỡ ” con bạch tuột ” đang quấn chặt lấy mình ra , bắt y ngồi nghiêm chỉnh :” Thứ nhất , cậu nói mình là mèo , nhưng hiện tại lại mang hình người , sẽ ko phải gạt ta chứ ? Thứ hai , ta mới gặp cậu lần đầu , khi nãy cậu nói cái gì ta gọi cậu là tiểu Miên ??? ”
Tiểu Miên tròn mắt nhìn hắn , loading những lời hắn vừa nói , rồi đột nhiên bật khóc :” Oaaa , Lâm Lâm thế nhưng lại quên mất tiểu Miên nga … Tiểu Miên thật vất vả mới tìm ra Lâm Lâm mà , … Oaaa … ”
Viễn Lâm nhìn thấy y khóc thì vội cuống cả lên , tay chân quơ loạn , dỗ dành :” Đừng khóc , đừng khóc nữa … ta còn chưa có la cậu . Ngoan , đừng khóc …”
Ai ngờ tiểu Miên càng khóc càng dữ dội , hắn dỗ rất vất vả . Tiếp diễn câu chuyện đã là nửa tiếng sau …

” Hức hức …” Tiểu Miên nấc nhẹ , vùi vào cổ Viễn Lâm ra sức cọ .
” Được rồi , đừng khóc nữa , mắt đều sưng lên hết . ”
” Lâm Lâm …”
” Hửm ?” Viễn Lâm thấy y ngừng khóc , gọi tên mình . Sau đó thì tay nhỏ lôi kéo hắn đến sờ sờ tai mèo trên đầu .
” Anh xem , tiểu Miên không có nói xạo , tai là thật đó , còn có …” hắn chưa kịp cảm nhận hết hơi ấm từ cặp tai tay đã bị kéo xuống mông y :” Đuôi cũng là thật đó , tiểu Miên thực sự là miêu miêu a .”
Viễn Lâm sờ nhẹ cuống đuôi , di chuyển lên xuống ma sát , nhất thời khiến tiểu Miên rên một tiếng ngọt ngào .
” Nga … ”
Sợi dây lý trí của hắn căng đét rồi đứt cái phựt . Hắn bắt đầu chuyển sang nắn bóp song trảo mềm mại bên dưới , càng xoa càng nghiện .
Viễn Lâm lén nhìn sắc mặt Tiểu Miên , chỉ thấy y thở dốc không thôi , toàn thân chuyển hồng . Hắn ghé môi xuống , lập tức cướp đoạt môi của y .
Tiểu Miên bị hôn đến trời đất xoay chuyển , khi nhả ra còn vội thở vào ngụm . Tay Viễn Lâm đã di chuyển xuống sâu hơn , chạm đến cửa động , làm nó co lại . Ngay lúc hắn hạ quyết tâm sẽ ” ăn ” tiểu mềm mại thì lại nhận ra … y xỉu mất rồi =.= .
Viễn Lâm cười khổ , đành buông y ra , để y nằm ngủ , còn hắn vào nhà tắm giải quyết .

Sáng hôm sau , Viễn Lâm thức khá muộn , nhưng sắc mặt bơ phờ như người thiếu ngủ . Nguyên lai là đêm qua lúc ngủ tiểu Miên một mực quấn chặt lấy hắn , lại còn không mặc quần áo , khiến hắn nghẹn muốn hỏng .
” Dì Chiêu , giúp con pha một ly cà phê đen .”
” Vâng , phiền cậu đợi một lát .”

Viễn Lâm vừa uống cà phê vừa ngồi đọc báo , đây là thói quen buổi sáng của hắn .
” Lâm Lâm ” có tiếng gọi nhỏ .
” Hửm ?” hắn ngước mắt tìm , thì ra là tiểu Miên , y nép ở góc tường gọi hắn :” Làm gì vậy ?”
” Cái đó , Lâm Lâm chưa có đưa quần áo em …” y rụt rè nói .
” Ừm , vậy sao ?” khoan ” Cái gì ???” hắn đứng bật dậy :” Vậy cậu hiện tại … khoả thân ?”
” Không có , Miên Miên đang chùm chăn a .”
Viễn Lâm thở phào nhẹ nhõm , sau đó hắn lên lầu tìm giúp y một bộ đồ . Vì chiều cao 1m85 nên đồ của hắn đều quá rộng so với y . Tiểu Miên vừa đi vừa túm quần
Xuống đến nhà bếp , tiểu Miên chẳng để ý dì Chiêu đang ở đó , trực tiếp ngồi lên đùi hắn :” Em đói rồi , chúng ta sẽ ăn gì ?”
” Cậu , không thể ngồi như vậy , mau đi xuống …” Viễn Lâm vừa ngại vừa tức .
” Tại sao a , lúc trước Lâm Lâm đều để em ngồi lên đùi mà .”
Dì Chiêu vừa lúc bê thức ăn ra , len lén cười . Viễn Lâm đỏ bừng cả mặt , bắt y đi xuống . Nhưng tiểu Miện một hai nhất định ko xuống , dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn , khiến hắn hết cách chống cự .
Tiểu Miên đạt được mục đích vui vẻ nhún mông , gắp thức ăn , ăn ngon lành . Viễn Lâm phía sau khóc ròng , cái mông của y đang nhún nhảy trên ” huynh đệ ” của hắn , y không mặc quần nhỏ , nên độ sát thương tăng vọt .
Nguy rồi , nó LÊN !!!!
” Nha …” tiểu Miên nhận thấy điểm khác lạ , có thứ chọt chọt mông , y nhìn xuống dưới , rồi quay ra sau nhìn hắn :” Lâm Lâm thật hư , thứ đó lại cứng ngắc rồi .”
Viễn Lâm ” Q-Q” tiểu tổ tông a tha cho lão già này đi , kiếp trước ta khẳng định là nợ cậu .
Đợi y ăn xong thì cực hình của hắn cũng kết thúc trong nhục nhã .
Viễn Lâm xuất tinh , không cần DIY , chỉ nhờ sự nhún nhảy , đong qua đưa lại của miêu miêu , hắn thất thân Q-Q !!!!
Tiểu Miên thoả mãn xoa bụng căng tròn , dựa vào người hắn , lười biếng ” ợ” một tiếng .
Viễn Lâm bừng tỉnh , lập tức hỏi y vấn đề chính :” Phải rồi , hôm nay cậu nói rõ cho ta , chúng ta là gặp nhau từ khi nào ?”
” Chuyện này …”

– Còn tiếp-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN