[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ
Chương 1: Đại sư huynh
Đại sư huynh là kỳ tài trong môn phái, tám tuổi lên núi bái nhập vào môn hạ của chưởng môn, mười lăm tuổi liền có thể so đấu với chưởng môn hơn trăm chiêu, hiện giờ hai mươi lăm tuổi, đã là ngôi sao sáng chói lừng lẫy trên chốn giang hồ, được trên dưới trong môn phái công nhận là chưởng môn đời kế tiếp. Trên giang hồ, thiếu hiệp đều hâm mộ, nữ hiệp đều ái mộ. Người đời xưng tụng danh hiệu “Thanh Phong Kiếm”, này là kiếm pháp uyển chuyển nhẹ nhàng như lướt gió, này là quân tử ôn nhã như nam phong.
Tiểu sư đệ nhập môn vào ba năm trước, lúc mới nhập môn đã mười sáu tuổi, sớm qua tuổi tập võ tốt nhất, nhưng nghe nói năm đó hắn là cô nhi trong vụ án danh môn vọng tộc bị diệt môn oanh động võ lâm, chưởng môn và tộc trưởng kia vốn là bạn tri kỉ, cảm thương thân thế của hắn mới thu vào dưới cánh chim, nhận làm quan môn đệ tử.
Hai người vốn dĩ như mây với bùn, đột nhiên liền giao thoa.
Ngày đầu tiên tiểu sư đệ vào môn phái, chưởng môn đã kêu đại sư huynh tới, hy vọng hắn ngày thường bỏ chút tâm tư chiếu cố tiểu sư đệ, ngoài miệng đại sư huynh liên tục dạ vâng, trong lòng lại không hề để bụng. Mười sáu tuổi tập võ giống như đem khối đá thô cứng mài thành mỹ ngọc, nếu không có tâm huyết, không có ai nguyện phí sức lực này. Đại sư huynh nghĩ thôi thì nuôi dưỡng tiểu sư đệ như nuôi một con hoàng cẩu ở nội môn, dù sao cũng không làm nên sóng to gió lớn gì.
Hắn nhìn gương mặt non nớt của tiểu sư đệ kia, nghĩ như thế.
Nhưng mà đại sư huynh không nghĩ tới, khối đá thô cứng mười sáu tuổi, nằm xoài than khóc cho người thân năm đó, thật sự có thể làm nên chuyện.
Tiểu sư đệ nhập môn hai năm sau, mười tám tuổi, thiếu niên khí phách, cùng chưởng môn so kiếm, có thể đấu với chưởng môn một trăm bốn mươi lăm chiêu.
Nhất thời trên dưới môn phái đại chấn, khen hắn đã thành châu báu, ngọc thô nay đã phát sáng, chưởng môn cũng khen tiểu sư đệ có tư chất trời ban——
“Cũng không thua gì Tu .”
Tu, là tên của đại sư huynh.
Lúc đại sư huynh nghe câu nói đó, mày nhíu lại thật sâu. Người trong giang hồ chỉ nghe danh của hắn, lại không biết đã có hơn một năm hắn luyện kiếm chưa hề tiến bộ thêm, một năm này, hắn so kiếm với chưởng môn đều không quá ba trăm chiêu. Nào hay lúc này, con cẩu ngày thường không để vào mắt, lại đột nhiên sủa lên như điên.
Còn kêu đến mọi người đều biết.
Khi màn đêm buông xuống, đại sư huynh liền đi tìm tiểu sư đệ, dùng Thanh Phong Kiếm so đấu hơn trăm chiêu mới đánh bại được. Đại sư huynh đánh gãy thanh kiếm mà chưởng môn vừa mới ban cho tiểu sư đệ, dùng chân dẫm vùi nửa thanh kiếm vào trong đất.
Thanh kiếm sắc bén kia của đại sư huynh không chút khách khí mà đặt ngang trên cổ ngay cả bóng trăng rọi xuống cũng tái nhợt như tuyết trắng của tiểu sư đệ, giọng hắn lạnh tựa kiếm phong “Cẩu, vĩnh viễn cũng là cẩu.”
“Kêu có lớn tiếng, cũng là cẩu kêu.”
Lời còn chưa dứt, người đã đạp gió rời đi.
Môn phái đứng dựa vào núi cao, khi đêm xuống duỗi tay tựa như với được trăng sao.
Tiểu sư đệ chậm rãi cong lưng, đem nửa thanh kiếm vùi trong đất rút ra, nhìn thoáng qua, lại nhìn kỹ một lần. Hắn đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn xuống kiếm một cái, hai bên tóc mai rũ xuống, che khuất mặt mày lặng yên nẩy nở của thiếu niên.
Ngày thứ hai, lúc luyện kiếm buổi sáng chưởng môn không thấy kiếm mới của tiểu sư đệ đâu, hỏi hắn một câu.
