Đam mỹ chuyện chưa kể - Chương 8 : Miêu Miêu đừng quậy ( Trung )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đam mỹ chuyện chưa kể


Chương 8 : Miêu Miêu đừng quậy ( Trung )


Thể loại : Hơi ngược (nhưng vẫn sẽ ngọt ) , HE .

” Chuyện là như vậy a ~ ”
Sau một hồi giải thích , cuối cùng Viễn Lâm cũng nhớ ra , thì ra tiểu Miên là cái bạch miêu miêu mà mẹ hắn tặng hắn năm sinh nhật năm tuổi . Viễn Lâm rất yêu thích , đều để miêu miêu cùng ăn cùng ngủ , còn đặt cho nó một cái tên , gọi là tiểu Miên .
Nhưng mà sau này khi hắn lên bảy , ba mẹ xảy ra cãi vã , ba đã dẫn người phụ nữ khác vào nhà , khiến mẹ rất tức giận , liền nhân lúc ba ra ngoài mà mang hắn đi .
” Lúc đó em chỉ mới ra ngoài một lát , quay về liền không thấy Lâm Lâm , mấy ngày sau đều không thấy Lâm Lâm trở lại . Em muốn đi tìm Lâm Lâm , nhưng là … là tu vi của em còn yếu nên không thể biến thành dạng người . Trưởng lão nói phải tu luyện thêm . Sau khi em ra khỏi động thì đã qua nhiều năm .”
” Vậy … cậu như thế nào mà biết ta ở đây ?” hắn chậm rãi hỏi , nghe giọng xem vẻ chưa hoàn toàn tin .
” Em không biết a , em đi tìm anh rất mệt , a di ở đây rất tốt bụng , người cho em đồ ăn , vì vậy khi đói em sẽ quay lại đây . Thật không ngờ có thể tìm được Lâm Lâm . Này chính là duyên phận a .”
Viễn Lâm ” =-= ” cứ tưởng y sau khi thành người sẽ thông minh hơn chứ , thì ra vẫn là một tiểu miêu ngốc .
” Bây giờ cậu đã tìm được ta rồi , tiếp theo muốn làm gì ?”
” Tiểu Miên muốn trở thành lão bà của Lâm Lâm .”
” Ừm , lão bà , thì ra là muốn làm lão bà .” Viễn Lâm gật gù , tay cầm ly nước lên , uống một ngụm , sau đó giật mình phun ra .
Hắn mở to mắt nhìn tiểu Miên vẫn đang cười ngọt ngào . Viễn Lâm chán nản thở dài một hơi , lắc đầu :” Tiểu Miên , cậu có biết làm lão bà là phải làm gì không ?”
” Em biết . Trưởng lão nói trở thành vợ của một ai đó chính là để họ thượng* .”
” Phụtttt ” phun nước tập hai .
” Lâm Lâm sao vậy , anh uống nước đều phun ra , nước rất khó uống sao ?”
Viễn Lâm bốc hơi lời , cái tư duy của tiểu miêu này … khó hiểu như môn hoá .
” Cái đó , tiểu Miên , làm vợ không phải chỉ để lão công … thượng . Làm vợ có rất nhiều việc . ”
” Thật sao , loài mèo chúng em đến kì động dục sẽ tìm người cùng giao phối , giao phối xong thì chính là vợ chồng rồi .” tiểu Miên giải thích .
” Con người chúng tôi rất khác . Vợ cần làm việc nhà , nấu ăn , chăm sóc chồng , họ còn có thể ra ngoài kiếm việc làm . Hơn nữa vợ còn sinh cho chồng của họ những đứa trẻ mập mạp . ”
Tiểu Miên nghe hắn giảng giải , y nhìn xuống bụng , mặt xẹp lép nhìn hắn :” Lâm Lâm , tiểu Viễn không thể sinh bảo bảo .”
” Trọng điểm chính là ở đó , cậu là nam , không thể sinh bảo bảo , cho nên , cậu không thể làm vợ của ta .” Ừm , thật may là y còn hiểu được bản thân là giống đực , không ngốc đến hết thuốc chữa .
” Không muốn , tuy là tiểu Miên không thể sinh bảo bảo , nhưng mà những cái khác tiểu Miên đều có thể làm .” y níu tay hắn , kiên quyết muốn hắn thay đổi suy nghĩ .
” Nhưng mà ta cần một đứa bé .”
” Em , em có thể nhận nuôi một tiểu miêu .”
” Nó là mèo , không phải người .”
Tiểu Miên thất vọng nhìn xuống . Viễn Lâm có chút động lòng , định xoa đầu an ủi y thì bỗng nhiên có điện thoại .
” Có chuyện gì vậy ?”
” Giám đốc , cuộc hẹn với giám đốc Trương được đặt vào tám giờ sáng nay , ngài có thể đến công ty sớm một chút không , em có chuyện muốn báo cáo . ” Bên kia đầu dây là một giọng nữ , là thư ký của hắn .
” Được , tôi sẽ tới ngay .”
Hắn dập máy , gỡ tay ra khỏi tay tiểu Miên :” Cậu cứ ở đây . Đến chiều rảnh rỗi ta sẽ đưa cậu đi chọn một chút quần áo .”
Tiểu Miên ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn :” Lâm Lâm , anh không đuổi em đi sao ?” .
” Tốt xấu gì ta cũng từng là chủ của cậu , sao có thể đuổi cậu đi .”
Nói xong câu đó , Viễn Lâm cảm nhận giác được mắt của y sáng lên vài phần . Đôi mắt long lanh , rất đẹp .
” Cậu hiện tại lên phòng nghỉ ngơi , có chuyện gì cứ để dì Chiêu lo , tuyệt đối đừng chạy lung tung . Còn nữa , không được nói cho người khác biết cậu là mèo biến thành , có hiểu không ?”
” Ừm , em biết rồi . Em sẽ ngoan ngoan chờ Lâm Lâm về .”
Viễn Lâm vui vẻ xoa đầu y một cái rồi rời đi .
Sau khi hắn ra khỏi cửa , tiểu Viễn liền quay lưng , cười khoái trá :” Lâm Lâm đúng là tiểu cứng đầu , rõ ràng đã sinh phản ứng với mình , còn không chịu thừa nhận . Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén , em không tin anh có thể lơ em .”
Vì thế tiểu Miên hớn hở chạy lên phòng , bắt đầu lập kế hoạch ” bắt gọn ông xã ” .