Tiểu sư đệ cúi đầu hổ thẹn mà cười thẹn thùng: “Bị va vào cục đá nên gãy mất.”
Đại sư huynh đứng ở một bên nghe được, nhíu mày.
Màn đêm buông xuống, đại sư huynh lấy danh nghĩa tiểu sư đệ nhục mạ đại sư huynh là cục đá, lại tay không tấc sắt mà cùng tiểu sư đệ đại chiến ba trăm hiệp.
Hai tháng sau, võ lâm minh tổ chức luận võ, mời thiếu niên anh hùng các nơi cùng dự. Nội môn liền phái Đại sư huynh và tiểu sư đệ lên đường. Đại sư huynh cho dù không muốn cùng kẻ chướng mắt này ngốc chung một chỗ, cũng chỉ có thể tuân theo sư mệnh.
Luận võ tổ chức ở Kim Lăng, hào kiệt các nơi tụ tập ở thành Tử Vân. Lúc cưỡi ngựa, đại sư huynh liếc mắt nhìn tiểu sư đệ đang ở bên cạnh khóe miệng mang ý cười, tùy ý hỏi: “Kim Lăng không phải là nơi đau thương của ngươi sao?”.
Tiểu sư đệ làm như ngẩn ra một chút, cười nói: “Cũng không hẳn, rốt cuộc những vui buồn của năm đó đều xảy ra ở đây, có chút người quen biết, cũng có chút vui vẻ.”
Đại sư huynh vốn muốn chọc giận hắn, không nghĩ tới chẳng những không chọc trúng chỗ đau của người ta còn cho hắn có cơ hội hồi ức chuyện xưa, biết là cách này không được, lại mở miệng trào phúng: “Nói như vậy là nội môn đối đãi ngươi không tốt?”.
Lần này tiểu sư đệ không biết nói sao cho phải, lại cúi đầu lộ ra chiêu bài thẹn thùng tươi cười.
“Đệ không dám.”
Đại sư huynh cũng cảm thấy chính mình thật sự nhàm chán, lôi kéo dây cương đi lên cách tiểu sư đệ vài bước, gió nhẹ đầu xuân thổi bay chuỗi ngọc tua màu đỏ trên chuôi kiếm của hắn, tiểu sư đệ ở phía sau không kìm được hơi cúi người duỗi tay ra cầm, lại mặc cho nó tản mạn khắp nơi.
Tiên y nộ mã, thiếu niên phương hoa, người phía trước đắc ý, người phía sau vui sướng.
Hai người tới Kim Lăng, liền trực tiếp vào trú tại căn phòng do võ lâm minh an bài, hai người chỉ trụ ở một gian, Đại sư huynh nghĩ tới buổi tối khi nằm nghỉ nếu như châm ngọn nến, có thể ở cách bình phong nhìn thấy bộ dáng tiểu sư đệ nằm trên giường.
Trong lòng hắn bực bội, xách kiếm ra cửa phòng. Lại vừa lúc đụng tiểu sư đệ ra cửa mua đồ về, tiểu sư đệ thấy hắn không vui, liền nâng nâng túi giấy dầu trên tay.
Đại sư huynh ngửi được một cổ mùi hương ngọt ngào từ trong túi giấy dầu kia bay ra.
“Đại sư huynh, ăn tô đường không?”
“……”
“Cửa hiệu lâu đời ở Kim Lăng, làm cũng không kém ở Cô Tô, nếm thử nha”
“……”
Đại sư huynh thiên vị đồ ngọt, hắn vốn tưởng chuyện này không có người nào biết.
Hắn không biết tiểu sư đệ là có tâm hay là vô tình, nhưng dám đụng tới hắn thì tốt lắm, trước kia ở trên núi, hắn không dám ăn, sợ người ta cảm thấy hắn không đủ ổn trọng. Hôm nay túi tô đường này tựa như nhật nguyệt đột nhiên rớt vào lòng hắn, đôi tay kia của tiểu sư đệ chợt cầm một khối đưa vào trong miệng hắn.
Người luyện kiếm, nên yêu kiếm, không thích ngọt.
Hắn vừa định khuyên mình, đột nhiên phát giác trong miệng có vị ngọt, chợt thấy tiểu sư đệ cười nhìn hắn.
Một mùi hương quyến rũ phút chốc chảy vào đáy lòng, đầu lưỡi không ngừng lăn đảo viên đường ngọt kia, đại sư huynh không dám cắn, chỉ dùng đầu lưỡi đẩy tới má trái, cẩn thận ngậm lấy.
Đôi tay kia của tiểu sư đệ định nhét thêm một khối nữa vào miệng hắn.
“Ăn ngon không?” tiểu sư đệ hỏi.
Đại sư huynh xoay đầu đi, má trái phồng lên, rũ mắt không nói lời nào.
Ăn ngon thật.
Ăn ngon đến muốn giết người.
Hắn có ý bảo tiểu sư đệ đi đến hậu viện, lạnh giọng nói: “Rút kiếm đi.”
“Đặt cược túi tô đường này.”
Sau đó hành hung tiểu sư đệ ba trăm hiệp, như ý nguyện thắng được túi tô đường.
Tiểu sư đệ nằm trên mặt đất không dậy nổi, đối với đại sư huynh đang ôm túi tô đường nói một câu: “Sư huynh chia ta khối đường đi.”
Đại sư huynh do dự một hồi, vẫn là lấy một khối tô đường nhỏ ra, tiểu sư đệ nằm tại chỗ được một tấc lại muốn tiến một thước mà há miệng muốn hắn đút.
Đại sư huynh lập tức gõ đầu hắn mắng một câu: “Cẩu.”
Tiểu sư đệ bị đánh cũng không giận, chỉ là cười cong cong khóe môi: “Có”.
Hai ngày ở Kim Lăng luận võ, đại sư huynh cảm giác rõ tiểu sư đệ so với trước kia càng dính hắn.
Lúc ở trong môn phái, trừ bỏ sau này đại sư huynh tìm cớ tới cửa đánh hắn, hai người có nhiều giao thoa chính là thời điểm tiểu sư đệ mới nhập môn, luôn thích đi theo sau lưng đại sư huynh, đi đâu theo đó, giống một chú cún vừa nhận chủ, mặc kệ đại sư huynh trừng hắn như thế nào, đều lạch bạch chạy theo phía sau, đại sư huynh nạt hắn, hắn liền cúi đầu không nói lời nào.
Đoạn thời gian kia, động tác đại sư huynh thường xuyên làm nhất, chính là “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, bỏ mặc tiểu sư đệ muốn tiến vào phòng hắn bị nhốt ở bên ngoài.
Chưởng môn đối với việc này vô cùng để bụng: “Tu không hoan nghênh tiểu sư đệ sao?”
Đại sư huynh nhíu nhíu mày, đáp cho có lệ: “Cũng có chút.”
Một bên tiểu sư đệ phe phẩy cái đuôi chạy lại đây.
Đại sư huynh: “Thực chán ghét.”
Tiểu sư đệ làm bộ chạy nhanh không nghe thấy mà tránh ra.
Bất quá từ đó về sau, hai người xác thật xa cách một ít, dần dần, đại sư huynh cũng chỉ có thể từ đồng môn và chưởng môn sư phụ bên kia nghe được tin tức về tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ rời khỏi hắn chỉ để luyện kiếm tranh đua với hắn, khi đã có thành tích, lỗ tai đại sư huynh chưa từng ngừng nghe tên của hắn.
Chưởng môn thật cao hứng, lại cùng đại sư huynh nói một câu: ” Những ngày gần đây hắn không giống như lúc đầu mới đến suốt ngày dính ngươi, khi đó thật cứ như là ngươi nuôi một con tiểu cẩu, so với sư phụ ta đây cũng không thân.”
Đại sư huynh nhíu mày: “Hắn không phải cẩu của đệ tử.”
Chưởng môn cười: “Đó là tất nhiên, hắn không hổ là người mang huyết mạch của danh môn, cho dù nhập môn chậm, chuyên cần chăm chỉ luyện kiếm, hiện giờ đã có thể so đấu với ta hơn một trăm chiêu. Chỉ là gần đây hắn có chút nóng nảy không vui, sợ là có chút thành tích thì tâm tính liền thay đổi, đây cũng không phải là chuyện tốt.”
Đại sư huynh rốt cuộc nâng nâng mắt: “Ồ.”
Màn đêm buông xuống liền đi tìm tiểu sư đệ, trong ba trăm chiêu đã thắng hắn, lại bẻ gãy kiếm của hắn, mắng hắn là cẩu, mới đạp gió rời đi.
Rốt cuộc người Đại sư huynh ghét nhất không ai ngoài tiểu sư đệ. Nhìn không thấy cái tốt của hắn, cũng nhìn không thấy cái không tốt của hắn.
——————-
Tiểu kịch trường:
Đại hội luận võ, tiểu sư đệ hỏi đại sư huynh: “Sư huynh tán thưởng nhất là võ công bang phái nào?”
Đại sư huynh uống ngụm trà rồi đáp: “Cái Bang.”
Câu trả lời này thật là ngoài dự kiến của tiểu sư đệ, hắn cho rằng sư huynh là một kiếm khách, hẳn là đối với kiếm tông ưu ái có thêm mới đúng.
Đại sư huynh tiếp tục nói: “Ta thích đả cẩu bổng của Cái Bang.”
Tiểu sư đệ: “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!