Buổi chiều Viễn Lâm đã hủy cuộc hẹn xem mắt để cùng đi mua đồ với tiểu Miên . Thật ra thì hắn luôn tìm cách tư chối các cuộc hẹn do mẹ hắn sắp đặt . Mẹ hắn lo hắn đã ba mươi mà chưa có mối tình nào , thúc giục hắn lấy vợ sinh con để bà có cháu bồng .
Viễn Lâm không phải bất hiếu muốn bắt bà chờ lâu , mà bởi vì hắn chưa tìm được ai vừa ý . Hơn nữa hắn không thích mối quan hẹ sắp đặt mai mối .
Trong khu mua sắm , tiểu Miên vốn tính hiếu kỳ , liên tục kéo Viễn Lâm chạy qua chạy lại . Dân tình được một phen bàn tán ” Viễn tổng soái khí 30 năm chừa từng hôn phụ nữ hiện tại thâm tình dắt tay một thiếu niên đi mua đồ .”
Chị em thi nhau gào thét ” Thì ra Viễn tổng không thích nữ nhân ” . Lại có người hứng khởi :” Thấy chưa , tôi đã nói mà , Viễn là công . Xem vị tiểu thụ kia mềm mại ngọt ngào , chẳng trách lại có được trái tim của tổng soái ” bla bla bla …
Nếu để những lời này đến tai của Viễn Lâm , không biết mặt hắn sẽ đen đến cỡ nào .
” Lâm Lâm.”
Viễn Lâm đang chăm chú nhìn vào điện thoại , nghe tiếng y gọi thì ngẩng lên.
” Anh thấy sao , đẹp chứ ?” tiểu Miên xoay một vòng , hỏi hắn .
” Đẹp .” hắn đánh giá một từ vỏn vẹn .
” Là em đẹp hay y phục đẹp ?”
Lần này hắn không trả lời , chỉ quay sang thu ngân hỏi giá rồi thanh toán .
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm , tiểu Viễn vẫn lẽo đẽo bên hắn , gặng hỏi :” Lâm Lâm , rốt cuộc là em đẹp hay y phục đẹp .”
Viễn Lâm liếc nhìn y , bối rối :” Cả hai đều đẹp .” nói xong liền bỏ đi trước .
Tiểu Miên có vẻ không ưng ý với câu trả lời đó , y phồng má , bước mạnh theo sau .

Tối hôm đó , Viễn Lâm đã cùng tiểu Miên tách phòng , hắn sợ bản thân sẽ sinh ra phản ứng .
Mắt nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ , hắn gập quyển sách lại , giật đèn ngủ , nằm xuống .
Một lúc sau , có bước mở cửa vô cùng khẽ , có người bước vào . Viễn Lâm cảm nhận trong chăn có chuyển động , có thứ gì đó lục đục . Gắn bắt được cánh tay , lôi lên .
” Lâm Lâm , chào buổi tối , hì hì .” tiểu Miên đầu tóc rối bung , mặt đỏ vì thiếu hô hấp , đối hắn cười .
” Sao cậu lại sang đây ?”
” Em sợ ngủ một mình .”
” …”
” Trước đây Lâm Lâm còn ôm em ngủ cùng .”
Viễn Lâm không từ chối nổi , đành nằm xuống cạnh giường , đắp chăn đi ngủ để y muốn làm gì thì làm .
Tiểu Miên cười khoái chí , nằm xuống bên cạnh , ôm hắn ngủ .
Viễn Lâm định nhắc y buông tay , nhưng nghe thấy tiếng y thở đều lại thôi .
Hắn tự nhủ :” Nốt hôm nay thôi , ngày mai sẽ cách xa y .”
Viễn Lâm không phải ghét bỏ đồng tính cũng không ghét bỏ ý , chỉ là hắn có chữ trách nhiệm to hơn cần thực hiện . Nếu mẹ hắn biết được hắn cùng nam nhân yêu đương , hơn nữa nam nhân kia còn không phải là người , bà chắc chắn sẽ tức chết.

———- Một tháng sau ——–
Quay đi nhìn lại , tiểu Miên đã ở nhà Viễn Lâm được một tháng . Mặc dù trong một tháng này hắn luôn né tránh y , nhưng tiểu Miên vẫn không từ bỏ ý định . Hôm nay y ra ngoài chính là muốn đưa về một tiểu bảo bối .
” Chắc chắn Lâm Lâm sẽ rất thích a” Tiểu Miên hạnh phúc nhìn nhúm lông nhỏ trong tay . Nó là con của một bằng hữu của y .
Tiểu Miên nói muốn có con với người y yêu , người bằng hữu kia rất tốt bụng , tặng cho y một đứa trẻ .
” Lâm Lâm nói cần một đứa trẻ . Đợi khi tiểu bảo bối đủ lớn , ta sẽ giúp nó mang hình hài con người , vậy là nó sẽ trở thành con của ta và Lâm Lâm . Oa , ta thật thông minh nga .”
Tiểu Miên rất tự hào với kế hoạch mình chuẩn bị , hào hứng ở trong phòng đợi Viễn Lâm trở về .

—- Mười giờ đêm —-
Thư ký Trần vất vả đỡ Viễn Lâm trong xe ra ngoài , hướng tài xế nói :” Cậu lái xe vào gara đi , tôi sẽ đưa Viễn tổng lên phòng .”
” Được , thư ký Trần , cô cẩn thận , sếp không nhẹ đâu .” câu nói của người kia có chút ám muội , khiến Trần Thư đỏ mặt .
” Tôi biết rồi , cậu mau đi.”
Thật ra Trần Thư có ý với Viễn Lâm từ lâu , nhưng nam nhân này chưa từng để ý đến cô .
Hôm nay hắn phải đi tiếp rượu ở tiệc của công ty , xong việc đã say đến đi không vững , Trần Thư lo hắn lái xe không ổn , liền tự thân đưa hắn về .

Ở trên phòng , tiểu Miên nghe thấy tiếng bước chân thì đinh ninh là Viễn Lâm đã về , liền chạy ra mở cửa :” Lâm … Lâm .”
Trước mắt cậu không chỉ có Viễn Lâm , bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đang dìu hắn .
” Cậu bạn nhỏ , mau giúp chị đỡ anh ấy , nặng quá .”
Tiểu Miên luống cuống nghe theo , đỡ hắn nằm xuống giường . Viễn Lâm khó chịu kêu :” Nước …”
Trần Thư ngó đến ly nước trên bàn , không có nước . Cô nói với tiểu Miên :” Em ở đây giúp chị trông chừng anh ấy , chị xuống bếp pha chút nước giúp giải rượu .”
Tiểu Miên không đáp , chỉ nhìn theo bóng lưng cô rời đi . Thất thần một lúc y mới lại gần , lay hắn dậy :” Lâm Lâm , mau tỉnh , Lâm Lâm.”
” Đừng ồn .” Viễn Lâm khó chịu gạt tay y , mở mắt nhìn .
Tiểu Miên đột nhiên nhớ ra mục đích đợi hắn về , y chạy lại ổ chăn gầm đó , đặt cái tiểu miêu nhỏ xíu trên tay , nói với hắn :” Anh xem , tiểu Miên giúp anh tìm được đứa trẻ rồi , tiểu Miên có thể làm vợ của Lâm Lâm rồi a .”
Không gian trở nên tĩnh lặng đôi chút , rồi không hiểu vì cái gì hắn đột nhiên phát bạo ,hất y thật mạnh :” Tôi đã nói đó là mèo , không phải người.”
Y giật mình chao đảo , mèo nhỏ trong tay cũng sợ hãi kêu lên . Tiểu Miên tự động lùi lại hai bước , y trước giờ chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy trước đây .
Đúng lúc Trần Thư trở lại phòng , lúc gần đến nơi cô nghe thấy hắn to tiếng .
” Giám đốc đừng nổi giận , ngài sẽ doạ em trai ngài sợ ” cô đặt cốc nước lên bàn , trấn an hắn .
Trần Thư cầm tay Tiểu Miên , dắt ra ngoài , trước khi đi ra còn dặn hắn một câu :” Trà gừng em để trên bàn , giám đốc uống sớm rồi đi nghỉ đi .”

Hai người ra ngoài , cô còn cẩn thận đóng cửa . Từ nãy Tiểu Miên cứ thẫn thờ nhìn mặt đất , đến khi thấy cô chuẩn bị rời đi , y níu áo cô lại , nhỏ tiếng hỏi :” Tiểu tỷ tỷ .”
” Hửm ?”
” Có phải chị thích Lâm Lâm không ?”
Trần Thư hơi bất ngờ , nhưng cũng vui vẻ đáp :” Đúng vậy , chị rất thích Viễn tổng .”
” Vậy có phải anh ấy sẽ cưới chị làm vợ không ?”
” Cái đó …”
” Có phải hai người sẽ sinh ra rất nhiều bảo bảo dễ thương không ?”
” … Đúng vậy .” Trần Thư ngượng ngùng trả lời .
Rồi đột nhiên cô không thấy y có động tĩnh nữa , liền nhẹ nhàng rồi đi .

Tiểu Miên từ từ ngồi xuống trước cửa phòng , len lén không dám khóc lớn :” Thì ra là đúng như trưởng lão nói , ta chính là một con mèo ngốc . Ta chỉ đem lại phiền phức cho Lâm Lâm . Lâm Lâm vốn không cần ta bên cạnh .”
Nước mắt của y rơi xuống tai mèo nhỏ trong tay , nó nhỏm người lên , liếm cằm y an ủi .
Tiểu Miên lau nước mắt :” Đi thôi tiểu bảo bối , ta mang con về với cha mẹ , chúng ta trở về miêu tộc.”
Trước khi đi tiểu Miên đã cởi bộ đồ trên người , là đích thân Viễn Lâm chọn cho y , đặt trước cửa phòng , ngụ ý , đời này cả hai không còn dính líu .

——- còn tiếp ——-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN